Edit: Khả Khả
Lý Hạc Minh quá khắc nghiệt với bản thân, hắn vừa mới nói xong, thì có một người dường như muốn xác minh lời hắn nói là đúng. Hắn ta vội vã từ hành lang xông tới, hất văng cây dù đang che trên đầu Lý Hạc Minh, phẫn hận nói: “Ngươi có biết hắn là nhi tử của ai không? Lại còn giúp đỡ hắn?”
Người kia không lớn hơn Lý Hạc Minh lắm, Lâm Ngọc chưa đến bả vai hắn. Dù trong tay nàng bị hất mạnh đi, chân đứng không vững, lảo đảo vài bước té ngã. Cơn đau không giống như những gì nàng nghĩ, nàng ngã vào một vòng ngực dày rộng ướt sũng.
Lý Hạc Minh phản ứng nhanh nhạy, xoay người đỡ lấy Lâm Ngọc, nhưng không lo được cho chính mình. Cả người hắn rơi vào nước bùn, lưng nện lên khối đá bén nhọn, mày hắn nhíu lại, cổ họng rên lên tiếng kêu đau đớn.
Ngọc bội bên hông Lâm Ngọc cũng văng ra rơi vào bùn, chìm vào vũng nước mưa không thấy đâu.
Sự việc xảy ra quá nhanh, thị nữ Lâm Ngọc nhìn thấy vội chạy đến đỡ Lâm Ngọc đang nằm trên người Lý Hạc Minh đứng dậy, nhặt dù che đầu cho nàng, chắn giữa tên đẩy nàng: “Tiểu thư, người có bị thương không?”
Trận mưa này rất lớn, Lâm Ngọc bị xối ướt đẫm, xiêm y của Lý Hạc Minh càng dơ thêm, Lâm Ngọc thấy thấp thoáng tấm lưng dưới nước bùn kia có máu.
Nàng lắc đầu với thị nữ: “Ta không sao!” Sau đó mặc kệ lời khuyên can của thị nữ, ngồi xổm xuống đỡ Lý Hạc Minh: “Ngươi ổn không?”
Không phải tất cả tiểu sinh đều không phân rõ thị phi, có người nhìn thấy vậy vội chạy đến báo cho tiên sinh. Lâm Tĩnh đang giúp tiên sinh sắp xếp tài liệu học, nghe nói có một tiểu cô nương ở trong viện liền ném lại tất cả ba chân bốn cẳng chạy đến.
Sau khi nhìn thấy Lâm Ngọc ướt sũng chật vật đứng trong viện, hắn giật mình nhanh chân chạy lại: “Tiểu muội!”
Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn bất lực: “Ca ca…”
Lâm Tĩnh cởi áo ngoài khoác lên người Lâm Ngọc, hỏi nàng: “Ai làm muội ra nông nỗi này?”
Hắn cúi đầu đảo qua Lý Hạc Minh đang lồm cồm bò dậy, sau đó quay đầu nhìn tên đầu xỏ đẩy Lâm Ngọc sạch sẽ đứng bên cạnh: “Là hắn sao?”
Lâm Ngọc thấy bộ dạng muốn đánh người của Lâm Tĩnh, nàng không trả lời mà chuyển hướng sang Lý Hạc Minh: “Ca ca, vừa rồi hắn bảo vệ muội nên đã bị thương rồi!”
Cái tên đẩy Lâm Ngọc không ngờ được nàng là muội muội của Lâm Tĩnh, Lâm Ngọc muốn tha cho hắn nhưng hắn lại không dám nhận, dù thế nào cũng phải có lời giải thích với Lâm Tĩnh, hắn vội nói: “Xin lỗi, Lâm huynh, ta…”
Lâm Tĩnh vừa nghe hai từ “xin lỗi”, không cần nghe câu tiếp theo đã đánh một quyền lên mặt hắn.
Bằng hữu của người kia từ hành lang xông ra can ngăn, thành ra đánh nhau, thị nữ vội kéo Lâm Ngọc ra xa. Cuối cùng, lão tiên sinh đến muộn quát bảo ngưng lại, thì lúc ấy thế trận khôi hài này mới dừng lại.
Quay về xe ngựa, Lâm Tĩnh và Lâm Ngọc ngồi đối diện nhau, hai người đều ướt như chuột lột. Lâm Ngọc khoác áo ngoài của Lâm Tĩnh, cúi đầu nhìn bên hông mình trống rỗng.
Lâm Tĩnh thấy nàng thẫn thờ, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Ngọc lắc đầu: “Không có gì, chỉ bị rơi vài thứ đồ!”
Nàng ngẩng đầu nhìn khoé miệng ứ máu của hắn: “Ca ca, có đau không?”
Nàng hỏi xong lại thấy bản thân mình thật ngốc, sưng lên vậy rồi sao lại không đau. Nàng mím môi, chậm chập nói: “Có phải hôm nay muội làm sai rồi không? Nếu muội không lo chuyện bao đồng, huynh sẽ không bị thương!”
Lâm Tĩnh đưa tay lau nước mưa dính trên mặt nàng: “Bọn họ kết bè phái ức hiếp Lý Hạc Minh, muội can đảm ra tay tương trợ như vậy sao lại sai. Muội làm rất tốt, rất dũng cảm, ca ca rất vui. Chỉ là, nếu lần sau gặp chuyện như vậy, nếu đối phương có nhiều người, muội không đánh lại thì phải đi tìm huynh tới giúp, biết không? Nếu muội bị thương, huynh sẽ đau lòng, cha mẹ và tỷ tỷ trong cung cũng sẽ đau lòng!”
Lâm Tĩnh vì nàng mà bị thương thành như vậy, đương nhiên Lâm Ngọc sẽ đồng ý vô điều kiện. Cho dù, thời khắc này hắn nói ban ngày sao rơi, ban đêm trời mọc nàng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Nàng gật đầu không chút do dự: “Vâng!”
Hai người tự nhận là can đảm chính nghĩa, nhưng kết quả lai không được như mong muốn. Sau khi về nhà, Lâm Tĩnh bị quỳ từ đường vì tội đánh người, còn Lâm Ngọc bị nhiễm phong hàn vì lạnh, hai người nửa tháng sau cũng chưa bước ra khỏi cửa.
“Kẽo kẹt ——”
Đột nhiên tiếng mở cửa chói tai cắt ngang suy nghĩ của Lâm Ngọc, nàng thu tay lại, nâng dù nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một người mặc áo bào tăng nhân màu tro lén lút đi từ trong viện ra, trong ngực đang giấu thứ gì, cúi đầu bước nhanh theo chân tường.
Lâm Ngọc trông dáng đi của hắn nhanh nhẹn hơn những tăng nhân bình thản trong chùa này, nàng thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn là võ tăng, sao nhìn giống trộm vậy.
Nàng đang nghĩ, liền thấy tăng nhân kia quay đầu lại như đang suy nghĩ điều gì, cách một màn mưa hắn đã nhìn thấy Lâm Ngọc.
Hai người đứng cách nhau không xa, khoảng hơn mười bước chân. Lâm Ngọc nhìn thấy khuôn mặt tăng nhân kia có hơi quen, thoáng chốc giật mình, lập tức thay đổi sắc mặt.
Năm trước là đại thọ của Lý thị, Lâm Ngọc từng gặp người này ở phủ Thương Trường Trung, hắn là thị vệ của Vương phủ. Nhưng Vương Thường Trung đang ở nhà lao, tại sao người của Vương phủ còn ở đây? Sao lại ăn mặc thế này?”
Lâm Ngọc chưa nghĩ thông, nhưng tăng nhân kia đã chú ý đến phản ứng bất thường của nàng, sắc mặt hắn thay đổi, vọt nhanh đến chỗ nàng.
Lâm Ngọc nhận thấy nguy hiểm liền ném dù quay đầu vừa chạy, vừa la lớn: “Cứu mạng…”
Tiếng kêu cứu bị tiếng mưa nuốt lấy, tốc độ của nàng sao bằng tốc độ của nam nhân thân cao tám thước, tiếng bước chân từ sau truyền đến càng gần, tăng nhân giơ đoản đao lên, Lâm Ngọc cảm thấy cổ mình đau như bị bẻ gãy, sau đó mất hoàn toàn ý thức.
------oOo------