Edit: Khả Khả
Trước giờ Lý Hạc Minh rất ít khi cười, cho dù có khen thê tử mình thơm thì cũng nghiêm túc giống như báo cáo công việc.
Trên người Lâm Ngọc quanh năm suốt tháng là mùi thuốc đắng nhàn nhạt, sau khi thành thân với Lý Hạc Minh, nàng vẫn uống thuốc đều đều, không biết hắn ngửi được hương thơm ở đâu ra.
Hơi thở của hắn phả trên người nàng, bàn tay rũ xuống hai bên bắt đầu không yên phận, hắn sờ soạng bên hông, rồi chui vào trong áo khoác.
Vừa rồi hắn kêu lạnh, nhưng bàn tay rõ ràng lại rất nóng, so với cái người vừa mới ngâm trong nước nóng như nàng còn ấm hơn, đâu giống bộ dạng bị lạnh.
Trên người Lâm Ngọc chỉ mặc trung y, bên trong không mang yếm, vải mềm dán lên thân hình nhỏ nhắn mềm mại. Động tác Lý Hạc Minh hơi dừng một chút, sau đó đưa bàn tay to lớn sờ chiếc eo mềm của nàng, từ bên hông chầm chậm sờ ra sau chạm đến lỗ hõm của sống lưng, tiếp đó, từ lưng sờ lên trên, luồng dưới cánh tay, phủ lên hai ngọn núi thịt.
Hắn không dùng lực, bàn tay chỉ đặt lên ngực di chuyển chậm chạp, giống như dùng lòng bàn tay xoa xoa hai khối thịt mềm.
Ngón tay hắn nhẽ động, muốn nhào nặn đôi vú thì áo khoác của hắn đột nhiên trượt rơi xuống, lộ ra đầu vai gầy của nàng. Lâm Ngọc giữ tay hắn không cho hắn động nữa, hơi thở gấp gáp, nói: “Tự nhiên làm cái gì vậy…”
Lý Hạc Minh cúi đầu, ánh mắt xuyên qua vai nàng nhìn đầu vú căng cứng chọc lên xiêm y, dù chưa hề động tới nó, hắn hỏi: “Không thoải mái sao?”
Vì muốn thoải mái nên phần lớn xiêm y của Lâm Ngọc đều may rất mỏng, ánh nến trên bàn chiếu lên người nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu vú đỏ hồng thấp thoáng dưới lớp vải, vô cùng dụ hoặc.
Lý Hạc Minh nói rồi, hai ngón tay thuần thục kẹp “đỉnh núi” mềm mại kia, sau đó buông ra, lặp lại động tác xoa nắn nhẹ nhàng bầu ngực.
Cảm giác tê dại từ đầu vú truyền đến, Lâm Ngọc cắn môi, không tự chủ rên rỉ lên, hạ thân lập tức mềm nhũn, dựa vào ngực hắn.
Lúc sau nàng mới phát hiện ra: “Chàng kêu ta đóng cửa…ưm…là đã nghĩ đến chuyện này rồi phải không?”
Lý Hạc Minh hôn vành tai nàng, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy!”
Mấy hôm trước nàng bệnh, Lý Hạc Minh đã phải nhịn mấy ngày, còn nàng vẫn được hắn chôn dưới thân hầu hạ mỗi đêm.
Đêm nay, khi nhìn thấy nàng khoác xiêm y của hắn đến, dục vọng lập tức bùng cháy.
Chỉ là ngọn lửa này rất khó phát hiện, đến khi Lý Hạc Minh động tay, Lâm Ngọc mới nhận ra.
Hắn đứng ở phía sau nàng, một tay xoa vú, một tay đi lần tìm nút thắt của trung y.
Thư phòng là nơi thánh hiền, nào phải nơi làm mấy chuyện hoang dâm vô độ này, Lâm Ngọc đỏ tai, bắt giữ tay hắn: “Đừng …a…đừng cởi xiêm y của ta, muốn làm gì thì về phòng….”
Lý Hạc Minh không chịu, hắn kéo nút thắt của trung y, cúi người hôn lên gáy còn ẩm hơi nước của nàng, giọng trầm thấp sau cổ nàng vang lên: “Ở tại đây!”
Mỗi khi Lý Hạc Minh muốn làm chuyện này, Lâm Ngọc không lay chuyển được hắn. Hắn mở trung y của nàng, nhưng lại không cởi áo khoác trên người xuống, mà gạt toàn bộ giấy bút trên bàn qua một bên, bọc áo khoác bế Lâm Ngọc lên bàn.
Bàn rất cao, Lâm Ngọc khép hai gối lại ngồi trên mặt bàn, hai chân buông thõng xuống không chạm đất, nàng cảm thấy không vững vàng.
Lâm Ngọc cử động bất tiện, cổ áo khoác bị tuột xuống khỏi vai, vạt áo của trung y bị mở bung, để lộ gần hết cơ thể trong mắt Lý Hạc Minh.
Ân ái ở thư phòng khiến Lâm Ngọc cảm thấy không thoải mái, chứ đừng nói đến chuyện quần áo không chỉnh tề ngồi trên bàn làm việc của hắn. Lâm Ngọc nhút nhát cắn môi, bất lực gọi hắn: “Lý Hạc Minh…”
Dáng vẻ này của nàng trông cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ một tiếng gọi đã khiến Lý Hạc Minh mềm lòng, đồng thời, vật kia lại cứng lên.
Lý Hạc Minh rũ mắt, ánh mắt sáng rực nhìn nàng. Lâm Ngọc bị ánh mắt giống như hổ đói của hắn nhìn chằm chằm, bất giác rụt người dựa ra sau, đầu gối cong lên, đôi ngực tuyết trắng lắc nhẹ.