Lúc này Văn Lê tới rất nhanh, vẻ mặt ân cần hỏi han Tô Bối.
Tô Bối lên xe, thuận miệng hỏi: “Chồng có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Văn Lê cười vô cùng thoải mái với Tô Bối:
“Dự án mà anh nói lần trước... Ba không đầu tư cho anh, hai ngày trước dượng đầu tư...”
Nghe thấy thế Tô Bối nhướng mày: “Dượng?”
“Đúng vậy, có lẽ vì chuyện lần trước... Ông ấy cảm thấy áy náy... Nên...”
“Vậy sao?”
Tô Bối cụp mắt, cô không nghĩ như vậy, sau lưng Diệp Liệt Thanh có không ít bóng dáng Văn Quốc Đống.
Chậc chậc... E rằng mình cắt đứt tài chính của Văn Lê khiến người ta hoài nghi... Cho nên mượn tay người khác. Đúng là bút tích của Văn Quốc Đống…
Văn Lê không dám về Văn gia, muốn tiếp tục lôi kéo Tô Bối ở khách sạn lần trước.
“Vợ yêu, lần trước không cẩn thận uống nhiều quá, lúc này chúng ta chậm rãi chơi được không…”
Khóe mắt Tô Bối giật giật, muốn nói lại thôi nhìn Văn Lê: “Chồng ơi.”
"Hả?"
Tô Bối cắn môi, do dự nói: “Chồng ơi, tháng này em... Kinh nguyệt chậm mấy ngày...”
Vẻ mặt Văn Lê hơi đổi: “Thật... Thật vậy sao?”
“Ừm...”
Tô Bối gật đầu. “Hay là... Chúng ta đến bệnh viện khám xem?”
Tay Văn Lê nắm tay lái thật chặt: “Ừ...”
Bệnh viện, Tô Bối nói kinh nguyệt chậm hai tháng.
Kiểm tra ban đầu là thử máu, thử nước tiểu, dù sao cũng là mang thai “mấy tháng đầu” chưa cần siêu âm màu.
Văn Lê cầm báo cáo kiểm tra, nhìn mấy chữ xác nhận có thai phía trên, tay không nhịn được run rẩy.
“Vợ... Vợ ơi...”
“Dạ?”
Tô Bối thấy vẻ mặt Văn Lê mất tự nhiên, không vui nhíu mày: “Chồng... Anh không muốn đứa bé này sao?”
“Không... Không phải... Anh chỉ cảm thấy... Cảm thấy...”
Văn Lê lắp bắp nói một lát, giọng nói phát run, ôm lấy Tô Bối nói:
“Anh chỉ cảm thấy mình... Quá, quá may mắn...”
“Có đứa bé này, ba sẽ không cắt tài chính của anh nữa! Tương lai chúng ta còn phải nuôi con... Ba sẽ không ngồi yên mặc kệ chúng ta!”
Nghe thấy thế, Tô Bối không nhịn được nhíu mày:
“Ừm...”
Từ khi biết Tô Bối mang thai, tinh thần Văn Lê thay đổi, cất phiếu kiểm tra nói:
“Buổi tối chúng ta về nhà nói tin tức tốt này cho ba...”
Đôi mắt Tô Bối nheo lại, cười khẽ nói:
“Vâng.”
Vẫn luôn đợi đến nửa đêm, Văn Quốc Đống đều không trở về.
Mãi đến sáng sớm hôm sau.
Văn Quốc Đống đang uống cà phê, thì thấy Tô Bối đi từ trên lầu xuống, đang định tiến lên đón người.
Liếc thấy Văn Lê theo sát phía sau Tô Bối, gương mặt lập tức âm trầm.
“Ba..."
Văn Lê kêu lên, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm nói:
“Con trở về làm gì?”
“Ba... Con..."
Tô Bối đúng lúc kéo tay Văn Lê:
“Đi xuống rồi nói...”
“Ừm... Vợ xuống lầu cẩn thận một chút...”
"Vâng..."
Tô Bối làm lơ ánh mắt muốn ăn thịt người của Văn Quốc Đống, ngồi xuống trước bàn ăn với Văn Lê.
Văn Lê kéo tay Tô Bối, hưng phấn nói với Văn Quốc Đống:
“Ba... Bối Nhi mang thai! Ba sắp làm ông nội!”
Nghe thấy thế, tay cầm báo của Văn Quốc Đống cứng đờ, gương mặt lập tức xanh mét, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Tô Bối.
“Mang thai…”
Tô Bối tự mình rót một cốc nước, nhấp một ngụm, không để ý tới ánh mắt ăn thịt người của Văn Quốc Đống.
Văn Lê vui tươi hớn hở đưa báo cáo kiểm tra:
“Đúng vậy ba... Bác sĩ nói bây giờ mới hơn bốn tuần, bảo Bối Nhi trong khoảng thời gian này chú ý nghỉ ngơi một chút.”
Sau khi nói xong, ánh mắt Văn Lê chần chừ không rõ nhìn Văn Quốc Đống:
“Con nghĩ... Hay là con dọn từ biệt viện về...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn tờ đơn, trong lòng tràn ngập tức giận, lạnh lùng quát lớn:
“Con về? Con trở về có thể nấu cơm hay là hầu hạ thai phụ?”
“Ba... Con..."
“Cút trở về biệt viện đi! Đừng coi những lời ba nói lúc trước như gió thoảng bên tai! Dượng con có thể cho con tiền cũng có thể rút đầu tư của con!”
Văn Quốc Đống bất ngờ nổi giận, khiến Văn Lê nghẹn một lát, không cam lòng nhìn bụng Tô Bối.
“Hiện giờ Bối Nhi mang thai... Trong nhà không có ai chiếu cố…”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm cất báo: “Trong nhà sẽ mời giúp việc! Không cần con phải nhọc lòng!”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà!”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm khó coi, thái độ vô cùng cường thế.
Tô Bối cúi đầu nghe hai ba con tranh cãi, từ đầu tới cuối không nói lời nào.
Chuyện giữa hai người này, cô không chen chân vào được, kết quả đều giống nhau.
Tuy để Văn Lê ở lại Văn gia, có thể nói là chia sẻ giúp cô một phần hỏa lực.
Nhưng cô cũng không dám nói thay Văn Lê vào thời điểm này, với tính tình mang thù của Văn Quốc Đống, bây giờ mở miệng, sau này không có quả ngon để ăn.
Với cục diện hiện giờ, sau này không có khả năng sống yên ổn.
Văn Lê thấy Văn Quốc Đống cứng mềm không ăn, nắm lấy tay Tô Bối ở dưới gầm bàn, thử nói:
“Bối Nhi... Hay là, một nhà ba người chúng ta dọn ra ở cùng nhau đi?”
Vừa dứt lời, Tô Bối lập tức cảm nhận được có tầm mắt sắc bén cách không mà đến.
Tô Bối do dự hai giây, nhìn gương mặt xanh mét của Văn Quốc Đống:
“Ừm... Em... Em...”