Tô Bối thấy thế, cười như không cười nhìn Văn Quốc Đống một cái. Lâm Quyên nổi giận đùng đùng trừng Tô Bối, giọng the thé nói:
“Kết hôn hai năm trong bụng không có động tĩnh! Không biết còn tưởng là Văn Lê nhà chúng tôi không được!”
“Mẹ! Mẹ nói linh tinh gì đấy! Con thấy người khiến cái nhà này gà chó không yên không phải Bối Nhi! Mà là mẹ!”
Lời nói của Lâm Quyên, giống như chọc trúng thần kinh nhạy cảm nào đó của Văn Lê.
Văn Lê cao giọng tức giận nói:
“Hiện giờ mẹ có khác gì cô út? Cả ngày sinh sự việc không đâu, bực bội dễ cáu giận, động một tí là nổi điên, chẳng trách dượng út ngoại tình! Nếu mẹ còn tiếp tục như vậy, nói không chừng có ngày ba cũng sẽ ngoại tình!”
Những lời này vừa vang lên, Văn Quốc Đống lập tức thay đổi sắc mặt: “Văn Lê! Con cút ra ngoài cho ba!”
“Con... Văn... Văn Lê!”
Lâm Quyên nghe xong lời Văn Lê nói, tức tới mức che ngực:
“Mẹ cực khổ nuôi con hơn hai mươi năm, ở trong lòng con mẹ là loại người như vậy ư!”
Văn Lê tức tới đỏ mặt, quay đầu đi không nhìn Lâm Quyên.
“Văn Quốc Đống! Có phải anh cũng ngoại tình hay không? Có phải không hả? Anh nhốt tôi ở chỗ này, có phải vì nhường chỗ cho tiểu tiện nhân kia đúng không?”
Văn Quốc Đống bực bội xoa mày: “Cô lại đang phát điên cái gì? Tôi thấy Văn Lê nói không sai đâu!”
“Kế hoạch hôm nay là đón cô xuất viện, tôi thấy cô như bây giờ nên tiếp tục ở thêm mấy ngày đi!”
Tô Bối cúi đầu không tham dự vào trò khôi hài này, nghe Lâm Quyên bị con trai mình coi như trân bảo và ông xã trách cứ, trong lòng cô vui sướng không nói nên lời.
Đặc biệt là Lâm Quyên nói câu Văn Quốc Đống muốn nhường chỗ cho người phụ nữ kia.
Nghe đến đây, không biết sao trong lòng Tô Bối đột nhiên dâng lên khoái cảm vặn vẹo…
Lâm Quyên thấy Văn Quốc Đống nhả ra, lập tức hạ giọng: “Quốc Đống... Em muốn về nhà...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Lê và Tô Bối:
“Về nhà? Trở về làm gì? Văn Lê và vợ của nó dọn ra ngoài, hai ngày tới tôi phải đi công tác, hiện giờ cô về cũng chỉ có thể ở một mình!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Lâm Quyên không tốt, không e ngại Văn Quốc Đống còn ở đây, trực tiếp bùng nổ.
“Dọn ra ngoài? Vì sao phải dọn ra? Lại là ý của Tô Bối đúng không?”
Văn Lê nhìn Tô Bối vẫn luôn cúi đầu.
“Mẹ, bọn con cũng cần thế giới riêng của hai người.”
“Thế giới của hai người! Mẹ thấy là cô ta không an phận! Có ý đồ khác!”
Văn Quốc Đống ngồi trên sofa, tiện tay cầm tờ báo: “Dọn đi cũng tốt, đúng lúc ba sửa sang lại căn nhà luôn.”
“Văn Quốc Đống! Anh có ý gì?”
“Ba...”
Văn Lê nhìn Văn Quốc Đống với vẻ nghi ngờ:
“Con và Bối Nhi chỉ dọn ra, nhưng đó cũng là nhà của bọn con... Sao ba có thể như vậy... Vậy sau này con và Bối Nhi trở về thì sẽ ở đâu?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống hừ lạnh một tiếng: “Sửa sang, trang trí lại không phải không để phòng cho hai đứa!”
Lâm Quyên buồn bực nhìn Văn Quốc Đống: “Đang yên đang lành, anh động vào phòng bọn nó làm gì?”
“Đúng vậy ba... Đồ đạc trong phòng bọn con đều do con và Bối Nhi tự mình chọn... Sao ba có thể…”
Văn Quốc Đống nhìn tờ báo, đôi mắt không nâng lên một cái: “Đổi cách bày trí, tránh cho bọn con quậy ra ngoài ở...”
“Anh nuông chiều cô ta quá! Nhà chúng ta thiếu gì chứ có thể thiếu gái nông thôn như cô ta sao?”
Văn Lê hơi hé miệng Muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Tô Bối nghe Lâm Quyên nói, cố gắng một lát mới nhịn được cục tức này vào lòng.
Nhưng Lâm Quyên như đả thông chốt mở gì đó, nương theo chuyện Tô Bối dọn ra ngoài trách mắng một lát.
Văn Lê nhịn một lúc lâu, thực sự không nhịn được muốn dẫn Tô Bối đi, kết quả bị Lâm Quyên ngăn cản.
“Mẹ con nằm viện lâu như vậy, cô ta là con dâu cũng chưa tới hầu hạ, chỉ tới nhìn một lát là đi à? Cô ta coi mẹ là gì?”
“Mẹ chưa từng thấy con dâu nào không hiểu lễ nghĩa như vậy! Ba mẹ ở nhà không dạy sao? Nhà nghèo đúng là không có giáo dưỡng!”
“Mẹ!”
“Mẹ nói sai sao? Mẹ nằm viện nửa tháng có thấy bóng dáng cô ta không?”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Văn Lê khó xử nhìn Tô Bối: “Bối Nhi, hay là tối nay em ở lại với mẹ đi?”
“Ừm...” Tô Bối nhẹ giọng đồng ý: “Anh có việc thì đi trước đi... Ở đây đã có em.”
Nghe thấy những lời này, Văn Lê không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Ngày mai anh tới đón em…”
“Ừm."
Tô Bối cụp đôi mắt lạnh lùng, Văn Lê vẫn luôn như vậy, đối mặt với Lâm Quyên chỉ biết đẩy cô ra.
Văn Quốc Đống thấy Văn Lê muốn đi, đột nhiên mở miệng nói: “Lão Lý là tài xế của ba, muốn về nhà thì tự gọi xe…”
“Ba...” Văn Lê giật mình, kinh hãi nói: “Con về Văn gia.
Trong mắt Tô Bối lại lạnh hơn mấy phần, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối nói:
“Phòng đang bày trí lại sang phòng dành cho khách đi.”
“Vâng…”
Văn Lê vừa đi, lực chú ý của Lâm Quyên lập tức đặt lên người Văn Quốc Đống, chọc Văn Quốc Đống không kiên nhẫn trốn tới phòng khách bên ngoài phòng bệnh.
Lâm Quyên thấy thế trong lòng có tức mà không phát ra được, liếc mắt nhìn Tô Bối một cái: “Còn thất thần làm gì? Không biết gọt táo cho tôi à...”
“Vâng…”