Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 65




Tô Bối dựa vào mặt đá, sau khi cao trào, cơ thể mềm như bông, toàn thân không còn sức lực.

Cô dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc Văn Quốc Đống quay. 

Dù sao tương lai video clip không cẩn thận bị lộ ra, hay là để Lâm Quyên thấy được, người gặp tai ương không chỉ có mình cô. 

Cô không tin, chuyện gièm pha ba chồng con dâu loạn luân mà bị truyền ra ngoài, Văn Quốc Đống còn có thể ngồi yên lên vị trí hiện giờ.

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối nằm yên mặc người ta xâu xé, chậm rãi buông hai chân của Tô Bối xuống.

Hắn quay camera về phía chỗ giao hợp của hai người, cố ý trì hoãn động tác cắm vào rút ra.

hoa huy*t không một sợi lông của Tô Bối bị quay lại rõ nét, khi rút gậy th*t ra khỏi vách thịt non mềm đang ngậm chặt lấy gậy th*t của ông.

“Tiểu hoa huy*t của Bối Nhi thật đẹp.” 

Sau khi nói xong ông lại đưa đẩy gậy th*t ra vào bên trong hoa huy*t.

Hiện giờ Tô Bối đang trần truồng nằm bên cạnh bể nước nóng, không còn khẩn trương khó xử như vừa rồi: “Ba nhanh bắn ra có được không?”

Nghe thấy thế Văn Quốc Đống nhếch miệng:

“Hiện giờ tất cả mọi người đều biết tôi đang làm em, một lát đã bắn, như vậy chẳng phải nói cho bọn họ biết kỹ thuật của ông đây không được sao?”

hoa huy*t của Tô Bối cố ý cắn gậy th*t của Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống kêu lên một tiếng đau đớn, liếc mắt nhìn Tô Bối nhỏ giọng nói:

“Lúc trước không phải tiểu d/â/m nữ em tự mình nói, muốn bị ông đây làm mỗi ngày sao?”

"A..."

hoa huy*t của Tô Bối bị đẩy mạnh một cái, cô khẽ kêu một tiếng.

Nhìn bầu trời trên đỉnh đầu dần đen đi, đột nhiên hiểu rõ vì sao Văn Uyển lại nói ăn thịt nhiều cũng ngấy.

Mới hai ngày, cô đã thấy không tiêu với đòi hỏi vô độ của Văn Quốc Đống.

Khi Văn Quốc Đống rời đi, toàn thân Tô Bối đau nhức nằm trên giường.

Người vừa mới rời đi, Tô Bối lập tức xoay người, hai chân nâng cao lên, nâng mông ngậm chặt tinh dịch Văn Quốc Đống mới bắn vào.

Cô nhất định phải mau chóng mang thai, nếu không thì cô cảm thấy sớm muộn gì mình cũng có ngày bị Văn Quốc Đống chơi c/h/ế/t trên giường.

Khi nhìn thấy Văn Quốc Đống bước vào phòng bao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Uyển đang ngồi cạnh Diệp Liệt Thanh bỗng chốc trắng bệch. 

“Bác... Cả...”

Vãn bối của Văn gia không một ai không sợ bác cả Văn Quốc Đống, cho dù Văn Uyển biết chuyện của Văn Quốc Đống và Tô Bối, cũng không dám lộ ra với bên ngoài.

Thậm chí ngay cả Diệp Liệt Thanh, cô ấy cũng không dám nói một chữ.

Văn Quốc Đống thờ ơ liếc nhìn Văn Uyển một cái, Diệp Liệt Thanh đặt tôm đã bóc xong vào trong bát ở trước mặt Văn Uyển.

“Anh cả...”

Lúc này Diệp Liệt Thanh mới đứng dậy, trước mắt lập tức tối đen.

Văn Quốc Đống xốc ông ta lên, một quyền đấm vào mặt Diệp Liệt Thanh: “Chú có biết con bé mới bao nhiêu tuổi hay không?” 

Trên bàn, những người khác nhìn hai người, không ai dám mở miệng khuyên can, càng không ai dám ngăn.

Văn Quốc Đống đánh Diệp Liệt Thanh tới tới lui lui, nhìn mặt ông ta đầy máu, mới trầm giọng quát Văn Uyển: “Cút trở về chăm chỉ đọc sách cho bác!”

Diệp Liệt Thanh từ đầu tới cuối bị đánh đều không kêu một tiếng, đột nhiên lúc này tiến lên kéo Văn Uyển ra sau lưng.

“Anh cả, em và Tiểu Uyển là nghiêm túc.”

Diệp Liệt Thanh còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống đã đá vào ngực ông ta: “Tôi không truy cứu chuyện này, chú được một tấc lại muốn tiến thêm một thước với ông đây à?”

“Chú còn dám nói nghiêm túc với tôi? Con bé bao nhiêu tuổi, chú bao nhiêu tuổi? Hai người có quan hệ gì?” 

Đây là lần đầu tiên Văn Uyển thấy bác cả nho nhã nhà mình nổi giận, cũng là lần đầu tiên thấy Văn Quốc Đống ra tay đánh người.

Cô ấy nhất thời bị dọa ngốc, ngoại trừ ôm chặt Diệp Liệt Thanh ra thì hoàn toàn quên mất phản ứng.

Văn Quốc Đống nhìn thấy cảnh này, lập tức bùng nổ: “Văn Uyển!”

Diệp Liệt Thanh chắn trước người Văn Uyển: “Anh cả... Có việc gì cứ nhằm vào em là được, đừng làm cô ấy sợ…”

“Diệp Liệt Thanh chú có biết nghĩ không? Chú đừng nói với tôi, bây giờ chú muốn ly hôn rồi cưới con bé nhé?”

Nghe thấy thế, Văn Uyển bị dọa cho choáng váng sửng sốt một hồi, chỉ thấy Diệp Liệt Thanh không biết sống c/h/ế/t gật đầu. Đột nhiên cơn tức trong lòng Văn Quốc Đống dâng lên, Văn Uyển thấy thế vội vàng đẩy Diệp Liệt Thanh sang một bên.

“Bác cả... Đừng... Đừng đánh nữa... Cháu, cháu không qua lại với dượng nữa... Bác đừng đánh...”

Nghe thấy thế, Diệp Liệt Thanh nắm chặt lấy tay của Văn Uyển: “Không được.”

“Anh cả... Đợi Văn Uyển tốt nghiệp đại học, em sẽ cưới cô ấy!”

Văn Uyển nhìn biểu cảm muốn ăn thịt người của Văn Quốc Đống, tức tới mức tim gan đều đau: “Diệp Liệt Thanh, dượng câm miệng lại!”

Diệp Liệt Thanh nắm chặt lấy tay Văn Uyển, bình tĩnh nhìn Văn Quốc Đống gằn từng chữ: “Anh cả, em sẽ không chia tay với Tiểu Uyển.”

Thấy Văn Quốc Đống lại định ra tay, Diệp Liệt Thanh vẫn cứng miệng không chịu nhả ra: “Anh cả, hôm nay cho dù anh đánh c/h/ế/t em ở đây, em cũng không chia tay.”

Nghe thấy thế, thực sự Văn Uyển bị Diệp Liệt Thanh làm cho tức c/h/ế/t.

“Bác cả... Cháu…”

Diệp Liệt Thanh xoay người hung dữ nói: “Câm miệng! Người lớn đang nói chuyện, không phải chuyện của em!”