“Bà ấy nghĩ nhiều đâu liên quan gì tới anh? Anh không phải là ba! Ba mặc kệ bà ấy không hỏi! Chỉ biết gây chuyện với anh!”
Văn Lê hất tay Tô Bối ra, đùng đùng nổi giận đi ra cửa.
Tô Bối nhìn Văn Lê nổi giận đùng đùng đi ra cửa nắm chặt lấy chăn, nằm trở về giường.
Văn gia ấy à... Rõ ràng cô không làm gì…
Lâm Quyên tự mình đẩy con trai và chồng mình ra... Bà ta lại lăn lộn tiếp…
Chậc chậc... Nói không chừng sẽ còn ở biệt viện một thời gian dài nữa…
Văn Quốc Đống đứng ở cửa, cố nén dục vọng đá cửa, tức giận ở trong lòng đã gần tới cực hạn.
Gương mặt Văn Lê âm trầm, vẻ mặt bị đè nén mở cửa:
“Ba! ba không thể về xem mẹ sao? Bà ấy ở biệt viện sắp bị thần kinh rồi!”
Văn Quốc Đống nhìn phía sau trống rỗng của Văn Lê, gương mặt lạnh lùng hơn một chút: “Ba đến biệt viện với bà ta, con làm việc thay ba nhé?”
Nhắc tới công việc, ngực Văn Lê lập tức nghẹn, giận dỗi đóng sầm cửa.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Lê lòng dạ không phục.
“Con gây ra cục diện rối rắm đều là ông đây chùi mông giúp con! Bảo con ở biệt viện nửa năm ấm ức con sao? Có năng lực thì sao không tự mình giải quyết đi?”
Văn Lê đang xuống nhà lập tức dừng bước, trên gương mặt có chút lúng túng: “Ba! Ba đã nói sẽ không nói chuyện này ở nhà...”
“Không muốn ba nhắc tới những chuyện này, trong vòng nửa năm đừng ở trước mặt làm chướng mắt ông đây... Thành thật mà ở biệt viện đi!”
Văn Quốc Đống nói câu này xong, không thèm liếc mắt nhìn Văn Lê một cái, xoay người đi vào phòng làm việc.
Đôi mắt Văn Lê màu đỏ tươi đứng tại chỗ, nhịn rồi lại nhịn, bước nhanh xuống nhà.
Tô Bối nằm trên giường nghe âm thanh xe của Văn Lê rời đi, trong lòng im lặng đếm số.
Quả nhiên, chưa đếm tới 50.
Tay nắm cửa chuyển động vang lên tiếng nhỏ vụn.
Tô Bối nghiêng người quay lưng về phía cửa, chỉ một lát sau trên người nặng hơn, cơ thể rắn chắc của người đàn ông đè ép xuống.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, bàn tay thô ráp mang theo chút tức giận vươn vào giữa hai chân Tô Bối:
“Văn Lê đi vào hay chưa?”
Đột nhiên hoa huy*t của Tô Bối bị ngón tay cắm vào, không khỏe vặn vẹo cơ thể: “Chưa... Chưa cắm vào...”
Lúc này sắc mặt Văn Quốc Đống mới hòa hoàn một chút, lạnh lùng nhìn Tô Bối: “Coi lời ba nói như gió thoảng bên tai sao?”
“Ba... Văn Lê anh ấy... A...”
Tô Bối còn chưa nói hết câu, áo ngủ trên người đã bị Văn Quốc Đống kéo xuống, hai chân bị ông đặt lên vai: “Ba... Nhẹ... Ừm…”
gậy th*t cứng rắn của Văn Quốc Đống mới để ở cửa hoa huy*t, đang muốn đẩy mạnh vào, hoa huy*t bất chợt trào ra dòng nước nóng xối lên đầu nấm.
Mặt Tô Bối đỏ lên, nhìn dì cả đột nhiên tới thăm, trong mắt hiện lên nhụt chí.
"Con..."
Văn Quốc Đống nhìn gậy th*t bị nhiễm đỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ ngây người: “Tô Bối...”
Tô Bối đứng dậy vội vàng cầm băng vệ sinh dạng ống vào phòng vệ sinh, Văn Quốc Đống theo sát phía sau rửa sạch không nói một tiếng nhìn cô.
“Trước đây kinh nguyệt đều tới rất đúng ngày... Lần này... Ừm... Có lẽ do lúc trước uống thuốc tránh thai khẩn cấp...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhíu chặt mày: “Là vấn đề của ba...”
Tô Bối cúi đầu, bụng mơ hồ đau đớn.
Có lẽ lần trước Văn Uyển đẩy cô xuống nước bị lạnh, sau đó lại phát sốt.
Còn thuốc tránh thai... Cô căn bản không uống.
Văn Quốc Đống thấy gương mặt Tô Bối trắng bệch, đôi tay che bụng, rửa sạch hạ thân xong thì ra cửa.
“Ba đi ra ngoài một lát... Con nghỉ ngơi trước đi...”
“Vâng... Con đã biết…”
Tô Bối rầu rĩ không vui cúi đầu đáp.
Đợi Văn Quốc Đống rời đi, nhìn bóng dáng ông rời đi trong lòng cô hụt hẫng, mấy lần trước đều mất đi cơ hội...
Với tính cách của Văn Quốc Đống, lại muốn ông không dùng biện pháp bảo vệ làm tình với cô... E rằng hơi khó.
Lần này Tô Bối tới tháng rất hung mãnh, tay chân lạnh lẽo bụng rất đau.
Nửa đêm, khi Tô Bối ngủ đến mơ mơ màng màng, cơ thể lạnh lẽo đột nhiên bị người ta ôm vào trong lòng.
Văn Quốc Đống xoa nửa người trên trơn bóng của Tô Bối, cau mày: “Sao không mặc áo ngủ?”
Tô Bối ôm chặt lấy Văn Quốc Đống, ấm ức rúc vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nói:
“Ô… Ba... Lạnh... Không muốn xuống giường…”
Bàn tay nóng bỏng của Văn Quốc Đống đặt lên bụng Tô Bối, quả thực vô cùng lạnh lẽo: “Con buông ba ra trước, ba đi tìm quần áo cho con...”
Nghe thấy thế, tay Tô Bối ôm ông càng chặt hơn: “Không cần... Con muốn ba ôm...”
Sau khi nói xong, bàn tay hơi lạnh lẽo của cô vén áo ngủ trên người Văn Quốc Đống chui vào, ôm chặt lấy ông không buông.
Trên người Văn Quốc Đống chợt lạnh, tay Tô Bối đã chui vào trong áo ngủ: “Ba không đi... Nhưng mặc quần áo mới ấm lên được…”
“Ô... Con không muốn... Con muốn ba dùng tay ôm...”
Tô Bối làm nũng khiến Văn Quốc Đống khuyên thế nào cũng không có tác dụng.
Văn Quốc Đống không có biện pháp, chỉ có thể cởi áo ngủ trên người mình khoác lên người Tô Bối, sờ canh đã nấu:
“Mới nấu canh ngao, uống vào rồi ngủ.”
Tô Bối cọ tới cọ lui trong lòng ông: “Ba đút...”
Văn Quốc Đống nhíu mày: “Tô Bối…”