Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 37




Người ngồi ở gian này đều là người có địa vị, lập tức có người mở miệng nói: “Ồ... Đó không phải luật sư Nghiêm của Nguyên Khoa sao... Nào nào nào... Mau, mời người tới đây uống một chén.”

Cũng có người không hiểu tình huống, mở miệng chế nhạo: “Haizz... Cục trưởng Trương anh đúng là không có mắt nhìn... Không thấy luật sư Nghiêm đang bận ư...”

“Ai da... Một chén rượu mà thôi... Không chậm trễ được chuyện gì…”

Trường hợp uống một chén rượu, cũng không phải chuyện một chén rượu chân chính.

Tô Bối bị kéo tới gian phòng này, thì thấy Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc cô một cái.

“Cục trưởng Văn, cục trưởng Trương, trùng hợp như vậy...

“Không trùng hợp không trùng hợp... Thời gian vừa vặn... Chuyện luật sư Nghiêm phong lưu, chúng tôi đã gặp mấy lần...” 

“Ha ha... Nhìn xem... Vẫn là người trẻ tuổi hiện giờ đa dạng hơn nhiều…”

Sau khi hai người ngồi xuống, mấy người đang ngồi sôi nổi trêu chọc.

Tô Bối ngồi bên cạnh Nghiêm Cẩn, nghe người xung quanh nói, trơ mắt nhìn gương mặt Văn Quốc Đống càng lúc càng âm trầm.

Có người ánh mắt tốt nhìn thấy cảnh này, mở miệng nói: “Luật sư Nghiêm... Không giới thiệu cô gái này sao?” 

Nghiêm Cẩn nghe xong những lời này, lập tức biết chuyện vừa rồi bị mọi người thấy.

“Ha ha... Các vị lãnh đạo chê cười rồi... Đây là trợ lý của tôi, Tô Bối... Nào, Tô Bối... Đây đều là lãnh đạo của chúng ta... Đây là cục trưởng Văn...

Sau khi nói xong, Nghiêm Cẩn kéo Tô Bối đi tới trước mặt Văn Quốc Đống.

Tô Bối không dám nhìn sắc mặt Văn Quốc Đống, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chào cục trưởng Văn...”

Văn Quốc Đống nặng nề nhìn Tô Bối ở trước mặt người ngoài, viết rõ không thân trên mặt.

"Ừ."

“Đây là cục trưởng Trương... Đây là...”

Nghiêm Cẩn kéo Tô Bối lần lượt kính rượu từng người, xoay vòng trở về im lặng ngồi trong góc.

Toàn bộ hành trình không dám liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống một cái.

Đương nhiên là cảnh tượng này cũng lọt vào trong mắt người bên cạnh Văn Quốc Đống.

Cái gọi là “một chén rượu” này uống tới nửa đêm, mới tính kết thúc.

Trước khi đi.

“Luật sư Nghiêm... Kế tiếp định thế nào? Hay là đi cùng chúng tôi nhé?”

“Không được... Tôi còn phải đưa Tô...”

Cả đêm Nghiêm Cẩn bị rót không ít rượu, đầu choáng mắt hoa nhìn Tô Bối im lặng ngồi bên cạnh, đang chuẩn bị từ chối.

Cả người đã bị mấy lãnh đạo nhỏ bên cạnh Văn Quốc Đống kéo đi.

“Ai da... Tiểu Tô người ta có cách trở về, đi đi... Chúng ta đi tăng 2...”

Tối nay Tô Bối cũng uống không ít rượu, đầu óc choáng váng nhìn Nghiêm Cẩn bị đám người kéo đi.

“Tô phu nhân, hoa của cô...”

Nhân viên cầm bó hoa và một hộp quà tinh xảo đưa cho Tô Bối.

Tô Bối nhìn bó hoa, nghĩ tới sắc mặt của Văn Quốc Đống tối nay, nhận hoa và quà.

“Cảm ơn...”

“Đừng khách sáo, một lần nữa chúc cô sinh nhật vui vẻ.”

Tô Bối đang chuẩn bị vẫy xe, bên cạnh có một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại.

Ở ghế sau, Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn cô gái mặc quần áo mỏng manh đứng trong gió đêm run rẩy. 

“Sao thế? Bây giờ thấy người cũng không gọi à?”

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Cơ thể Tô Bối run rẩy một chút, rụt rè nói: “Ba...”

Văn Quốc Đống nghe ra được không tình nguyện trong giọng nói của Tô Bối, lại nhìn đồ trong lòng cô: “Lên xe!” 

Tô Bối lên xe ngồi rất quy củ, giữ một khoảng cách khá xa với Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn hoa trong tay Tô Bối, lạnh lùng nói: “Ngồi xa như vậy, sợ ba ăn thịt con à?”

Ghế sau xe thương vụ vốn rộng rãi, Tô Bối co rụt trong góc lại càng có vẻ đáng thương.

Nghe Văn Quốc Đống nói hai chữ “ăn thịt”, cơ thể Tô Bối cứng đờ mất tự nhiên, hơi dịch người đến gần Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống ngửi mùi nước hoa trên mặt Tô Bối, gương mặt lạnh lùng hơn: “Ở trước mặt ba còn cầm đồ người đàn ông khác tặng?”

“Tô Bối, con và Văn Lê còn chưa ly hôn...”

Nghe thấy thế, Tô Bối đặt quà bên chân, vẻ mặt không đổi giải thích: “Ba... Không phải như ba nghĩ…”

“Đây là quà sinh nhật anh Nghiêm tặng con…”

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm nhìn Tô Bối: “Sinh nhật ăn riêng, còn tặng hoa và quà...”

“Tô Bối... Con thực sự cảm thấy cậu ta không có ý gì với con sao?”

“Hay là con cảm thấy...”

Văn Quốc Đống còn chưa nói xong, di động của Tô Bối vang lên.

Tô Bối nhìn màn hình, nghe điện thoại trước mặt Văn Quốc Đống…

“Anh Nghiêm... Có việc gì sao?”

“Alo... Tiểu Bối, bây giờ em đang ở đâu? Về đến nhà chưa?”

Tô Bối liếc mắt nhìn gương mặt âm trầm của Văn Quốc Đống: “Em đang trên đường về... Sắp về đến nhà…”

“Về đến nhà nhớ rõ nói với anh... Anh vốn nên đưa em trở về... Em... Trên đường cẩn thận một chút...”

Bên kia điện thoại rất ầm ĩ, những lời này của Nghiêm Cẩn gần như là rống to ra.

Tô Bối đáp mấy câu, lập tức cúp điện thoại.

Thấy Văn Quốc Đống xụ mặt, gương mặt vẫn luôn không khá hơn.

“Ba..."

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn con dâu trước mặt: “Bây giờ biết gọi ba... Không phải mấy tiếng trước một câu ‘cục trưởng Văn’ hai câu ‘cục trưởng Văn’ sao?”

Tô Bối nín thở một lát, bất đắc dĩ nói: “Ba, chuyện giấu kết hôn, con và Văn Lê đã sớm nói từ trước.”

Còn nữa, hôm nay làm như vậy, cô vốn có tâm tư khác.