Văn Quốc Đống thấy thế, thản nhiên vươn tay vén tóc Tô Bối ra sau tai. Khi lòng bàn tay lướt nhẹ qua sườn mặt cô, cô không nhịn được kêu khẽ một tiếng, lúc này Văn Quốc Đống mới kịp nhận ra mình vừa làm gì.
Hai người trừ lần rơi xuống nước là tiếp xúc thân mật ra, thì đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc khoảng cách gần như vậy.
Sau khi Văn Quốc Đống kịp phản ứng thì vội rút tay về: “Phòng bếp không cần con giúp, con ra ngoài đợi đi...”
Tô Bối nhìn dáng vẻ cuống quít lúng túng của Văn Quốc Đống, cô nhếch miệng, cơ thể không nhúc nhích: “Ba… Ba buộc tóc giúp con được không?
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối làm nũng, cơ thể không nhịn được cứng đờ, trầm giọng nói: “Nói chuyện hẳn hoi..”
Nghe thấy thế, Tô Bối chu môi: “Sao vậy ạ... Khi con ở nhà cũng nói chuyện với ba con như vậy…”
Sau khi nói xong, Tô Bối còn được một tấc muốn tiến một thước cọ người Văn Quốc Đống, dùng trán cọ sau lưng ông.
“Ba..."
Văn Quốc Đống vốn định quát to, lại bị một câu của Tô Bối chặn trong cổ họng.
Cuối cùng, chỉ có thể thỏa hiệp.
“Buộc như thế nào?”
Tô Bối nghiêng người nói: “Bên trong túi quần phải của con có dây buộc...”
Văn Quốc Đống vươn tay sờ túi, trừ da thịt kiều nộn ra, không còn thứ gì khác.
“Trong túi không có.”
“Hửm? Vậy thì có khả năng trong túi bên trái..”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn vẻ mặt như thường của Tô Bối, vươn tay trái ra.
Trong tình huống ngay cả mình đều không ý thức được, khuôn mặt nhỏ xinh của Tô Bối nằm gọn trong lòng ông.
“Ba... Có không?”
Tô Bối vừa ngẩng đầu, cái trán lập tức chạm vào môi Văn Quốc Đống. Nhiệt độ trong không khí lập tức tăng lên mấy độ.
Tô Bối cuống quít quay đầu đi.
Văn Quốc Đống cầm dây buộc tóc trong tay, biểu cảm thản nhiên buộc tóc lên giúp Tô Bối, rồi tự mình xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Tô Bối liếc mắt nhìn vẻ mặt như thường của ông, thấy ông không kêu một tiếng vội vàng cởi tạp dề trên người ra.
“Ba... Đeo tạp dề vào đi...”
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối không hé răng, im lặng một lúc lâu mới xoay người lại.
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống nâng tay lên, bước lên đeo tạp dề cho Văn Quốc Đống xong, vòng tay qua eo buộc tạp dề giúp ông.
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối gần như vùi vào trong lòng mình, chóp mũi ngửi được mùi thơm cơ thể quen thuộc trên người cô…
“Tô Bối.”
Vừa nói ra khỏi miệng, Tô Bối lập tức rời khỏi trong lòng Văn Quốc Đống, đôi mắt lấp lánh khen: “Đã buộc xong. Ba đeo tạp dề trông rất đẹp trai...”
Văn Quốc Đống nhìn thẳng Tô Bối, dặn dò: “Rửa sạch rau đi...”
“Vâng”
Tô Bối ngoan ngoãn lùi sang một bên, Văn Quốc Đống bảo rửa rau thì rửa rau, bảo thái rau thì thái rau...
Thỉnh thoảng lấy muối cho Văn Quốc Đống, bưng đồ ăn, tới tới lui lui không tránh khỏi tiếp xúc tay chân.
Dần dần, Văn Quốc Đống không còn căng thẳng như mới đầu nữa.
“Bối Nhi... Lấy mè trắng tới đây cho ba...”
Trong phòng bếp chỉ ở chung 2 tiếng ngắn ngủi, xưng hô của Văn Quốc Đống đối với Tô Bối từ “Tô Bối” lạnh như băng đổi thành “Bối Nhi” thân mật…
Tô Bối nhếch miệng, đưa mè trắng đồng thời tiến tới bên cạnh ông, nhỏ giọng nói: “Ba... Ừm... Thơm quá...”
Văn gia vẫn luôn có người giúp việc, hàng năm Văn Quốc Đống lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cô chưa từng nghe Văn Lê nói Văn Quốc Đống biết nấu ăn…
Bây giờ xem ra, chỉ sợ Lâm Quyên cũng không biết Văn Quốc Đống sẽ vào bếp…
Văn Quốc Đống thuần thục lấy sườn dê ra, dọn bàn xong, không khỏi nói: “Trước đây học ở bộ đội... Cũng đã mấy chục năm không vào bếp... Già rồi... Tay nghề giảm đi không ít...”
Sau khi chuyển nghề, ông vẫn luôn không rảnh để vào phòng bếp.
Cho dù là kết hôn nhiều năm như vậy, Lâm Quyên cũng không biết ông nấu được cơm.
Nghe thấy thế, Tô Bối cười nói: “Vậy sau mấy chục năm, có phải con là người đầu tiên nếm thử hay không?”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối, trầm giọng nói: “Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng”
Khi Tô Bối thu dọn bàn, thì thấy Văn Quốc Đống mở chai rượu Louis XIII.
Mấy món ăn trên bàn đều là những món Tô Bối nói, ngoại trừ sườn dê nướng và gà xào cay ra, những món khác đều là Văn Quốc Đống tự nấu.
Tôm rim cay đổi thành tôm hấp, canh xương sườn nước nấu bông cải xanh, còn có canh cá.
Đầy một bàn, đôi mắt Tô Bối đỏ lên: “Ba… Ba thật tốt...”
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối đỏ mắt, tinh thần không tự chủ hoảng hốt một giây: “Ăn cơm đi...”
Sau khi nói xong đưa chai Louis XIII cho Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Bối Nhi... Đây coi như là bồi tội thay mẹ chồng
con..."
Tô Bối nhận lấy chai rượu, trong đôi mắt tràn ngập châm chọc. Lâm Quyên hại cô suýt hủy dung, Văn Quốc Đống muốn mượn chai rượu cho qua chuyện này.
“Ba... Hôm nay ba đã vất vả rồi… Ba một ly trước...”
Văn Quốc Đống không từ chối, cũng không muốn Tô Bối hiểu lầm ý ông: “Ừm.”
Trong bữa tiệc hai người nhìn nhau không nói gì, Tô Bối uống rượu một mình.
Nửa chai vào bụng, người đã hơi say.
Đôi mắt Tô Bối lờ mờ mông lung nhìn Văn Quốc Đống, nghi ngờ nói: “Ba... Sao Ba có hai cái đầu vậy?”
Văn Quốc Đống thấy đầu Tô Bối sắp đập xuống bàn, nhíu mày: “Con say.”
Tô Bối chu môi: “Con không say...”