Suốt đường đi, hai người nhìn nhau không nói gì, ai cũng không mở miệng.
Cuối cùng Văn Quốc Đống lái xe đến bệnh viện Tô Bối phát sốt lần trước.
Bệnh viện là khu viện mới, thường ngày không có mấy người, hiện giờ đang trong tết nên càng vắng vẻ.
Mới đầu Văn Quốc Đống muốn đi xếp hàng, mau chóng xử lý vết thương trên mặt Tô Bối.
Ai ngờ khi ông dẫn Tô Bối tiến vào, y tá trực ban ở phòng khám cấp cứu lập tức nhận ra hai người.
“Người bệnh đi theo tôi trước... Người chồng đi nộp tiền đi...”
Nghe thấy thế Tô Bối sửng sốt một lát, kinh ngạc nhìn vẻ mặt trấn định của Văn Quốc Đống.
Trên mặt Văn Quốc Đống hơi lúng túng, dưới cái nhìn chăm chú, gương mặt âm trầm giải thích: “Lần trước con phát sốt nói mơ hồ.”
Tô Bối nửa tin nửa ngờ: “Hả?” một tiếng, Văn Quốc Đống lập tức tránh đi.
Thấy thế, lúc này Tô Bối mới cúi đầu giấu đi ý cười trong mắt.
Y tá nhỏ ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, không nhịn được tò mò: “Anh ta không phải chồng cô à?”
Văn Quốc Đống còn chưa đi xa, Tô Bối đỏ mặt xấu hổ lắc đầu: “Không... Không phải…”
Y tá nghe thấy thế tầm mắt nghi ngờ đảo quanh hai người, chế nhạo: “Vậy lần trước cô phát sốt ôm người ta liên tục gọi chồng làm gì.”
Nghe thấy thế, Tô Bối không khỏi ngẩng đầu nhìn Văn Quốc Đống đang đóng tiền cách đó không xa.
Chỉ thấy cơ thể Văn Quốc Đống mất tự nhiên cứng đờ lại, trên gương mặt không nhìn ra được chút manh mối.
Y tá không quan tâm sóng ngầm kích động giữa hai người, đi trước dẫn đường, không hề phát hiện tiếp tục nói: “Thích người ta thì đừng thẹn thùng... Trai chưa vợ gái chưa chồng, yêu đương không có gì phải thẹn thùng... Tôi thấy anh ta cũng rất thương cô... Buổi tối ngày đó cô sốt cao như vậy, anh ta đều nhẫn nhịn dễ cô tới hửng đông mới đi...”
“Đâu... Đâu có...”
Tô Bối nghe y tá nói, nhỏ giọng phủ nhận, trong đôi mắt cụp xuống hiện lên tia châm chọc.
Cô và Văn Quốc Đống không phải trai chưa vợ gái chưa chồng…
Khi Văn Quốc Đống nộp viện phí xong thì đi tới, đúng lúc nghe thấy một câu như vậy.
Chẳng qua Văn Quốc Đống không mở miệng giải thích quan hệ giữa hai người, dù sao buổi tối ngày đó, trong tình huống thần chí Tô Bối mơ hồ, hành động của hai người thân mật ái muội... Nhìn kiểu gì cũng không giống động tác của ba chồng con dâu nên có.
Tô Bối vào phòng khám, Văn Quốc Đống ngồi trên ghế bên ngoài.
“Tê... Chậm... Chậm một chút... Hơi đau...”
Khi khử trùng, cơ thể Tô Bối không nhịn được ngửa ra sau, liên tục kêu đau.
Y tá bất đắc dĩ, đành phải gọi Văn Quốc Đống ở bên ngoài: “Người nhà... Giúp một chút...”
“Giúp tôi giữ cô ấy, miệng vết thương chắc chắn phải khử trùng... Nếu không lát nữa vi khuẩn sinh ra mưng mủ nhiễm trùng…”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống bước vào.
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống đi vào, tay không tự giác muốn che ngực lại, nhưng bị y tá đánh ra.
“Trên tay nhiều vi khuẩn như thế... Cô muốn ngực để lại sẹo à?”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn một cái lập tức thấy được từng vết cào máu thịt phồng lên trên ngực tuyết trắng của Tô Bối, nhíu mày thật sâu.
Hắn không ngờ tới Lâm Quyên hận Tô Bối sâu như vậy…
Im lặng một lát, thấy cảm xúc của Tô Bối không cao, nhỏ giọng nói: “Ba bảo Văn Lê ở lại biệt viện, mấy ngày này con cứ ở nhà dưỡng thương, đừng nghĩ tới chuyện khác...”
Tô Bối nghe lời Văn Quốc Đống nói, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Văn Lê ở biệt viện không thể tốt hơn, như vậy cô có thể yên tâm lớn mật đi làm kế hoạch của mình.
“Ừm..."
Tốc độ Lâm Quyên lao tới quá nhanh, trong lúc nhất thời cô chưa kịp che mặt, lúc đấy mới để Lâm Quyên đánh được.
Hiện giờ trên mặt, trước ngực đều bị cồn khử trùng kích thích lửa giận, trong mắt Tô Bối tràn ngập oán hận.
"Ừm..."
Theo động tác trên tay y tá, cơ thể Tô Bối lùi về sau, trực tiếp rúc vào trong lòng Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối kìm nén thở nhẹ, vỗ sau lưng Tô Bối trấn an: “Nghe lời... Lại nhịn thêm chút nữa...”
Tô Bối lắc đầu, trong mắt tràn ngập nước mắt: “Đau…”
Y tá thấy Tô Bối không chịu phối hợp, tức giận nói: “Khi đánh nhau với người ta sao không biết đau?”
Tô Bối cắn môi, nhỏ giọng nói: “Không có... Tôi tự mình làm...”
“Vậy cô còn không nhanh bỏ tay xuống... Đợi để lại sẹo… Mặc váy cũng ngại, lúc đó chỉ có khóc!”
Sau khi nói xong, y tá mặc kệ Tô Bối trốn hay không, cưỡng ép bôi thuốc.
Tô Bối đau tới mức ứa mồ hôi lạnh, không nhịn được bất an vặn vẹo cơ thể trong lòng Văn Quốc Đống.
Đột nhiên Văn Quốc Đống vươn tay ấn Tô Bối, trầm giọng nói: “Tô Bối... Đừng lộn xộn.”
Tô Bối cảm nhận được thứ nhô lên ở phía sau xong, cơ thể không khỏi cứng đờ, không dám lộn xộn nữa.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Mãi đến khi y tá xử lý xong, dặn dò: “Trong khoảng thời gian này chú ý ăn uống một chút... Ăn thanh đạm, còn trẻ tuổi tốt nhất đừng để lại sẹo... Nếu không sẽ rất khó coi...”
Vừa nghe để lại sẹo, tay Tô Bối giấu dưới áo đột nhiên nắm chặt: “Vâng... Tôi đã biết...