Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 23: Ba, mặt con rất đau...




Tô Bối nghe xong những lời này, nhỏ giọng khóc nức nở một tiếng, âm thầm lau nước mắt.

Vẫn không nói một câu.

Thấy thế Văn Lê không kiên nhẫn đẩy Lâm Quyên ra, bước nhanh tới trước mặt Tô Bối, một tay kéo Tô Bối vào trong lòng, cao giọng nói với Lâm Quyên: “Mẹ! Mẹ muốn con nói lại mấy lần mẹ mới nghe hiểu đây? Tô Bối không

phải là người ngoài, cô ấy là vợ của con, chúng con đã đăng ký vợ chồng hợp pháp. Khi nào mẹ mới bỏ

tư tưởng phong kiến trong đầu mẹ đây?”

Lâm Quyên bị đám người làm cho tức tới mức đôi mắt biến thành màu đen, lại bị con trai ruột không lưu tình đẩy ra,

lảo đảo hai cái.

Kết quả không một ai ở xung quanh đỡ bà ta, cuối cùng trọng tâm không vững ngã ngồi trên đất.

Lâm Quyên ngã xuống đại não trống rỗng một lát, sau khi kịp phản ứng, mới cao giọng gào rú với Tô Bối trong lòng Văn Lê: “Tô Bối! Con tiểu tiện nhân này!”

Văn Quốc Đống thấy Lâm Quyên còn muốn gây sự, lạnh lùng nói: “Văn Lê! Dẫn mẹ con lên lầu! Không có lệnh của ba, người nào cũng không được để bà ta rời khỏi biệt viện một bước!”

Tô Bối nghe thấy thế, trong lòng lập tức chắc chắn, ở trong lòng Văn Quốc Đống ích lợi của Văn gia cao hơn tất cả.

Những lời vừa rồi của Văn Uyển, dễ dàng đẩy mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu bay lên cấp độ cao “người đàn ông Văn gia có tính bạo lực gia đình”, chụp cái mũ cao như vậy cho Lâm Quyên, chẳng trách người Văn gia lại tức giận như thế. 

“Văn Quốc Đống, anh dám!”

“Mẹ!”

Văn Lê mệt mỏi buông Tô Bối ra, tiến lên nâng Lâm Quyên dậy, lạnh giọng phụ họa lời Văn Quốc Đống: “Tự mẹ nhìn xem mới mấy ngày, mẹ đã khiến cả nhà chướng khí mù mịt gà bay chó sủa? Con cảm thấy ba nói không sai! Mẹ vẫn nên ở biệt viện một mình đi... Đợi mẹ suy nghĩ cẩn thận xong muốn sống tốt với bọn con, bọn con sẽ tới đón mẹ...”

“Văn Lê... Con là con trai của mẹ! Con... Con dám vì một người phụ nữ mà không cần mẹ ruột của mình à?”

Thấy Văn Quốc Đống và Văn Lê nghiêm túc, Lâm Quyên hoàn toàn điên rồi, giãy dụa hất tay Văn Lê ra: “Không... Mẹ không muốn! Văn Quốc Đống! Tôi không muốn!”

Mấy chị em dâu Văn gia thấy thế sôi nổi liếc nhau, lặng yên không tiếng động rời đi.

Vở diễn này, nếu lại xem tiếp Lâm Quyên sẽ hoàn toàn không dám ngẩng đầu trước mặt bọn họ.

Tô Bối kia buồn bực không hé răng không rên một tiếng, chỉ cần bám lấy tay Văn Uyển, thì có thể đè Lâm Quyên xuống. 

Một nhà lão đại Văn gia này, e rằng sau này sắp có thời tiết thay đổi.

Sau khi mấy người rời đi, đại sảnh lập tức yên tĩnh lại.

Tô Bối thấy Lâm Quyên không chịu lên lầu với Văn Lê, giấu đi đôi mắt ảm đạm, liếc mắt ra hiệu với Văn Uyển.

Văn Uyển ngầm hiểu nhướng mày, nói với Văn Quốc Đống: “Bác cả, hay là bỏ qua đi... Bác gái chỉ tát chị dâu một cái, không phải muốn giết chị dâu…”

Chữ chết còn chưa kịp vang lên, chỉ thấy Lâm Quyên không ngừng giãy dụa đột nhiên bùng nổ, nhào về phía Tô Bối.

“Tiểu tiện nhân! Cô cố ý! Cô cố ý hại tôi!”

Lâm Quyên đè Tô Bối trên mặt đất, hai tay không ngừng cào mặt và quần áo của cô. 

"A..."

Tô Bối ngã xuống đất, thu liễm châm chọc trên mặt, để mặc quần áo bị Lâm Quyên kéo loạn, khóc nức nở kêu to: “Ba... Cứu con… Ba... Cứu con với...”

Văn Quốc Đống thấy thế, vội vàng tiến lên kéo Lâm Quyên ra: “Lâm Quyên! Cô phát điên cái gì?”

Thấy áo Tô Bối bị kéo tan tác, đôi nhũ thịt đầy đặn lộ ra, Văn Quốc Đống vội vàng cởi áo che lên người Tô Bối, đỡ cô dậy.

Văn Quốc Đống vận động hàng năm sức lực mạnh hơn Văn Lê nhiều, Lâm Quyên bị kéo mạnh như vậy cả người bị kéo đập lên đồ vật trang trí bên cạnh, cái trán lập tức sưng to lên.

Lâm Quyên chưa kịp kêu đau, chỉ vào mũi Tô Bối mắng: “Văn Quốc Đống... Vừa rồi tiểu tiện nhân kia... Vừa rồi cô ta khiêu khích tôi! Cô ta cười tôi! Cô ta chính là cố ý hại tôi!”

Tô Bối khóc đôi mắt đều đỏ lên, tay che mặt buông lỏng ra, lộ ra mấy vết cào thấy máu trên mặt.

Văn Lê tiến tới chậm một bước, thấy máu trên mặt Tô Bối, trong lúc nhất thời không nhịn được quát Lâm Quyên: “Mẹ! Rốt cuộc là mẹ làm sao vậy? Mẹ nhìn mặt Bối Nhi xem? Mẹ là trưởng bối của cô ấy, làm sao cô ấy có thể hại mẹ?"

Tô Bối che mặt, thuận thế ngã vào trong lòng Văn Quốc Đống khóc ròng: “Ba... Con không có... Ừm... Mặt con đau quá...” 

Khi Tô Bối ngã vào trong lòng, nhìn Văn Lê đang phẫn nộ, cơ thể Văn Quốc Đống cứng đờ mất tự nhiên một lát.

Trên mặt Tô Bối không đau, nhưng vết thương dính nước mắt khiến đau đớn trên mặt cô chân thật hơn chút mới giấu được Văn Quốc Đống.

“Lâm Quyên... Hai ngày nữa tôi sẽ tìm bác sĩ tâm lý tới cho cô... Nửa năm tới, cô ở đây đi!”

Ngực của Lâm Quyên vẫn nhô lên không thể hạ xuống, trước mắt tối sầm ngã xuống.

Văn Lê thấy thế, chỉ trong nháy mắt luống cuống, vội vàng chạy lên đỡ Lâm Quyên: “Mẹ... Mẹ làm sao vậy? Mẹ...”

Tô Bối lạnh lùng nhìn Lâm Quyên bị chọc tức tới ngất xỉu, cọ toàn bộ máu trên mặt lên người Văn Quốc Đống. "Ba... Me..."