Văn Quốc Đống im lặng một lát, cúi đầu nói: “Gửi thời gian cụ thể cho anh, anh xem có thể dành ra hai ngày được không...”
“Được.”
Từ sau tiệc rượu kia trở về, Tô Bối vẫn luôn bận rộn do “ảnh hưởng” của tiệc rượu mang tới, một ngày bận rộn tới tối muộn, cơ bản không chú ý tới Văn Quốc Đống đang làm gì.
Mãi đến lúc trời tối, Tô Bối tan làm sớm, kịp cơm tối ở Văn gia.
Trong bữa cơm, Văn Uyển nhìn Diệp Liệt Thanh ở bên cạnh với vẻ ghét bỏ: “Có phải gần đây bác cả cháu có người bên ngoài hay không? Mỗi ngày lôi kéo Diệp Liệt Thanh tập thể hình bảo dưỡng, hai người này không sợ có bệnh gì sao?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Uyển một cái, Diệp Liệt Thanh ở bên cạnh vươn tay tới dưới bàn kéo Văn Uyển, nhưng mà cô ấy không nhận được ám chỉ.
Trái lại tiếp tục nói với Tô Bối: “Người đàn ông này không thành thật, đánh một trận là được... Anh xem hai bọn họ lăn qua lăn lại Tiểu Ngọc thành dạng gì?”
Tô Bối nhìn Văn Ngọc ngồi bên cạnh Văn Quốc Đống, đang ngồi trên chiếc ghế dành cho trẻ em, thấy Tô Bối nhìn mình, không nhịn được cười ngây ngô.
“A... Um... A.....”
Mấy ngày trước Văn Ngọc theo cha ruột mình suốt, mấy ngày gần đây thì bị cha ruột lôi kéo dậy sớm tập thể dục tản bộ, đứa bé trước đây trắng trẻo mập mạp giờ bị gió phơi nắng thành đen.
Trước đây đứa bé trắng nõn, hiện giờ đen bóng không kém cha và dượng hắn lắm.
Thấy thế, Tô Bối nhíu mày thật chặt: “Văn Quốc Đống...”
Văn Quốc Đống hung dữ trừng Văn Uyển, nhỏ giọng nói với Tô Bối: “Chúng ta sớm muộn gì cũng phải dẫn thẳng bé ra ngoài đi dạo... Không phơi nắng thì quá yếu...”
“Hiện giờ Tiểu Ngọc vẫn còn nhỏ....”
“Nhỏ tới mấy cũng là bé trai, đen một chút mới khỏe mạnh... Em nhìn cánh tay cẳng chân của thằng bé hơn trước nhiều! Có đứa bé nhà ai béo như thằng bé.”
“Da của thằng nhóc cũng không phải là con gái, không cần trắng như vậy.”
Gương mặt Tô Bối không chút thay đổi nhìn Văn Quốc Đống, giọng nói của hắn dần trở nên yếu hơn.
“Chậc chậc... Bác gái à... Bác trai đều viết rõ tâm tư ‘anh muốn sinh đứa nữa’ trên người…”
Da đầu của Diệp Liệt Thanh căng lên vội vàng nhét miếng thịt kho tàu vào miệng Văn Uyển: “Ăn đều không chặn được miệng em!”
“Ưm... Anh có ý kiến gì...”
Hành động mờ ám của dượng cháu trên bàn cơm, ba chị em dâu Văn gia thấy nhưng đều lựa chọn không quan tâm.
Tô Bối thấy hai người này ở trước mặt Văn gia, thậm chí ở trước mặt Văn Quốc Đống và Liễu Nhứ đều không có ý thu liễm, cười mà như không cười nhìn Diệp Liệt Thanh: “Chúng tôi đều đã sắp xếp chuyện mang thai đứa tiếp theo, em rể đã không còn ít tuổi nữa... Đứa đầu tiên đều không thấy bóng dáng...”
Nghe thấy thế, biểu cảm của Diệp Liệt Thanh không được tự nhiên lắm, nhìn thẳng về phía Văn Quốc Đống. Văn Quốc Đống mượn dùng trà, cúi đầu thấp hơn.
Văn Uyển hít vào một hơi khí lạnh, chỉ thấy trên mặt Tô Bối viết rõ: Tới đây, thương tổn lẫn nhau đi…
Diệp Liệt Thanh kẹp ở giữa hai người phụ nữ trong lúc này đầu đau vô cùng lợi hại, hai người này người nào ông ta cũng không thể trêu vào.
“Chị dâu, nhân lúc cơ thể đại ca vẫn còn khỏe mạnh, hai người nên sinh cho Tiểu Ngọc thêm mấy em gái đi, tránh cho đại ca của em gây họa cho Tiểu Ngọc...”
Nghe thấy thế Tô Bối liếc mắt nhìn đứa bé đang cười ngây ngô bên cạnh cha, nhìn Văn Uyển với điều ngụ ý: “Bọn tôi thật sự không vội... Chú đã nhiều tuổi nên đặt nhiều tâm tư vào người mình...”
Văn Uyển còn nhỏ tuổi, tâm tính còn chưa chín chắn, Diệp Liệt Thanh từng này tuổi không đợi được thì không nói, hiện giờ còn chưa ly hôn với Văn Tuyết…
Cha dượng cháu vợ không biết phải dây dưa tới khi nào…
Có đôi khi cô đều lo lắng Văn Ngọc em trai em gái đều có thể mua nước tương, Diệp Liệt Thanh còn ngủ trên giường lạnh lẽo.
Diệp Liệt Thanh nghe lời nói ám chỉ của Tô Bối, liếc mắt nhìn Văn Uyển chỉ lo ăn cơm, đôi mắt sâu hơn. “Khụ khụ...”
Văn Quốc Đống vẫn luôn không mở miệng bất mãn ho khan hai tiếng: “Vì sao em không nhọc lòng về anh?”
Tô Bối khẽ hừ một tiếng, xụ mặt lạnh lùng nói: “Nhọc lòng anh? Anh khiến đứa bé bên cạnh anh trở về màu da ban đầu rồi lại nói!”
Tuy Văn Ngọc không nghe hiểu cha mẹ nói gì, nhưng thấy Tô Bối nhìn mình, hai cái tay nhỏ vung vẩy vô cùng vui sướng: "A ô... A..."
Văn Quốc Đống sờ đầu con trai ngốc nhà mình: “Em xem... Tiểu Ngọc có tinh thần cỡ nào, mỗi ngày dẫn thằng bé ra cửa cũng không xấu hổ...”
“Em chỉ cần con trai mập mạp trắng trẻo của em...”
“Vậy... Sinh thêm một đứa nữa?”
Tô Bối liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận quay đầu đi.
Đêm trước khi bạn học tụ tập.
Văn Quốc Đống sớm đắp mặt nạ lên giường nằm.
Tô Bối nghĩ tới họp lớp mất hai ba ngày, ở khách sạn không thể làm quá mức, liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống vẫn luôn “tu thân dưỡng tính”.
Đến phòng tắm thay đồ lót tình thú nóng bỏng, xoay người đè lên người Văn Quốc Đống, dán sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Ông xã.”
“Ngoan, nghỉ ngơi sớm một chút, tốt cho cơ thể...”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa ôm lấy eo Tô Bối, sờ đến làn da non mịn của người phụ nữ, vừa mở mắt, một cô nàng thỏ lông xù xì lọt vào tầm mắt.
Bàn tay của hắn từ vòng eo một đường sờ xuống dưới, sờ đến hoa huy*t ẩm ướt.
Tô Bối nâng cái mông trơn bóng, dùng hoa huy*t hùa theo ngón tay của Văn Quốc Đống: “Ừm... Ông xã.”
“Tiểu tao hóa!” Văn Quốc Đống nghiến răng, ngón tay không chịu cắm vào hoa huy*t ẩm ướt: “Ngày mai không đi họp lớp à?”
Tô Bối cắn môi, nói: “Chính vì phải đi mấy ngày... Hôm nay mới muốn ông xã…”
Văn Quốc Đống híp mắt: “Chỉ hôm nay muốn?”
Nghe thấy thế, Tô Bối dán sát vào cổ Văn Quốc Đống mút ra dấu đỏ: “Chẳng lẽ anh còn muốn làm ở khách sạn? Xung quanh đều là bạn học, để người ta nghe thấy được... Ừm...”
Cô còn chưa nói hết câu, ngón tay thô to của Văn Quốc Đống đã cắm vào trong hoa huy*t tràn lan d*m thủy. “Không phải là em thích làm dưới loại bầu không khí này sao? Hửm? Lần nào đó làm bên cạnh Lâm Quyên, không phải là tiểu tao huyệt của Bối Nhi như lũ lụt sao? Vừa ướt vừa trơn vừa khít, sướng tới mức ông đây muốn luôn nhét côn th*t vào trong tiểu huyệt của Bối Nhi!”
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Lại để em nghe thấy anh nhắc tới bà ta thử xem?”
“Nhưng em... Ừm...”
Phía dưới của Văn Quốc Đống căng cứng, cự côn bị Tô Bối nắm trong lòng bàn tay: “Tê... Bà, bà xã... Nhẹ, nhẹ một chút.”
“Em làm trước mặt bà ta... Đương nhiên là đang nói cho bà ta, hiện giờ bà xã của Văn Quốc Đống là ai... Văn phu nhân là ai...”
“Từ đầu tới cuối bà ta đều không để em vào mắt... Cho dù bà ta biết rõ Văn Ngọc là con của em và anh, vẫn không để em vào mắt, còn nghĩ anh có thể quay đầu lại nhớ tới những chuyện tốt của bà ta...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống hơi giật mình: “Anh đã nói rồi, Văn phu nhân chỉ có một người, chính là em..”
Đương nhiên là Tô Bối biết Văn phu nhân hiện giờ là ai, chẳng qua ở trước mặt Lâm Quyên, trong lòng cô vẫn luôn không thể nuốt xuống cục tức này.
Hai năm đó Lâm Quyên trào phúng và chế nhạo đối với cô, nhục nhã ở trước mặt người khác, từ sau khi thông đồng với Văn Quốc Đống, những thương tổn đó cô còn chưa đòi trở về.
Duy nhất khiến cô nuốt không trôi chính là lúc trước khi Lâm Quyên đi gặp cha mẹ cô.
Ở trước mặt thân thích nhục nhã cha mẹ cô, mới là cái gai ở trong tim cô vẫn luôn chưa rút ra được…
Rõ ràng mọi thứ của Lâm Quyên đều do Văn Quốc Đống cho, bao gồm thân phận địa vị bà ta cảm thấy cao cao tại thượng hơn xa những người khác.
Bà ta chỉ là một người không có thứ gì, lại có thể coi khinh thậm chí coi thường cô, coi thường cha mẹ cô.
Không biết dưới kích thích như vậy, lúc này cảm giác ưu việt hơn người và kiêu ngạo trên người Lâm Quyên chỉ còn dư lại bao nhiêu.
“Anh đúng là chỉ được cái miệng, Diệp Liệt Thanh còn giỏi hơn anh…”
Văn Quốc Đống vừa nghe Tô Bối nhắc tới Diệp Liệt Thanh, lông mày nhíu chặt lại: “Tay của ông xã em đều còn ở trong tiểu huyệt của em, vậy mà em nói tới người đàn ông khác trước mặt ông xã em?”
“Người đàn ông khác? Đó không phải là anh em tốt của anh sao? Đó không phải là em rể của anh à?”
Nói đến đây, “dục hỏa” trên người Tô Bối lúc ban đầu đều tản đi gần hết, buông tay khỏi người Văn Quốc Đống lật người nằm sang bên cạnh.
“Cho dù là anh em, cũng không thể bằng bà xã mình luôn nhớ thương…”
Trong lòng Văn Quốc Đống bất chợt trống rỗng, trên ngón tay vắng vẻ còn giữ lại d*m thủy trong hoa huy*t của Tô Bối.
“Ồ...” Tô Bối cởi bờm tai thỏ trên đầu xuống, đeo lên đầu Văn Quốc Đống, nâng cằm người đàn ông nhẹ giọng nói: “Ồ... Con thỏ nhỏ này trông thật anh tuấn…”
Văn Quốc Đống kéo mặt nạ trên mặt ra, nhướng mày: “Tối nay chàng thỏ bao đêm không cần tiền, có muốn suy nghĩ hay không...”
“Không cần, hiện giờ không có tâm trạng...”
Tâm trạng đang tốt đều bị Lâm Quyên phá hỏng, đâu còn tâm tư làm chuyện khác.
Văn Quốc Đống kéo tay Tô Bối nắm lấy cự côn: “Vậy em dùng tay...”
Tô Bối nghiêng người bên cạnh Văn Quốc Đống, nộn nhũ dán sát vào tay hắn, tay nhỏ cái được cái không tuốt nhục côn của Văn Quốc Đống: “Ông xã... Liễu Nhứ đây là buông tay sao?”
Ở Văn gia, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra manh mối giữa Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển.
Hơn nữa buổi tối tiệc trăm ngày của Văn Ngọc lúc trước vừa ra, cô không tin Văn gia có người ngốc. Văn Quốc Đống lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Biết vì sao Diệp Liệt Thanh còn chưa ly hôn không?”
"Hửm?"
“Có rất nhiều chuyện, thân phận đã kết hôn làm mới tiện.. Ví dụ như di dời tài sản…”
Tô Bối ngẩn người: “Vậy anh cũng mặc kệ ông ta làm như vậy sao?”