Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 193




“Tôi nói cho anh biết, tôi có sổ sách, sổ sách nằm trong tay tôi... Mấy năm nay anh làm gì tôi nhớ rõ rành mạch... Ha ha ha ha..."

“Anh không dám giết tôi... Anh không dám... Chỉ cần tôi chết đi... Sổ sách này sẽ lộ ra ngoài.”

“Đến lúc đó, anh sẽ chết, cả nhà anh đều chết theo tôi! Ha ha ha...”

“Anh không biết đúng không... Con trai ngoan của anh Văn Lê, là tôi khiến anh xử nó... Nó và Lâm Quyên đều ngu ngốc y như nhau, tin tưởng tôi nhất, bị tôi làm cho nửa sống nửa chết vẫn tin tưởng tôi… Không ngờ tới đúng không? Văn Quốc Đống!”

Tô Bối nghe Văn Tuyết ở đầu bên kia điện thoại khi cười khi khóc mắng, trên mặt không có chút xao động, xác định bên kia chỉ có mình Văn Tuyết, thản nhiên trả lời: “Có câu ngạn ngữ nói rất đúng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã...”

“Nếu bà đều biết hai bọn họ ngu ngốc như vậy, vậy bà kiêu ngạo cái gì?”

Có đôi khi cô thực sự không hiểu Văn Tuyết lắm, rõ ràng nắm quân bài vương trong tay, sinh ra trong gia đình tốt, nhìn cũng không tệ lắm.

Loại gia thế bối cảnh này làm cái gì không phải đều là nằm thắng nhân sinh, nhưng lại không có đầu óc khiến trong nhà gà bay chó sủa.

Giọng nữ không ngừng cười khóc ở bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, một lúc lâu sau mới kêu to lần nữa.

“Tô Bối! Là cô!”

Văn Tuyết vẫn luôn không nghĩ ra vì sao mình bị Văn Quốc Đống đột nhiên nhốt vào viện điều dưỡng, cho tới bây giờ mới kịp phản ứng lại.

“Tiểu tiện nhân! Vậy mà là cô!”

Bà ta biết trong chuyện Tô Bối “sinh non” lần trước, chắc chắn có chuyện gì mờ ám mà: “Rốt cuộc đứa bé trong bụng cô là của ai? Là của ai?”

Nghe Văn Tuyết lại kêu rất chói tai, Tô Bối trợn tròn mắt nhìn trần nhà, không khỏi mắng câu: “Ngu ngốc!”

Sao Văn Lê và Lâm Quyên lại tin tưởng người ngu ngốc như vậy có thể được việc?

“Cô nói cho Văn Quốc Đống, anh ta xong rồi, anh ta hoàn toàn xong rồi... Ha ha ha...”

Tô Bối xoa lỗ tai sắp phát đau: “Điên rồi thì thành thật ở bệnh viện tâm thần đi... Ngoan một chút... Nói không chừng ngày nào đó tâm trạng tôi tốt, sẽ dẫn tiểu tình nhân của Diệp Liệt Thanh đến thăm bà...”

“Đợi bà nhìn thấy cô ấy... Thực sự điên cùng tốt, xem như chúng ta tâm sự một chuyện…”

“A! Tô Bối! Con khốn..”

Giọng của Văn Tuyết đột nhiên tăng cao 10 đề-xi-ben, Tô Bối sợ tới mức tay run lên, trực tiếp cúp điện thoại.

Chỉ một lát sau, bên kia lại gọi điện tới.

Tô Bối không nghe máy, trực tiếp mở im lặng, ném điện thoại sang bên cạnh, dựa vào giường tiếp tục ngủ say.

Mãi cho đến khi Văn Quốc Đống làm cơm xong trở về phòng, Tô Bối mới nhìn di động, mấy chục cuộc gọi nhỡ, mấy trăm tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn không ngừng hiện lên, màn hình suýt bùng nổ.

Văn Quốc Đống nhướng mày: “Bên kia nói gì?”

“Là Văn Tuyết...”

Văn Quốc Đống không hỏi nhiều, ôm Tô Bối đi tới nhà ăn.

“Anh không hỏi em Văn Tuyết đã nói gì sao?”

“Ồ... Sau khi nó tiến vào viện điều dưỡng, ba ngày hai bữa đều cùng một lời, một chữ cũng luyến tiếc sửa lại...”

Tô Bối thấy Văn Quốc Đống nhắc tới Văn Tuyết không có chút kiêng kị, chỉ còn lại tràn ngập căm ghét, im lặng một lát hỏi: “Bà ta nói sổ sách...”

Nhắc tới chuyện này, trong mắt Văn Quốc Đống tràn ngập khinh miệt: “Với đầu óc của nó... Làm được chuyện đưa người khác vào hay không anh không biết, nhưng thực sự có thể kéo nó vào.”

Tô Bối: “....”

Quả nhiên so với Văn Quốc Đống, cô vẫn còn quá trẻ tuổi…

Vậy mà tin tưởng lời nói của một kẻ ngốc.

Văn Quốc Đống đột nhiên cúi người hôn lên môi Tô Bối: “Yên tâm làm Văn phu nhân của em, những chuyện khác không cần phải để ý tới.”

“Năm sau anh sẽ tìm người tới cho đi học...”

"Hửm?"

“Em ở công ty luật hơn hai năm, không có chút ý nghĩ khác nào sao?”

Đôi mắt Tô Bối ảm đạm: “Em... Em không muốn...”

“Anh biết...” Văn Quốc Đống không đợi Tô Bối nói xong, tiếp tục nói: “Cho nên mới mời giáo viên cho em, chuẩn bị một chút trước, đừng tạo áp lực cho mình, năm nay không được thì sang năm...”

“Yên tâm, ông xã không mở cửa sau cho em, toàn bộ dựa vào em..”

Tô Bối bĩu môi: “Ngoài miệng nói dễ nghe... Vậy năm sau về công ty luật nói với bọn họ anh quăng em... Bây giờ em là mẹ đơn thân...”

Gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trầm: “Em thử xem...”

“Ồ....” Tô Bối trừng mắt: “Văn Quốc Đống... Chút tâm tư đó của anh đều viết rõ trên mặt, làm như vậy không phải là muốn em hiểu rõ, cho dù mình nỗ lực thế nào cũng sẽ bị người ta nói thành dựa vào anh đi cửa sau, thực sự bức em nóng nảy có tâm lý phản nghịch, đi cầu xin anh đi cửa sau...”

“Anh có biết xấu hổ hay không... Có xấu hổ không hả! Vô liêm sỉ!”

Văn Quốc Đống nhướng mày: “Sao bà xã có thể nghĩ như vậy... Ông xã thực sự là tốt bụng.”

“Tin anh mới có quỷ!”

Từ sau chuyện Lâm gia tìm tới cửa lần trước, Tô Bối không muốn phối hợp loanh quanh lòng vòng của Văn Quốc Đống, cũng lười để ý vòng vèo với Văn Quốc Đống.

“Em phải chuẩn bị một năm... Năm trước mang thai chậm trễ một năm.”

Tô Bối biết đây là khác biệt giữa Văn Quốc Đống và Văn Lê, đối với Văn Lê cô chỉ là một công cụ, ứng phó trong nhà, công cụ ngỗ nghịch Lâm Quyên.

Ở trong mắt đa số đàn ông quyền thế, bà xã chỉ thích hợp ở yên trong nhà, khi cần thiết thì dẫn ra ngoài xã giao, khi vô dụng thì ở nhà giữ khuôn phép làm “bà xã”.

Bởi vì bên ngoài bọn họ có được vô số “hồng nhan tri kỷ” loại hình phong cách khác biệt, Văn Quốc Đống thì khác, từ đầu đến bây giờ hắn đều chưa từng nhắc với cô chuyện để cô “trở về gia đình”.

“Được... Nhà chúng ta mọi việc đều nghe Văn phu nhân.”

Trong bữa tối ánh nến lay động, trên gương mặt hơi say nhiễm chút ửng hồng: “Văn Quốc Đống...”

Giọng điệu câu người hơi kéo dài, cơ thể kèm theo chút lười biếng sau khi say rượu nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy chui vào trong lòng Văn Quốc Đống.

"Hum?"

Văn Quốc Đống đỡ cô, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đôi mắt mê ly không rõ trong lòng: “Anh ở đây...”

Tô Bối vươn tay véo mặt Văn Quốc Đống, bất mãn nhỏ giọng nói thầm: “Có phải là anh không yêu em hay không...” 

Nghe thấy thế, mắt phải của Văn Quốc Đống không nhịn được giật giật hai cái: “Sao anh không”

“Anh chính là không yêu em... Có đôi tình nhân nào yêu nhau không ra ngoài hẹn hò? Không đi xem phim điện ảnh?”

Trái tim của Văn Quốc Đống cứng đờ: “Không phải là bây giờ chúng ta đang hẹn hò sao? Điện ảnh... Hay là, chúng ta về phòng ngủ anh lại đổi video khác?”

“Văn Quốc Đống! Anh vô liêm sỉ...”

Tô Bối đỏ mắt ấm ức nhìn Văn Quốc Đống: “Ngày kỷ niệm 1 năm, ngay cả quà đều không có... Anh căn bản không... Ừm...”

Văn Quốc Đống cúi người che kín miệng sâu rượu, cuối cùng một tay khiêng cô lên vai, vỗ mạnh lên mông vểnh của Tô Bối. 

“Biết càn quấy như vậy, sao lúc trước anh chưa từng thấy...”

Tô Bối bị Văn Quốc Đống khiêng lên vai, hoa huy*t đau tới mức vẫn luôn hít sâu một hơi: “Anh là đồ lưu manh... Lão lưu manh... Đau Muốn chết...”

“Đau cũng là em tự tìm... Biết ông đây không chịu nổi còn cố ý quyến rũ?”

Văn Quốc Đống trực tiếp khiêng Tô Bối say khướt vào phòng vệ sinh, vừa giúp Tô Bối rửa mặt, vừa lẩm nhẩm: “Nếu tương lai sinh con gái, nhà này còn tới lượt anh nói chuyện sao?”

“Ừm... Con gái giống cha, nếu tính tình con bé không tốt chỉ có thể là gen của anh không tốt…”

Gương mặt Tô Bối phiếm hồng, khi tức giận trong giọng nói đều kèm theo chút hương vị làm nũng.

“Gen của anh không tốt... Ô... Được... Gen của anh không tốt... Vậy thì sinh thêm mấy đứa nữa, luôn có đứa sẽ tốt...”

“Anh coi em là cái gì... Lão lưu manh!”

“Hửm? Đương nhiên coi em là con gái ngoan của cha...” Sau khi Văn Quốc Đống nói xong, tay không thành thật lượn lờ sau eo Tô Bối.

“Anh lại chạm vào em một chút... Trở về em sẽ ngủ với Tiểu Ngọc...”

Có lẽ là uy hiếp của Tô Bối có tác dụng, cả một đêm Văn Quốc Đống đều chỉ ôm Tô Bối không làm động tác nào dư thừa.

Ngày hôm sau Văn Quốc Đống có việc, sáng sớm đã đưa Tô Bối về biệt viện.

Trước khi đi, hắn đưa cho Tô Bối một hộp nhỏ bằng nhung.

“Ngoan... Về đến nhà hãy mở ra...”

Tô Bối cầm lấy hộp, tức giận trừng hắn một cái: “Quà tròn một năm có lệ như vậy sao?”

“...” Văn Quốc Đống vươn tay búng trán Tô Bối một cái: “Văn gia bọn anh đều là của em...”

Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống trở về trên xe: “Bên ngoài lạnh, mau trở về đi... Có lẽ anh phải mấy ngày mới có thể trở về, em đi làm anh sắp xếp người đưa em đi...”

“Cục trưởng Văn... Năm nay em đã 26 tuổi không phải 16 tuổi...”

Cho dù là 16 tuổi... Văn Uyển 16 tuổi đều thu thập Diệp Liệt Thanh dễ bảo!

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống cười khẽ một tiếng: “Vâng vâng... Văn phu nhân của chúng ta là đứa bé to xác, anh đi đây... Có việc gì thì gọi điện cho anh.”

“Ừm... Trên đường cẩn thận một chút...”

Tô Bối nhìn người đàn ông vội vàng rời đi, trong lòng luôn cảm thấy có chút không yên lòng.

Lần trước…

Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, sau lưng có giọng nữ trêu chọc truyền tới.

“Ồ... Đây không phải là chị dâu của em sao... Đã trải qua thế giới hai người xong rồi sao?” Chậc chậc... Văn Ngọc đáng thương của em... Cha mẹ là chân ái, thằng bé là cải thìa trong đất…”

Văn Ngọc ở trong lòng Văn Uyển vung tay nhỏ như đáp lại lời chị gái nói, ô ô hai tiếng.

Lúc này Tô Bối mới lấy lại tinh thần, nhận lấy đứa bé trong lòng Văn Uyển: “Cái miệng này của em...”

“Em nói sai chỗ nào sao? Chẳng lẽ là em sinh đứa bé xong mặc kệ, ra ngoài trắng đêm lêu lổng?”

Văn Uyển đánh giá tư thế đi đường của Tô Bối, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chậc chậc... Tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt như vậy?”

Tô Bối lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Đâu kịch liệt bằng em và Diệp Liệt Thanh ở phòng khách tối đó.”

Biểu cảm trên mặt Văn Uyển cứng lại: “Chị.

“Không chỉ có chị... Bác cả em cũng ở đó nghe thấy rõ.”