Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 178




Người phụ nữ làm chim đầu đàn trước tiên, nghe Tô Bối đáp lễ một tiếng “em dâu nhỏ”, khóe mắt giật giật: “Ha ha... Chị này... Không thể không nhận mình già, dù sao thiên hạ này là của người trẻ tuổi các chị...”

“Em dâu cũng còn trẻ... Thực sự không cần bi quan như vậy, ngạn ngữ có câu, ‘gừng càng già càng cay’, người trẻ tuổi cơm ăn chẳng được lâu…”

Buổi chiều, Tô Bối cũng đã thăm dò thân phận lai lịch của nữ quyến Văn gia.

Người phụ nữ nhìn như không lớn hơn Tô Bối mấy tuổi, là bà xã thứ ba của em họ Văn Quốc Đống.

Năm đó khi ở bên ngoài làm “một trong những tình nhân”, thủ đoạn cao, một đường qua quan trảm tướng, chính là đánh bại hai bà xã cũ, mình mới được phù chính.

Hiện giờ tuy vào Văn gia, cũng biết vị trí thân phận xấu hổ không được đám “quý phu nhân” thích, đành phải “họa thủy đông dẫn” kéo “sự chú ý” lên người Tô Bối.

Đâu biết người ta không chỉ không nặng không nhẹ đá những lời này trở về, còn “huyền diệu” vạch trần chân tướng của cô ta trước mặt mọi người, ấn cô ta lên đất đồng thời lại nâng cao “nguyên phối” cô.

Người phụ nữ này cũng không phải người lương thiện, nếu không đã không lật đổ được hai nguyên phối.

Chỉ trầm tư một lát, không mềm không cứng mở miệng trả lời: “Lão Khương cũng là từ gừng (khương) ra... Người nào có thể biết sau này người trẻ tuổi thành lão Khương hay không...”

Nói được một nửa, nụ cười nhạt trên mặt đám quý phu nhân nhạt đi, ý cười trên mặt đều không tiến tới đáy mắt. Tô Bối thấy vậy nhếch miệng, không nói tiếp.

Mấy quý phu nhân lớn tuổi ngồi ở đây, thay Tô Bối tiếp nhận câu chuyện. Mọi người đều biết bà xã “đương nhiệm” của Văn Quốc Đống là gai mềm, sau đó không có người dám chế giễu nữa.

Từ đầu tới cuối Văn Uyển bàng quan nhân lúc không ai chú ý lặng lẽ tán thưởng Tô Bối, đối phương chỉ dùng một buổi chiều tiêu hóa thân phận đàn đầu trâu mặt ngựa trước mặt, đúng là khiến người ta bội phục.

“Cho nên, có chút đầu óc một chút, cô ấy có thể làm được vị trí Văn phu nhân không chỉ dựa vào mặt.”

Giọng nói lạnh nhạt của Liễu Nhứ truyền vào tai Văn Uyển, ba chị em dâu Văn gia ngồi bên cạnh đều cười không mở miệng. 

Bốn lạng đẩy ngàn cân này, đào hố cho đối thủ để đối phương tự nhảy vào, gối thêu hoa ở bên ngoài thực sự chưa chắc đã tránh được.

Sau trừ tịch, thân phận của Tô Bối không thể nghi ngờ là ngồi ổn.

Không thích đối phương “tình nhân” thượng vị thì thế nào, cô là Văn phu nhân ngồi trên vị trí nữ chủ nhân, khinh thường cũng không làm gì được Văn phu nhân...

Sau khi cơm tất niên xong là nghi thức tế tổ.

Tô Bối cũng không ở đây lâu sau bữa ăn, thấy rõ người phụ nữ mở miệng “gây khó dễ” cô bị một đám người xa lánh ở bên ngoài.

Năm trước ăn tết, Tô Bối bị xa lánh, ít nhất bên cạnh còn có Văn Uyển, không đến mức quá “khổ sở”, năm nay người phụ nữ kia không có “Văn Uyển” thứ hai.

Trước khi bắt đầu nghi thức tế tổ.

Bên nam đột nhiên có người tới, người đàn ông tai to mặt lớn ưỡn bụng bia to, gương mặt âm trầm, sau khi vào cửa thì lao thẳng tới chỗ người phụ nữ lẻ loi trong góc.

Một tay của người đàn ông nắm lấy tóc người phụ nữ kéo cô ta từ trên sô pha xuống, tiếng thét chói tai cắt ngang mọi người đang nói chuyện.

"A..."

“Lão Văn... Cậu, cậu phát điên gì thế?”

Gương mặt người đàn ông xanh mét, không màng ánh mắt khác thường của mọi người ở đây, mở miệng mắng: “Cái đồ mất mặt xấu hổ! Bây giờ cút về nhà cho tôi!”

“Em... Em không.”

Người phụ nữ biết rõ trước khi diễn ra nghi thức tế tổ bị đuổi về có ý nghĩa gì, sống chết không chịu đi.

Ai ngờ người đàn ông không muốn tiếp tục dây dưa, một chân đá lên đùi cô ta, mắng: “Nhanh chóng cút trở về! Đừng ép ông đây phải ra tay!”

Trên nghi thức tế tổ.

Từ đường tràn ngập người, ngoại trừ nhà chính Tô Bối không quản những dòng bên, đương nhiên cũng không quản tất cả đối phương ở bên ngoài. Đương nhiên cũng không phát hiện trong đám người thiếu người.

Văn Quốc Đống đứng bên cạnh Tô Bối, trên người hai người đều là trang phục thời Đường thời trước, có tiền lệ năm trước, hai người một già một trẻ đứng chung với nhau cũng không quá đột ngột.

E ngại đang diễn ra nghi thức, Văn Quốc Đống không hỏi chuyện lúc trước, còn Tô Bối... loại lông gà vỏ tỏi giữa phụ nữ không mở miệng với Văn Quốc Đống.

“Vợ chồng nhất phòng Văn gia, dâng hương...”

Lúc này Văn Quốc Đống mới nắm tay Tô Bối, mười ngón tay đan xen tiến lên trước, mãi đến khi nhận hương mới buông lỏng ra.

Mọi người trong ngoài từ đường: “....”

Ông cụ trong tộc khóe mắt giật giật, coi như không nhìn thấy.

Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống già mà không đứng đắn, quy củ dâng hương quỳ lạy xong thì im lặng lùi sang một bên.

Văn Quốc Đống từng bước dán sát đi theo Tô Bối, ngay cả đứng chung một chỗ đều phải gần cô.

“Thừa tổ mông âm, tộc nhân của ta...”

Bên tai vang lên lời nói quen thuộc, khiến Tô Bối không nhịn được nghĩ về năm trước.

Năm trước lúc này, Văn Quốc Đống đối lập tránh cô như tránh rết còn mơ hồ ở trước mắt.

Quả nhiên... thời gian trôi qua, tình cảm đổi dời.

Mãi cho đến sau nửa đêm, nghi thức rườm rà mới chân chính kết thúc.

Sau khi nghi thức kết thúc, lúc này Tô Bối không bị Văn Quốc Đống đuổi đi trước, mà dẫn vào nội đường, quỳ gối trên đệm hương bồ.

Đợi lát nữa, tộc lão Văn thị tán thưởng nhìn Tô Bối, bưng chén nước trong đi tới trước mặt Tô Bối, ngón tay dính chút nước vẩy lên người hai người.

“Liệt tổ liệt tông tại thượng, lệ này chỉ phá một lần.”

Văn Quốc Đống kéo Tô Bối khom lưng với ông ta: “Đúng vậy.”

Cả đêm Tô Bối không đứng lạy, thì quỳ lạy, đôi chân đau không chịu được.

Khi ở từ đường, Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối, khom lưng với cô: “Đi lên đi...”

Thấy thế, Tô Bối khẩn trương nhìn mọi người khắp nơi: “Anh làm gì thế?”

“Anh cõng em trở về…”

“Không cần…”

Động tĩnh của hai người nhanh chóng khiến người xung quanh chú ý, Văn Quốc Đống vẫn vẻ mặt không đổi sắc khom lung: “Anh cõng em trở về, và anh ôm em trở về, hai chọn một.”

Tô Bối làm lơ ánh mắt đánh giá ở bốn phía, khóe mắt hơi giật giật, nhỏ giọng trả lời: “Vậy anh ôm eo...”

Nếu là vợ chồng già có lẽ sẽ thẹn thùng, nhưng cô và Văn Quốc Đống… rõ ràng đều không phải người da mặt mỏng.

Văn Quốc Đống sửng sốt hai giây rồi ngồi dậy nhìn Tô Bối, ngay sau đó nhỏ giọng cười nói: “Sao thế... Bây giờ muốn bắt đầu tính sổ à?”

Nghe thấy thế, Tô Bối vươn tay với Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống tiến lên ôm ngang cô lên.

Tiếng nói thầm của người xung quanh nghe không rõ lắm, đôi câu nhỏ vụn vài lời truyền tới.

Đôi tay của Tô Bối ôm lấy cổ Văn Quốc Đống, nghĩ cũng biết không phải nói lời hay gì: “Buổi tối xoa chân cho em, đứng cả đêm, vừa đau vừa chua xót...”

Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống sâu hơn: “Chỉ xoa chân? Những chỗ khác không cần ư?”

Tay Tô Bối đấm nhẹ lên ngực Văn Quốc Đống, mắng: “Lão lưu manh!”

“Sao anh lưu manh? Anh muốn xoa vai đấm chân cho bà xã anh cũng là chơi lưu manh ư?”

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối dáng người nhỏ xinh, căn bản không tốn bao nhiêu sức lực, vừa đi còn vừa không nhịn được điên: “Hình như gầy, lát nữa bảo đám thím Trương nấu đồ bồi bổ cho em...”

Tô Bối tức giận vươn tay véo cổ hắn: “Em bổ cái gì? Chẳng lẽ lão nam nhân các anh chỉ thích người phụ nữ dáng người mượt mà? Hiện giờ mới kết hôn bao lâu? Văn Quốc Đống... Trong lòng anh đã bắt đầu ghét bỏ em?”

Văn Quốc Đống gần như bị một đống vấn đề đập ngốc: “Anh chưa nói gì mà…”

“Sao anh chưa nói? Em thon thả một chút thì làm sao? Phải béo thành trái cầu anh mới hài lòng ư? Văn Quốc Đống, anh có rắp tâm gì?”

Luận về càn quấy khiến người ta nghẹn họng, từ trước tới nay Tô Bối chưa từng thua.

“Anh...”

“Anh câm miệng... Nghe em nói.”

Tô Bối hoàn toàn không cho Văn Quốc Đống cơ hội phản bác, từ đường cách Văn gia một đoạn đường. Hiện giờ từng tộc nhân rời đi còn chưa đi xa, nghe thấy động tĩnh bên này không nhịn được dời mắt qua.

Đêm khuya.

Trên con đường đá xanh tràn ngập cảm giác xa xưa, giọng nam nữ vô cùng rõ ràng truyền tới tai mọi người.

Đèn đường lạnh lẽo chiếu lên cơ thể, dường như đều không dung nhập vào hình ảnh “ân ái” của hai người. Không biết từ lúc nào, trên bầu trời có bông tuyết bay xuống.

Tô Bối nhích đầu lại gần trong lòng Văn Quốc Đống: “Tuyết rơi... Tuyết lành báo hiệu năm bội thu”

Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn đôi mắt Tô Bối, lông mi cong cong: “Nói không chừng năm nay chúng ta cũng là năm được mùa...”

Tô Bối nghe thấy thế bĩu môi: “Còn nói mình không phải lưu manh...”

Tuyết rơi càng lúc càng to, chỉ mấy phút ngắn ngủi, trên mặt đất đã tích một tầng tuyết dày.

“Diệp Liệt Thanh... Sáng ngày mai làm đôi người tuyết cho tôi!”

Giọng Văn Uyển truyền từ cách đó không xa tới, chỉ một lát sau, giọng nam nghẹn ngào vang lên. “Chạy chậm một chút, nhìn đường đi, dưới chân trơn...”

“Anh quản tôi! Sáng sớm ngày mai tôi phải thấy người tuyết! Phải một đôi... Có nghe thấy không?” 

“Đôi! Làm cả đôi cho em! Đừng nhảy, biết em nhảy giỏi rồi.... Đi đường phải nhìn đường..”

Hai người phía sau, Tô Bối nghe Diệp Liệt Thanh như cha già nhọc lòng, khóe miệng không khỏi giật giật. “Diệp Liệt Thanh... Đây là dưỡng nàng dâu hay dưỡng con gái?”

Chẳng trách nhiều năm như vậy, ở trong lòng Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh đều là “cẩu nam nhân”.

Nhìn như vậy…

Ánh mắt Tô Bối không thân thiện nhìn về phía Văn Quốc Đống: “Đàn ông các anh... có phải đều thích.”

Văn Quốc Đống không đợi cô nói xong, dẫn đầu mở miệng phủ nhận: “Không, không phải anh, anh không có, cậu ta không liên quan tới anh...”

“Em còn chưa nói xong... Sao anh biết em muốn nói gì?”

Văn Quốc Đống nắm chặt lấy tay Tô Bối, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Tiểu tao hóa... Ông đây ăn nhiều gạo hơn em hơn hai mươi năm... Em nghĩ đống cơm này ăn không trả tiền sao?”

“Ồ... Vậy sao?” Tô Bối cười mỉa: “Vậy anh ăn gạo hai mươi mấy năm, có người nói với anh, tối nay anh phải tự mình ngủ ở phòng làm việc hay không?”

Nghe thấy thế, ý cười trên mặt Văn Quốc Đống cứng đờ: “Bà xã... Gạo hơn hai mươi năm đã tiêu hóa... Từ nay về sau phải ăn lần nữa...”