Tô Bối nghe Liễu Nhứ nói một tiếng “chị dâu”, khóe miệng không nhịn được giật giật, nhẹ giọng nói: “Quỳ cả đêm cũng được, nhưng sáng ngày mai...”
Còn chưa dứt lời, Liễu Nhứ đã nghe hiểu ám chỉ của Tô Bối.
Chuyện dượng cháu loạn luân, dù sao chỉ có mấy “trưởng bối” bọn họ biết.
Một khi người ngoài biết, thanh danh của Văn Uyển cũng bị hủy.
“Văn Uyển có thể không kết hôn... Nhưng đứa bé cần phải phá!”
Nghe thấy thế, Tô Bối sửng sốt vừa định mở miệng.
Đôi mắt Liễu Nhứ đỏ bừng tức giận trừng Diệp Liệt Thanh: “Con gái của tôi chịu khổ, một ngày nào đó sẽ báo ứng lên người hai vợ chồng các cậu!”
Tô Bối nghe xong lời Liễu Nhứ nói, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Mang... Mang thai?”
Nghe thấy thế, Diệp Liệt Thanh lấy hộp thuốc ra, tự mình châm lửa.
Đương nhiên là ông ta biết Văn Uyển ầm ĩ tính kế như vậy là vì cái gì, nhưng ông ta cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Ông ta cũng biết Văn Uyển không mang thai, ông ta muốn dùng đứa bé trói chặt Văn Uyển, nhưng ông ta không cầm thú đến mức độ này.
Văn Uyển vùi đầu vào trong lòng Diệp Liệt Thanh, ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người người đàn ông, nước mắt làm ướt vạt áo trước ngực Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh im lặng một lát, sờ đầu Văn Uyển: “Không sao…”
Văn Uyển dời mắt, không nhìn Diệp Liệt Thanh.
Đêm khuya một trận “trò khôi hài” hay là nói “kháng nghị”, cuối cùng kết thúc trong thỏa hiệp của Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ thất thần được thím hai Văn gia đỡ lên lầu, Văn Quốc Đống lạnh lùng dẫn Diệp Liệt Thanh đến phòng làm việc.
Đại sảnh to như vậy chỉ còn Tô Bối và Văn Uyển nhỏ giọng nức nở. Trong lúc nhất thời, không ai lại mở miệng.
Văn Uyển khóc đủ lau mặt, hỏi: “Chị dâu, chị nói xem... Có phải ông ta đã biết không?”
Biết cô ấy từ đầu tới cuối đều lợi dụng ông ta, tính kế ông ta, cũng biết cô ấy chưa bao giờ thật lòng với ông ta. “Đứa nhỏ ngốc... Khi hỏi ra những lời này, em cũng đã thua...”
Nếu Văn Uyển thực sự không động lòng với Diệp Liệt Thanh, sẽ không hỏi một câu như vậy.
Cho dù mới đầu Văn Uyển có tính kế và mục đích với Diệp Liệt Thanh, nhưng cô ấy tính kế một người sống hơn cô ấy mấy chục năm. Không có khả năng không nhìn ra Văn Uyển đang tính kế. Chẳng qua... cam tâm tình nguyện mà thôi.
Văn Quốc Đống lăn lộn đến sau nửa đêm mới trở về phòng.
“Sao còn chưa ngủ?”
Tô Bối vẫn luôn không ngủ, ở trên giường lật ảnh trăm ngày của Văn Ngọc, Văn Quốc Đống lên giường lập tức chui vào trong lòng người đàn ông.
“Ông xã không ở bên cạnh... Không ngủ được...”
Có đôi khi Tô Bối không thể không bội phục tâm tư tinh tế của Văn Quốc Đống. Một năm này trôi qua, trừ phi Văn Quốc Đống đi công tác không ở thành phố Lâm, nếu không cho dù muộn tới mấy, Văn Quốc Đống đều về nhà “ấm giường” cho cô, nuôi thành thói quen ỷ lại vào Văn Quốc Đống như bây giờ…
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi... Ông xã ở đây...”
Tô Bối dán sát vào lòng Văn Quốc Đống, trước khi cơn buồn ngủ hoàn toàn đánh úp lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cha... Lúc trước cha có biết con cố ý quyến rũ cha hay không…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Tô Bối đã ngủ say trong lòng Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, tay véo eo cô một cái, dán sát bên tai cô nhẹ giọng nói: “Em cho rằng chủ mưu đã lâu, nhưng là anh nguyện mắc câu...”
Giống như lời hắn nói ở đập chứa nước năm ấy. “Câu cá... cần dựa vào bản lĩnh... mà không phải công cụ.”
Ngày hôm sau, Tô Bối ngủ một giấc đến giữa trưa.
Khi xuống lầu, Văn Quốc Đống mới chạy bộ buổi sáng từ bên ngoài về.
Tô Bối nhìn đồng hồ, nhíu mày: “Sao lúc này mới trở về…”
Khi Văn Quốc Đống lên lầu đi thoáng qua, nói sát bên tai cô: “Đang độ tuổi khí thịnh, hỏa khí nặng.”
…
“Chị dâu dậy rồi sao? Lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
Mở miệng là thím hai của Văn gia, có tiền lệ gọi tiếng “chị dâu” tối qua của Liễu Nhứ, cho dù bọn họ xấu hổ mở miệng.
Hiện giờ không thể không mở miệng nói.
Cho dù khoảng thời gian trước thân phận của Tô Bối đã được người của Văn gia ngầm thừa nhận, mấy chị em dâu của Văn gia vẫn không gọi ra được.
Bất cứ ai trong đám bọn họ đều hơn Tô Bối mười mấy hai mấy tuổi, huống chi năm trước Tô Bối tới biệt viện, còn gọi bọn họ một tiếng “thím...”
Tô Bối bất ngờ nghe thấy tiếng “chị dâu” này, gương mặt không nhịn được giật giật: “Vẫn nên gọi tên tôi thì hơn...”
“Chúng ta đã đăng ký, bọn họ thực sự nên sửa miệng...”
Nói đến đây, Văn Quốc Đống mới như đột nhiên nhớ tới gì đó lạnh lùng hỏi: “Văn Uyển đâu?”
Tối qua ầm ĩ như vậy, thành công cắt ngang tâm tư Văn Quốc Đống tìm Văn Uyển gây phiền phức.
Nhưng mà sáng sớm hôm nay, Liễu Nhứ đã rời đi bận rộn chuyện cuối năm.
Biệt viện chỉ có ba chị em Văn gia và mấy tiểu bối, Văn Uyển không biết trốn ở đâu.
“Tiểu Uyển... Tối hôm qua ngủ muộn, có lẽ còn chưa dậy...”
Thím hai Văn gia đối xử bình đẳng với phần lớn tiểu bối Văn gia, ngoại trừ không thích Lâm Quyên ngu ngốc không e ngại mặt mũi ra.
Ba người này có quan hệ thân thiết hơn chút, còn Liễu Nhứ... thời trẻ mất chồng, cho tới nay tính tình cường thế quen, đương nhiên sẽ không cùng chung đề tài với đám phu nhân như bọn họ.
Hiện giờ lại có thêm Tô Bối, Tô Bối còn ít tuổi hơn bọn họ, nhưng vị này lại có phân lượng không nhỏ.
“Nó vẫn còn ngủ được ư?”
Tối qua Diệp Liệt Thanh bị thương, Liễu Nhứ nghĩ cũng không cần nghĩ chắc chắn cả đêm không ngủ, ba người có người có thể ngủ ngon chắc chắn chỉ có mình Văn Uyển.
Tô Bối nhận lấy khăn lông trên tay bảo mẫu lau mồ hôi giúp Văn Quốc Đống, tức giận trừng hắn một cái: “Người ta là cô gái nhỏ, có thể ăn có thể ngủ thì làm sao? Anh nghĩ rằng sẽ giống như anh, đã nhiều tuổi không ngủ được!”
“Nó... Cô gái nhỏ?”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa cúi thấp đầu, ngoan ngoãn để Tô Bối lau mồ hôi: “Cô gái nhỏ không có bản lĩnh như nó...”
Nghe thấy thế, Tô Bối thản nhiên nói: “Vậy anh nói xem bình thường cô gái nhỏ sẽ như thế nào?”
Văn Quốc Đống tự biết nói chuyện sẽ rơi vào hố của Tô Bối, cho nên câm miệng không nói.
Thím hai Văn gia ở một bên xấu hổ nhìn đôi “chồng già vợ trẻ” đường mật ngọt ngào “ve vãn đánh yêu”.
Thím hai Văn gia ở không lâu, thì im lặng không tiếng động rời đi.
Tô Bối thấy người rời đi, trong lòng không tự giác nhẹ nhàng thở ra.
Đối phương gọi một tiếng “chị dâu”, người không được tự nhiên không chỉ mình cô.
“Thời gian dài sẽ thành thói quen…”
Tô Bối lau mồ hôi cho hắn dùng lực mạnh hơn: “Cho dù thời gian lâu tới mấy em cũng không mặt dày như anh!”
Văn Uyển cũng rời giường, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, xoa đôi mắt sưng to như bóng đèn, không khách sáo trừng hai người một cái.
“May mà bác gái cháu không ở đây, nếu để bà ta thấy hai người ở đây nùng tình mật ý ân ái, không phải là sáng sớm tinh mơ sẽ lật nóc nhà lên!”
Văn Quốc Đống đặc biệt cảm thấy từ “bác gái” trong miệng Văn Uyển rất không dễ nghe: “Đừng gọi loạn...”
Văn Uyển không để bụng nhún vai: “Cháu không gọi loạn, hiện giờ ngoại trừ người một nhà Văn gia biết chị dâu là phu nhân kết hôn lần hai của bác ra, còn có ai biết?”
Kết hôn lần hai trong “phu nhân kết hôn lần hai”, đâm sâu vào trái tim Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống đang định nổi giận, lại bị Tô Bối kéo lại: “Sao thế? Kết hôn lần hai khiến anh mất mặt à?”
"Em..."
Tô Bối thiên vị quá rõ ràng, mười năm sau Văn Quốc Đống đều làm mọi việc thuận lợi, nhưng không làm gì được hai người trước mặt này.
Thấy hắn vô cùng tức giận, Tô Bối kéo hắn nhỏ giọng làm nũng: “Ông xã... Anh về phòng tắm rửa trước, lát nữa em có việc nói với anh.”
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, Văn Quốc Đống hừ nhẹ một tiếng lên lầu.
“Biết hiện giờ hai người đang tân hôn tuần trăng mật gắn bó keo sơn... Nhưng hai người không thể suy nghĩ cho những người khác ở trong tòa nhà này sao?”
Văn gia có tiểu bối nào không thì thầm trong lòng, chuyện chị dâu thành mẹ nhỏ. Chẳng qua e ngại giáo dưỡng, khiến bọn họ không dám nhắc tới trước mặt Tô Bối.
Nhưng Văn Uyển là ai... Cô ấy há miệng đều tổn hại hai người đàn bà đanh đá như Lâm Quyên và Văn Tuyết, huống chi là cô.
“Hiện giờ em đạt được mục đích, cho nên không thèm che giấu nữa?”
Văn Uyển duỗi thắt lưng, bĩu môi: “Em nói không kết hôn thì thật sự không kết hôn... Còn ông ta... Ai bảo ông ta cưới Văn Tuyết!”
Diệp Liệt Thanh có ngày hôm nay là ông ta đáng đời!
Lúc trước biết rõ Văn Tuyết tính kế anh cả mình, còn dám dây dưa không rõ với Văn Tuyết, sau đó lại bị người ta tính kế, ông ta không đáng đời thì ai đáng đời!
“Đừng nói là kết hôn, đứa bé cũng không có khả năng sinh cho ông ta... Em chỉ cần nghĩ tới năm đó Văn Tuyết mang thai con của ông ta, trong lòng sẽ không nhịn được ghê tởm!”
Nói đến đây, trên mặt Văn Uyển không che được chán ghét.
Tô Bối không nói một lời đối với phản ứng của Văn Uyển, tuy đứa bé Văn gia trưởng thành trước tuổi, nhưng dù sao Văn Uyển vẫn còn là đứa bé mười tám mười chín tuổi.
Con gái khác với phụ nữ... Con gái khát khao với tình yêu là sạch sẽ... Là trên người không bị nhúng chàm… Nhưng mà trên người Diệp Liệt Thanh, hai điểm này đều không có…
Đây cũng là lý do tuy trong lòng Văn Uyển yêu Diệp Liệt Thanh, nhưng không muốn giao trái tim mình.
“Vậy dựa theo lời em nói... Bây giờ chị đi đánh chết Văn Lê... Ô... Còn có Lâm Quyên nữa...”
“Có khả năng hai bọn họ phải chết cùng nhau, chị mới có thể cam tâm...”
Tô Bối nghiêm túc nói những lời này, không khỏi khiến Văn Uyển liếc mắt nhìn.
“Tình hình của hai người khác…”
“Hửm? Sao lại không giống?”
Tô Bối vừa nói vừa xuống lầu, rót một chén trà cho Văn Uyển, nhẹ giọng hỏi: “Có gì không giống nhau?”
Văn Uyển nặng nề nhìn Tô Bối một cái, nói: “Chị dâu... Chị có nghĩ tới hay không, vì sao chị sẽ dễ dàng câu được bác cả em như vậy?”
Tô Bối đang cầm chén sứ ngẩn người, đã hơn một năm nay dường như cô vẫn luôn lẩn tránh vấn đề này ở trong tiềm thức.