Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 172




Văn Lê chỉ cần đợi thêm nửa năm, đợi đến khi Văn Quốc Đống thu lưới...

Nhưng anh ta vẫn đi con đường khác…

Một quyền của Văn Quốc Đống đánh lên mặt Văn Lê xong, hắn nhíu mày ghét bỏ xoa tay. “Nếu nó dựa theo đường lui em cho nó, nó sẽ không rơi xuống nông nỗi ngày hôm nay...”

Không phải là hắn không cho Văn Lê cơ hội...

Tô Bối không để ý tới Văn Lê nữa, cho dù anh ta bị Văn Quốc Đống đánh chết ở đây, đây đều là anh ta tự làm tự chịu. 

Cuối cùng, Diệp Liệt Thanh dẫn người tới đây đưa Văn Lê bị thương không nhẹ đi.

Trước khi rời đi, Lâm Quyên không đi ra nhìn.

Văn Ngọc bị dọa sợ, chỉ có thể ôm, buông lỏng tay ra sẽ khóc, đổi người ôm cũng khóc, một lúc lâu sau dỗ vẫn không khá hơn.

Văn Quốc Đống nghe tiếng khóc nghẹn ngào của Văn Ngọc, lạnh lùng nói: “Vừa rồi còn đánh nhẹ.”

Tô Bối nhẹ giọng dỗ Văn Ngọc, không đáp.

Mãi cho đến buổi tối, Lâm Quyên mới xuống lầu.

Rõ ràng cách khá xa, Tô Bối vẫn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Lâm Quyên.

Chẳng qua Tô Bối cúi đầu dỗ Văn Ngọc không mở miệng, loại thủ đoạn nhỏ “tranh sủng” này của Lâm Quyên không lọt nổi vào mắt.

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ không nhịn được chế nhạo hai tiếng, nhưng mà bây giờ…

Có Văn Quốc Đống ở đây, không cần cô ra tay, Lâm Quyên cũng sẽ không chịu nổi xuống sân khấu.

Văn Quốc Đống trời sinh khứu giác nhạy cảm hơn người thường, khi Lâm Quyên ở cầu thang, đã ngửi được mùi nước hoa và mùi tanh hôi không hòa tan được trên người bà ta.

“Trở về! Đừng để mùi trên người hun đứa bé!”

Lâm Quyên tỉ mỉ trang điểm cả chiều ở trong phòng ngủ, vừa mới xuống lầu, đã bị một chậu nước lạnh Văn Quốc Đống hắt xuống.

“Em... Mùi này của em không nặng mà…”

Văn Quốc Đống tiếp tục nhỏ giọng quát: “Tiểu Ngọc đã lớn như vậy, cô phun nước hoa nồng như thế là có rắp tâm gì?"

Có chuyện tối hôm qua xong, Lâm Quyên một lòng đặt vào chuyện “mang thai đứa thứ hai”, đương nhiên là xem nhẹ Văn Ngọc.

“Tiểu Ngọc đâu yếu ớt như vậy... Nó...”

“Đủ rồi! Trở về phòng đi, hai ngày này cô đừng chạm vào Tiểu Ngọc!”

Cả chiều Văn Quốc Đống bị Văn Lê làm phiền, bây giờ lại bị Lâm Quyên quấn lấy, toàn thân đều lộ ra tâm phiền ý loạn.

Nhìn Lâm Quyên càng ngày càng không vừa mắt, đặc biệt là vẻ mặt Lâm Quyên nhìn hắn ngày hôm nay, luôn khiến hắn có loại cảm giác sởn tóc gáy.

Lâm Quyên cực khổ chuẩn bị cả chiều, bị Văn Quốc Đống không cho phân trần, trong lòng cũng tức giận.

Văn Quốc Đống thấy Lâm Quyên lại muốn ầm ĩ, đôi mắt nhìn Lâm Quyên dần đậm màu lên.

Hắn lại chậm rãi, dùng giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ: “Được rồi, cô đi về trước đi, lát nữa tôi nấu ly sữa bò đưa lên cho cô...

Quả nhiên, những lời này vang lên.

Gương mặt Lâm Quyên lập tức đỏ lên, e lệ ngượng ngùng liếc Văn Quốc Đống: “Già mà không đứng đắn... Vậy em đi lên trước..”

Tô Bối lạnh lùng nhìn người phụ nữ bị Văn Quốc Đống “dỗ đi”, trong lòng cảm khái.

Cuối cùng Văn Lê vẫn giống mẹ, ngây thơ lại ngu ngốc.

Văn Quốc Đống đưa sữa bò cho Lâm Quyên, nhìn bà ta uống xong thì dẫn theo Tô Bối và đứa bé về biệt viện. Mấy bảo mẫu cũng cùng đưa đi, để lại mấy người khác thuê tới.

Trên đường về biệt viện.

Tô Bối do dự một lát mới nói: “Bà ta... Sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”

Văn Uyển từng nói loại thuốc này có dược tính mạnh, dùng nhiều sẽ kích thích thần kinh đại não.

Văn Quốc Đống im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Không chết được...”

“Anh vốn không định để bà ta xuất hiện trong tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc, ngày mai sẽ nói với bên ngoài bà ta bị cảm... Ăn tết cũng để bà ta ở Văn gia một mình.”

Tránh cho bà ta lượn lờ chướng mắt trước mặt.

Tiệc trăm ngày của Văn Ngọc trước trừ tịch, dựa theo quy củ cũ của trong tộc Văn gia.

Là trưởng tôn nhất mạch đại phòng của đại phòng thị tộc, tiệc trăm ngày của Văn Ngọc náo nhiệt so được với hôn lễ của cô và Văn Quốc Đống ở vùng nông thôn.

Giữa thị tộc lui tới quan hệ phức tạp, chỉ riêng chỗ ngồi yến tiệc, ở trước từ đường Văn Thị đều bày thành hàng dài.

Pháo chiêng trống bắt đầu từ buổi sáng vẫn luôn không dừng lại.

Văn Quốc Đống ôm đứa bé đi tới trước mặt tộc lão, cho các trưởng bối trong tộc nhìn xem.

Toàn bộ hành trình Tô Bối đều đi theo Văn Quốc Đống, mấy chị em dâu Văn gia theo sau hai người.

Mãi cho đến nghi thức cuối cùng nhập gia phả.

Lúc này Tô Bối mới thấy rõ trước bàn bày giấy và bút mực cách đó không xa, ông cụ tóc trắng xóa kia dùng nét bút cứng cáp mà có lực viết mấy chữ:

Văn Nhất Trạch: Văn Quyền.

Con trai trưởng: Văn Quốc Đống, con dâu trưởng: Tô Bối.

Cháu trai trưởng: Văn Ngọc.

Tô Bối kinh ngạc nhìn mấy chữ trên gia phả: “Chuyện này...”

Văn Quốc Đống biết Tô Bối muốn hỏi gì, không giải thích nguyên nhân, chỉ nói: “Lời nói của anh từ trước tới nay vẫn luôn tính toán.”

Hắn nói Văn Lê không là người của Văn gia, vậy anh ta thực sự không còn là người của Văn gia, những lời này không chỉ nói suông.

Xóa tên trên gia phả chỉ là bước đầu tiên, hắn vốn không một vừa hai phải bắt buộc đi đến bước này, tất cả đều do Văn Lê tự mình làm cho tới hôm nay.

“Lâm Quyên phát hiện ra thì làm sao bây giờ...”

Hiện giờ Văn Quốc Đống ly hôn với Lâm Quyên vẫn chưa lộ, bên ngoài vẫn là một đôi “vợ chồng già”, Lâm Quyên không có khả năng vẫn luôn “bệnh lâu ngày không dậy nổi”...

“Lâm Quyên chưa từng thêm vào gia phả của Văn gia…”

Người mở miệng không phải là Văn Quốc Đống, mà là Liễu Nhứ đứng phía sau Tô Bối.

Liễu Nhứ thấy vẻ mặt Tô Bối không dám tin, biểu cảm thản nhiên:

“Năm trước khi cô và Lâm Quyên đánh nhau ở biệt viện, tôi cho rằng ám chỉ của tôi đã đủ rõ ràng.”

Tô Bối sửng sốt rất lâu mới hồi tưởng lại được tình hình lúc đó.

Lúc trước Văn Uyển dùng chuyện “tế tổ” sặc Lâm Quyên, Lâm Quyên tức hộc máu hờn dỗi Văn Uyển, ‘chỉ cần Lâm Quyên không thừa nhận, cô không phải nàng dâu của Văn gia”.

Khi đó Liễu Nhứ nói thế nào: “Trước khi mẹ của Văn Quốc Đống qua đời, cũng chưa từng thừa nhận Lâm Quyên, cho nên... Lâm Quyên cũng coi như không phải người Văn gia...

Cô vẫn luôn đơn thuần cho rằng Lâm Quyên không được yêu thích ở Văn gia, không vào được vòng trung tâm, nhưng không ngờ tới Lâm Quyên không được yêu thích như vậy.

Hay là nói không được Văn Quốc Đống yêu thích như vậy, hai mươi năm... 

Hơn hai mươi năm Lâm Quyên đều không khiến Văn Quốc Đống có một chút xíu động lòng, hay là một chút lòng trắc ẩn.

Cho tới hiện giờ, Tô Bối mới hiểu được vì sao Văn Quốc Đống từ bỏ Văn Lê sẽ vứt bỏ hoàn toàn và thống khoái như vậy. 

Chuyện Tô Bối và Văn Ngọc thêm vào gia phả, chỉ có người nhất mạch chính chủ yếu của Văn Thị ở đây.

Còn chi nhánh dòng bên, cùng với người Văn gia không biết bao nhiêu, đương nhiên là Văn Quốc Đống không để bọn họ tham dự nghi thức tiến vào này.

Đám tộc lão Văn Thị nhìn thấy Tô Bối đứng bên cạnh Văn Quốc Đống lần nữa, trên mặt không có bao nhiêu kinh ngạc.

Giống như năm trước trong nghi thức tế tổ, dường như là luân lý quy củ thông thường, quy củ trong tộc, ở chỗ Văn Quốc Đống không có một chút tác dụng nào.

Vào gia phả xong.

Tô Bối vốn định đi theo Văn Ngọc cùng trở về, Văn Quốc Đống lại bất ngờ mở miệng:

“Lúc này có không ít người tới, anh dẫn em đi làm quen một chút...”

"Em..."

Liễu Nhứ nhìn ra được do dự của Tô Bối, mở miệng khuyên nhủ:

“Sớm muộn gì cũng phải gặp, hiện giờ không bỏ được mặt mũi, chẳng lẽ hai người không chuẩn bị làm hôn lễ?”

Tô Bối im lặng, Lâm Quyên tốn hai mươi năm đều không có được cơ hội, cô thì nhẹ nhàng lấy được tới tay, ít nhiều gì cũng khiến cô cảm thấy không chân thật lắm.

“Em đưa Tiểu Ngọc trở về lại tới...”

Sau khi nói xong, cô ôm Văn Ngọc rời đi.

Văn Quốc Đống vừa định gọi Tô Bối lại, Liễu Nhứ ở bên cạnh lập tức nói: “Anh cả... Trong lòng anh quá nóng nảy..."

Loại thiên vị trắng trợn táo bạo này, đổi thành người phụ nữ nào đều không lập tức tiếp nhận.

Người nào có thể nhanh chóng tin tưởng người khác tốn hai mươi năm đều không chiếm được “tình yêu”, sẽ đột nhiên không kịp phòng ngừa rơi lên người mình.

Văn Quốc Đống xoa giữa mày: “Tôi cho rằng loại sắp xếp này có thể khiến cô ấy đủ cảm giác an toàn.”

Tô Bối vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện hai mươi năm giữa hắn và Lâm Quyên... Hắn làm như vậy, đơn giản là muốn cho Tô Bối liều thuốc an thần.

Ai biết bây giờ hoàn toàn ngược lại…

Nghe thấy thế, Liễu Nhứ liếc nhìn Văn Quốc Đống, thản nhiên nói: “Anh cả như bây giờ, câu kia của Văn Uyển: Lão thụ ngàn năm nở hoa, nữ lang thanh xuân xứng đầu bạc... Dùng trên người cô còn rất thích hợp.”

Tô Bối đưa Văn Ngọc trở về cho bảo mẫu xong, quần áo không thay quay trở lại.

Ai biết mới đi tới phía sau Văn Quốc Đống và Liễu Nhứ, bất ngờ nghe thấy một câu như vậy của Liễu Nhứ.

“Nữ lang thanh xuân xứng đầu bạc”.

Cái miệng nhỏ của Văn Uyển vẫn luôn độc như vậy, lúc trước hai người chưa kết hôn Văn Uyển không nói lời hay trước mặt Văn Quốc Đống. Bây giờ kết hôn, càng không có lời hay.

Quả nhiên, Liễu Nhứ vừa nói xong, vẻ mặt Văn Quốc Đống vốn không dễ coi càng trở nên khó coi.

“Ò...”

Văn Quốc Đống cười mỉa một tiếng, không để ý tới trêu chọc của Liễu Nhứ, lập tức vòng qua bà ta nắm tay Tô Bối rời đi.

Tô Bối thấy gương mặt hắn xanh mét, rõ ràng là bị chọc tức không nhẹ, khẽ thở dài:

“Anh tức giận với đứa bé làm gì, huống chi người ta cũng nói không sai...”

Lúc cha cô nằm viện, Văn Quốc Đống còn xưng anh nói em với người ta… Hiện giờ mình còn tức…

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối: “Hối hận gả cho người già như anh?”

Tô Bối khẽ nhếch môi, tay được Văn Quốc Đống nắm nhẹ nhàng véo lòng bàn tay người đàn ông, nhỏ giọng nói:

“Thời nay lão nam nhân còn nổi tiếng hơn người trẻ tuổi...”

“Người trẻ tuổi ở trên giường chỉ biết thao bừa, đâu biết chiếu cố người khác như lão nam nhân...”

Những lời này vừa vang lên, sắc mặt Văn Quốc Đống thành công đen đi mấy độ.