“Nếu anh không để ý, cũng có thể tìm chúng nó ra, tặng cho con trai anh, chồng cũ của em...”
Văn Quốc Đống nghe thấy hai từ “con trai” và “chồng cũ” thì không có vẻ mặt hòa nhã.
Nhưng tưởng tượng tới Tô Bối có thể nhịn như vậy, nếu không phải hôm nay đăng ký, Tô Bối bất ngờ muốn đi dạo phố. Hay là nói, không có câu hỏi vừa rồi của hắn.
Vậy chẳng phải cả đời này Tô Bối sẽ không chủ động nói với hắn, năm đó mấy thứ kia không phải tặng cho Văn Lê mà là cho hắn.
Từ khi đó... Tô Bối đã bắt đầu động lòng, nhưng cô vẫn chịu đựng, im hơi lặng tiếng bắt lấy hắn, khiến hắn thần phục.
“Tô Bối... Em... Khá lắm...”
Văn Quốc Đống cẩn thận nghĩ lại một năm này, những lúc hai người ở chung, Tô Bối đâu phải đang tìm ông xã!
Cho dù là lúc nào đều đang đo nắn hắn, đáng giận chính là hắn còn đâm đầu vào!
Tô Bối không thèm để ý Văn Quốc Đống đang nghiến răng nghiến lợi, thản nhiên hỏi ngược lại:
“Cục trưởng Văn hối hận muốn ly hôn sao?”
“Ồ... Từ đăng ký kết hôn ngày hôm nay... Cục trưởng Văn muốn ly hôn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay…”
“Tô... Bối...”
Văn Quốc Đống xách theo túi to túi nhỏ, nghiến răng nghiến lợi trừng Văn Quốc Đống: “Hiện giờ em có được nên hoàn toàn không thèm để ý có phải không?”
“Ừm... Không có.”
“Ồ....” Văn Quốc Đống hận đến nghiến răng: “Tối hôm nay không quay về, chúng ta trải qua thế giới hai người...”
“Không được..”
Tô Bối trực tiếp từ chối, hôm nay còn có trò hay Lâm Quyên muốn xem, sao có thể không quay về.
“Vậy đêm tân hôn của ông đây làm sao bây giờ?”
“Sau này lại bổ sung.”
Trên đường trở về, Văn Quốc Đống cố ý vòng tới một bệnh viện.
Lão Lý là anh em mười mấy năm của Văn Quốc Đống, lần này bị thương nặng cũng vì che chở cho Văn Quốc Đống.
Cho nên hôm nay hai người chính thức “kết hôn”, cố ý đến bệnh viện đưa kẹo mừng cho người ta.
Văn Quốc Đống nhìn hai tên nhóc canh giữ trong phòng bệnh, không nhịn được mở miệng khuyên:
“Lão Lý à... Cậu đã không còn ít tuổi nữa, cũng đã tới lúc kết hôn…”
“Cậu xem nằm viện lâu như vậy, bên ngoài đều là đàn ông thô kệch... Xem có lo lắng không!”
Lão Lý nhìn kẹo mừng trong tay, chỉ trong nháy mắt cảm thấy không thơm.
“Đại ca... Ngày tân hôn, nhanh chóng trở về bên chị dâu đi... Nơi này không cần anh phải...”
“Đúng vậy đúng vậy... Ngày đại hỉ tiến vào bệnh viện, chỉ có anh mới nghĩ ra được...”
“Đi đi... bọn em nhận kẹo mừng.”
Văn Quốc Đống dường như không nghe ra ý trong lời nói của mấy người, thấy Tô Bối không ở bên cạnh, nhỏ giọng nói:
“Ngàn vạn lần đừng tìm người phụ nữ trẻ tuổi, cô gái quá trẻ, bộ xương già này sẽ không chịu nổi...”
Tô Bối đi ra ngoài nghe điện thoại, vừa trở về thì nghe thấy Văn Quốc Đống nói một câu như vậy.
Ba người trong phòng bệnh ngoại trừ Văn Quốc Đống đều thấy Tô Bối, Tô Bối lắc đầu với mấy người.
Ba người xấu hổ cùng nhìn xung quanh, không ai phụ họa lời nói của Văn Quốc Đống.
“Cậu xem chị dâu các cậu, đúng là trẻ tuổi, còn xinh đẹp... Nhưng cáu kỉnh lên người nào cũng không chịu nổi...”
“Haizz...”
Tô Bối nghe lời Văn Quốc Đống nói xong, tiến lên một bước, đặt tay lên vai Văn Quốc Đống, lạnh lùng nói:
“Cục trưởng Văn chịu khổ rồi…”
“Phốc...”
Một người trong đó không nhịn được, trực tiếp bật cười.
Mắt phải của Văn Quốc Đống giật giật: “Khổ vì hạnh phúc, càng nhiều càng tốt.”
"Hum?"
Tô Bối ngoài cười nhưng trong không cười nhếch miệng: “Đi thôi... Vừa rồi trong nhà gọi điện nói Văn Lê đã trở về…”
Văn Lê đột nhiên về Văn gia cũng không phải là chuyện tốt gì.
Lần trước cô đón Văn Lê từ sòng bạc ra xong, bảo người của Diệp Liệt Thanh vẫn luôn trông chừng anh ta, không để anh ta có cơ hội ra ngoài đánh bạc.
Tuy lấy danh nghĩa hạn chế việc đánh bạc, chơi ma túy của anh ta, nhưng cũng xem như là giam lỏng.
Hiện giờ Văn Lê im hơi lặng tiếng chạy về Văn gia, trong nhà còn có Tiểu Ngọc... Người nào cũng không biết anh ta có làm ra chuyện gì quá khích hay không.
Văn Quốc Đống vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức nghiêm trọng hơn, nhanh chóng đứng dậy ra cửa. Vừa đi vừa gọi điện cho Diệp Liệt Thanh, lạnh lùng nói: “Cậu làm ăn kiểu gì thế? Một tên phế vật cũng không trông coi được sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối lo lắng nhìn Văn Quốc Đống, muốn nói lại thôi.
Gần đây Diệp Liệt Thanh có nhiều chuyện cần ứng phó, Liễu Nhứ nhìn chằm chằm, Văn Uyển biến mất, cả người bận tới sứt đầu mẻ trán.
Một người ước gì chia ra làm năm người dùng, đột nhiên nhận được cuộc gọi này chỉ trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“Văn Lê chạy sao?”
Văn Quốc Đống không có thời gian đi truy cứu Văn Lê chạy mất là trách nhiệm của ai, vội vàng trở về nhà.
Văn gia.
Văn Lê ôm Văn Ngọc thân thiết đùa giỡn đứa bé: “Ngọc Bảo ngoan... Gọi cha...”
"Cha... Cha..."
Văn Ngọc ngửi thấy mùi hương xa lạ, gương mặt vẫn luôn nhăn lại muốn khóc.
Bảo mẫu ở bên cạnh muốn đón đứa bé mấy lần đều bị Lâm Quyên quát lớn.
“Bà căng thẳng cái gì? Nó là cha đứa bé... Thân thiết với đứa bé bà lo lắng cái gì?”
Giữa trưa Lâm Quyên mới tỉnh. Vừa tỉnh, toàn thân từ trên xuống dưới vừa đau vừa xót, đặc biệt là núm vú và hạ thân, đau không chịu được.
Kết hôn nhiều năm như thế, cho dù là làm với Văn Quốc Đống lần đầu, xong việc cũng chưa từng đau như hôm nay.
Nghĩ tới giữa trưa trên giường vô cùng hỗn độn, tinh thần Lâm Quyên cảm thấy phấn chấn trên mặt không nhịn được đỏ lên.
Con người đến trung niên mới tìm về tình cảm mãnh liệt khi trẻ tuổi, sao có thể không hồi xuân.
“Ngọc Bảo... Cha... Cha…”
Văn Lê vẫn đang kiên trì dạy đứa bé gọi cha, dạy mấy tiếng Văn Ngọc đã gào cổ lên khóc.
"Oa... Oa..."
Tô Bối vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Văn Ngọc.
“Tiểu Ngọc..”
Tô Bối chạy tới muốn ôm Văn Lê, nhưng Văn Lê lắc mình né tránh tay Tô Bối.
“A Lê... Tiểu Ngọc sợ người lạ…”
Văn Lê làm như không thấy khẩn trương của Tô Bối, vẫn cười dỗ đứa bé:
“Ngọc Bảo đừng sợ... Cha ở đây... Cha ôm sẽ không sợ...”
"Oa... Oa... Oa..."
Văn Ngọc không quan tâm gân cổ lên gào, Lâm Quyên nghe cũng bắt đầu đau lòng.
“Con đùa đứa bé thì đùa, chọc nó khóc làm gì?”
Lâm Quyên run rẩy đứng dậy, khập khiễng đi tới bên cạnh Văn Lê: “Ngọc Bảo đừng khóc, đừng khóc... Bà nội ôm... Cha hư... Chọc Ngọc Bảo khóc... Cha hư”
Văn Quốc Đống nối gót theo vào lạnh lùng nhìn Văn Lê, nghe Lâm Quyên dỗ đứa bé lông mày nhíu lại: “Đứa bé đã lớn như vậy, cô dạy thằng bé nói gì thế?”
"Em..."
Lâm Quyên thấy Văn Quốc Đống hai chân không nhịn được nhũn ra, lời nói đến bên miệng cũng thu trở về, gương mặt ửng hồng nhìn Văn Quốc Đống:
“Em dạy nó cái gì... Ngọc Bảo Nhi sắp làm tiệc trăm ngày đều không gặp cha mình... Làm cha như vậy có chỗ nào tốt?”
Văn Quốc Đống kìm nén tức giận trong lòng, liếc mắt nhìn Văn Lê ôm đứa bé không buông tay: “Con trở về làm gì?"
“Cha... Nghe cha nói kìa... Con là con trai cha.”
Văn Lê ôm Văn Ngọc không ngừng khóc xoay xung quanh nhà, nhưng không chịu buông tay đưa cho người khác: “Con không chỉ là con cha, còn là cha Tiểu Ngọc... Sao con không thể trở về.”
Hai chữ “cha” này được Văn Lê nhấn mạnh.
Trong lòng Tô Bối đột nhiên kinh hãi, tay không tự giác được nắm thật chặt: “A Lê...”
Văn Lê không cho Tô Bối cơ hội mở miệng, mở miệng ngắt lời: “Cha... Con có chút việc muốn nói với cha...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống không đổi, đánh giá Văn Lê: “Đưa đứa bé cho mẹ con, đến phòng làm việc...”
“Đừng mà... Ngọc Bảo Nhi sinh ra lâu như vậy, con làm cha mới gặp mặt thằng bé... Cho dù thế nào cũng phải bồi dưỡng tình cảm cha con...”
Tô Bối nghe Văn Ngọc khóc một lát giọng đã khàn, đau lòng nói: “A Lê! Anh có chuyện gì?”
Văn Quốc Đống kéo Tô Bối, trầm giọng nói với Văn Lê: “Đi lên!”
Văn Lê thấy dáng vẻ sắp khóc của Tô Bối, cười nói với cô: “Bối Nhi... Đừng lo lắng... Cha sẽ không làm gì.”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Lê mấy giây, lúc này anh ta mới thu hồi ý cười trên mặt, ôm đứa bé lên lầu.
Tô Bối nhìn bóng dáng hai người biến mất ở cầu thang, nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Văn Lê, toàn thân như bị rút cạn sức lực, thất thần ngồi trên ghế sô pha.
Văn Lê đã biết…
Hay là nói... Ngay từ lúc bắt đầu... Văn Lê đã biết Tiểu Ngọc là con của ai.
Kể từ lúc Văn Lê trở về, bầu không khí trong nhà trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhưng mà mọi chuyện chỉ có Lâm Quyên không nhìn ra, thấy biểu cảm thất hồn lạc phách của Tô Bối, không nhịn được thử nói:
“Nhìn dáng vẻ như chết cha của cô kìa! Ông xã mình về nhà, cô bày ra gương mặt khóc tang này cho ai xem?”
“Tiệc trăm ngày của Tiểu Ngọc, với đức hạnh này của cô thì đừng đi nữa! Đi vô duyên vô cớ kiếm thêm đen đủi cho Văn gia!”
Lâm Quyên nói gì Tô Bối cũng không nghe lọt, hiện giờ ở trong mắt cô Lâm Quyên như châu chấu sau thu, nhảy không được lâu.
Nhưng Văn Lê thì khác…
Anh ta là con trai của Văn Quốc Đống, cho dù Văn Quốc Đống không thích anh ta cỡ nào, trên người Văn Lê đều chảy dòng máu của Văn Quốc Đống.
Đây là sự thật không thể xóa đi được.
Phòng làm việc.
Không biết có phải Văn Ngọc khóc mệt hay không, trực tiếp ngủ trong lòng Văn Lê, trên gương mặt cỡ bàn tay vẫn còn nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương.
Cảnh tượng này, Văn Quốc Đống nhìn trái tim như bị bóp chặt.
“Con muốn cái gì?”
Thái độ hành động khác thường của Văn Lê hiện giờ, cho dù là người mù cũng phát hiện không thích hợp.
“Cha... Chẳng lẽ quan hệ cha con của hai chúng ta chỉ còn lại có tiền sao?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Cha đã cho con cơ hội, con đường hôm nay đều tự con đi ra, không thể trách được ai…”
Nếu lúc trước Văn Lê kịp thời quay đầu, không đi con đường âm u, hắn sẽ không từ bỏ đứa con này một cách dứt khoát như vậy.
"Cha..."
Văn Lê ngồi đối diện Văn Quốc Đống cúi đầu, nhìn Tiểu Văn Ngọc ngủ say nhỏ giọng nói:
“Nếu cha để ý tới con một chút, bằng một phần mười của Văn Ngọc thì con cũng sẽ không đi tới bước đường hôm nay...”
Văn Quốc Đống nhìn về phía Văn Lê đôi mắt tối sầm lại: “Văn Lê…”
“Cha xem... Văn Lê, Văn Ngọc... Hai chữ cách xa vạn dặm...”