Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 167




Cô đối xử tốt với Lâm Quyên như vậy, mê dược, xuân dược đều đủ cả, không biết Lâm Quyên chịu được không...

Văn Quốc Đống rời đi, Tô Bối vẫn luôn canh giữ trước máy tính.

Khi Văn Quốc Đống mở cửa, Lâm Quyên hoảng loạn kéo quần áo đang mặc, duy trì hình tượng phu nhân đoan trang hào phóng của mình.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ phong tao tự an ủi như chết đói khi ở trên giường.

Nghĩ tới nhục huyệt của Lâm Quyên bôi d*m thủy của cô và tinh dịch của Văn Quốc Đống, thậm chí còn nhét thứ đó vào trong nhục huyệt, trong vô hình cô và Văn Quốc Đống cùng thao Lâm Quyên.

Đến lúc này, hơi thở của Tô Bối không nhịn được tăng thêm mấy phần.

Những tinh dịch đó đã sớm mất đi hoạt tính thay đổi chất, cho dù Lâm Quyên rót toàn bộ vào nhục huyệt cũng không mang thai.

“Quốc, Quốc Đống... Sao anh đột nhiên trở lại.”

Lâm Quyên đỏ mặt, ngại phía dưới có mùi lạ chưa tản đi, không dám đứng quá gần Văn Quốc Đống.

“Không phải cô bảo tôi trở về sao?”

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, đưa sữa bò ấm cho bà ta: “Vất vả cả ngày, tôi mới đến phòng bếp hâm nóng sữa, uống rồi ngủ đi...”

“A... Vâng…”

Lâm Quyên run rẩy nhận sữa bò, uống sạch xong, im lặng lau nước mắt: “Em, em đi tắm rửa một cái... Lập tức quay lại.”

Văn Quốc Đống ước gì Lâm Quyên cách xa hắn một chút, nhưng khi đi ngang qua nhau, đôi mắt sắc bén của hắn nhận ra khác thường.

“Trên người cô có mùi gì thế?”

“Không... Không có gì.”

Lâm Quyên đỏ mặt, không quay đầu lại, vào phòng tắm, ở trong bồn tắm không ngừng lau hạ thân.

“Quốc Đống... Em lập tức xong ngay... Anh đừng đi... Ừm...”

Văn Quốc Đống ngửi thấy mùi lạ này ở trên giường đậm hơn, đột nhiên Tô Bối gửi tin nhắn tới.

[Mẹ bôi hoa dịch lên nhục huyệt, hình như là tinh dịch cha bắn vào tiểu huyệt người ta trong ngày kỷ niệm kết hôn của hai người...]

[Nếu mẹ thích thứ đó của chúng ta như vậy, tối nay chúng ta tặng mẹ nhiều một chút được không?]

Văn Quốc Đống nhìn hai tin nhắn này, lông mày nhíu chặt lại, hắn đã nói sao trên người Lâm Quyên có mùi lạ như thế.

Ngày kỷ niệm kết hôn…

Suốt gần một năm.

Tô Bối nhìn toàn thân Văn Quốc Đống tràn ngập ghê tởm ghét bỏ qua máy tính, nhếch miệng.

Cô muốn chính là hiệu quả này... Sau này Văn Quốc Đống nghĩ tới Lâm Quyên, chỉ còn lại chán ghét và ghê tởm... Lâm Quyên thường mở miệng nói tình cảm vợ chồng hai mươi năm, giữa bọn họ có hai mươi năm thì thế nào.

Cho dù không có cô cố ý quyến rũ Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống cũng không có tình yêu với Lâm Quyên... 

Lâm Quyên sợ thứ đó không đủ thời gian không đạt được hiệu quả, muốn đợi một lát, nhưng lại sợ Văn Quốc Đống rời đi.

Ban đầu nghĩ tắm rửa xong, toàn thân trên dưới đều xử lý, một lát không còn tâm tư.

Chỉ tắm rửa, rửa sạch mùi lạ trên người, nhưng càng rửa đầu càng choáng váng, cơ thể không nhịn được nóng lên.

Đặc biệt là chỗ riêng tư kia, dục vọng trong cơ thể không ngừng phun trào ra.

"Um..."

Lâm Quyên nhận thấy phía dưới ươn ướt dinh dính, vươn tay sờ soạng giữa hai chân một lát, quả nhiên sờ được đầy nước.

“Thứ đó... dùng tốt như vậy sao?”

Nếu không phải mùi hương quá nặng, bà ta còn muốn thử.

Tô Bối tính thời gian thuốc đã bắt đầu có tác dụng thì tiến vào phòng ngủ chính.

"Em... Sao... Um..."

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối to gan như vậy, còn chưa nói xong đã bị Tô Bối hôn lên, đè người trên giường. Tô Bối cố ý tránh chỗ Lâm Quyên mới nằm: “Nhớ ông xã... Không muốn anh bị người phụ nữ khác nhúng chàm.”

Tay Văn Quốc Đống cách quần áo sờ nộn nhũ của Tô Bối, nhẹ giọng mắng:

“Nhớ ông đây? Muốn phát tao còn nghe được! Đặt thứ kia vào mỹ phẩm dưỡng da của bà ta, mệt em nghĩ ra được!”

"Um..."

Cơ thể nhỏ xinh của Tô Bối nhẹ nhàng cọ cơ thể Văn Quốc Đống một lát, không lâu sau vật cứng giữa hai chân người đàn ông để ở đùi cô:

“Vậy mẹ tự mình chơi rất vui vẻ mà... Vừa rồi em còn thấy bà ta cắm thể dịch của hai chúng ta vào cơ...”

Văn Quốc Đống tưởng tượng tới hình ảnh đó, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

“Tiểu tao hóa! Loại chủ ý này chỉ em mới có thể nghĩ ra!”

Môi đỏ của Tô Bối cọ lên môi mỏng của Văn Quốc Đống, không dám nói cho hắn, chủ ý này cháu gái ngoan của hắn cũng từng dùng…

Đối tượng sử dụng là em gái ruột của hắn, tuy em gái đó không được yêu thích lắm.

Bên này tình nùng dày đặc, Lâm Quyên ở trong phòng tắm cảm nhận được cái gì gọi là phụ nữ phát xuân, nhục huyệt trống rỗng trước nay chưa từng có, đôi tay không khống chế được vươn xuống thăm dò.

Nhưng nghĩ tới Văn Quốc Đống ở bên ngoài, Lâm Quyên nâng tay vô lực lên, bôi phấn hương thôi tình lên trên người, bọc khăn tắm ra cửa.

Tô Bối ở trên giường đã toàn thân trơn bóng nằm dưới người Văn Quốc Đống, nghe cửa phòng tắm bị mở ra, Văn Quốc Đống cúi người bảo vệ Tô Bối thật chặt dưới người.

“Quốc... Quốc Đống.”

Trong giọng nói của Lâm Quyên lộ ra chút ngọt ngấy không tầm thường: “Anh...”

Giọng nói còn chưa vang lên, liếc thoáng qua áo ngủ bị ném trên đất.

“Đây là...”

Sắc mặt Văn Quốc Đống thay đổi, lạnh lùng nói: “Đã muộn thế này, còn muốn ngủ không?”

Nghe thấy thế, gương mặt Lâm Quyên không tự giác được đỏ lên, nhục huyệt dưới người cảm thấy trống rỗng hơn, đầu choáng váng chân mềm nhũn trèo lên giường.

Khi tay bà ta mới vươn về phía Văn Quốc Đống, mí mắt càng ngày càng nặng.

Cả người ngã xuống giữa giường.

Tô Bối vươn người ra khỏi lòng Văn Quốc Đống, vẻ mặt ghét bỏ đẩy Lâm Quyên bên cạnh Văn Quốc Đống ra: “Ừm... Ông xã... Hình như bà ta động dục...”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống hung dữ trừng Tô Bối: “Lại là chủ ý xấu xa của em?”

“Sao thế? Đau lòng... Ừm...”

Hai chữ đau lòng mới nói ra miệng, Văn Quốc Đống lập tức tách hai chân Tô Bối ra, cự côn cắm thẳng vào trong cửa hoa huy*t.

“Văn Quốc Đống! Anh cầm thú.”

Tô Bối vừa mới rên rỉ một tiếng, thì thấy Lâm Quyên ở bên cạnh đột nhiên nâng mí mắt, cơ thể bất ngờ căng cứng. 

hoa huy*t kẹp Văn Quốc Đống thở nhẹ ra tiếng: “Tê... Tiểu lãng hóa! Thích bà ta nhìn em bị ông đây giã như vậy sao?”

Tô Bối thấy Lâm Quyên giãy dụa mấy cái cũng không mở mắt ra, nhếch miệng, hạ giọng nói:

“Ba giã con dâu ở bên cạnh mẹ, có phải rất kích thích không... gậy th*t thô to của ba còn thô hơn không ít... Cắm hoa huy*t của con gái thật trướng... A…’’

Một tiếng “ba” này của Tô Bối gọi cả người và trong lòng Văn Quốc Đống đầy lửa nóng.

“Đồ dâm đãng! Làm chết em!”

Văn Quốc Đống nâng hai chân trắng nõn của Tô Bối đặt lên vai, eo hông dùng sức va chạm xương hông của Tô Bối, cự côn nhanh chóng cắm vào rút ra ở trong hoa huy*t.

“Ừm... Rất muốn bị cha thao chết…”

Tô Bối tận tình kêu dâm đãng bên cạnh Lâm Quyên, làm được một nửa còn ngại không hài lòng, cố ý xoắn người dán sát bên tai Lâm Quyên. 

“Ừm... Mẹ... Ba làm người ta thật thoải mái... côn th*t mà mẹ muốn nhất đang ở trong hoa huy*t của con…”

“’A..."

“côn th*t của ông xã mẹ đang ở trong hoa huy*t của con dâu mẹ... Mẹ vui vẻ không?”

“Ừm... Ba bắn thật nhiều trong tiểu huyệt của người ta ừm…”

“Một năm ba không làm tình với mẹ... Mẹ thật đáng thương... Sau này ba chỉ là của con... Chỉ có thể là của con..”

Văn Quốc Đống nghe lời Tô Bối nói, thấy cô nói lời dâm đãng bên tai Lâm Quyên, đỏ mắt nói: “Bé cưng hư đốn này! Lại dâm đãng tiếp bà ta tỉnh dậy sẽ nổi điên đấy!”

Một tay của Tô Bối ôm lấy cổ Văn Quốc Đống, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông đè trên người, hai cơ thể triền miên với lực đạo quá mạnh, khiến cơ thể Lâm Quyên hôn mê bên cạnh đều phập phồng theo.

Văn Quốc Đống bị Tô Bối kéo, không cố kỵ Lâm Quyên bên cạnh hôn triền miên mãnh liệt, môi lưỡi không ngừng quấn quýt, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc của hai người tràn ngập trong căn phòng.

"Cha... A...”

Tô Bối vừa mới kêu một tiếng, Văn Quốc Đống đột nhiên rút cả căn nhục côn ra, lại cả căn cắm vào: “Ông xã... A...”

“Tiểu lãng hóa... Lại muốn làm gì?”

Tô Bối nhìn Lâm Quyên đang hôn mê còn chịu đủ dày vò, thú vị vì trả được thù tăng vọt. “Ừm... Muốn bị ông xã thao vào từ phía sau... A...”

Văn Quốc Đống rút ra lật người Tô Bối lại, đang chuẩn bị đè cô từ phía sau thao vào.

Ai ngờ Tô Bối đột nhiên tiến tới chỗ Lâm Quyên, cong chân quỳ gối trên mặt bà ta.

“Ừm...” Tô Bối động tình lắc mông, quay đầu lại yêu kiều gọi: “Ông xã... Tiến vào đi...”

Văn Quốc Đống kéo mông vểnh của Tô Bối, cự côn lập tức cắm vào trong hoa huy*t: “Tao hóa! Em đúng là biết cách chơi!”

“Ưm... côn th*t của ông xã cứng quá... Vừa cứng vừa nóng...”

Đôi tay của Văn Quốc Đống không ngừng véo núm vú trước ngực Tô Bối, khiến hoa huy*t của Tô Bối run rẩy co rút mãnh liệt:

“Đã biết núm vú của tiểu tao hóa rất nhạy cảm! Tiểu hoa huy*t như lũ lụt!”

“Ừm... Như lũ lụt... Thật tốt... Còn rửa mặt dưỡng da cho mẹ...”

“Mẹ thích thể dịch của chúng ta như vậy, cha cần phải nỗ lực hơn đấy...”

Tô Bối ngửa đầu hôn đáp lại Văn Quốc Đống, chỗ giao hợp của hai người đều là tinh dịch xen lẫn d*m thủy Văn Quốc Đống mới bắn vào, nhỏ giọt lên mặt Lâm Quyên.

“Ừm... Ba... Không được... Chân mềm...”

Một lúc lâu sau, Tô Bối làm đủ trên người Lâm Quyên, lại quá mức hưng phấn cao trào mấy lần.

Nhưng Văn Quốc Đống vẫn luôn không có dấu hiệu muốn bắn, Tô Bối mệt tới mức trực tiếp đè nửa người lên người Lâm Quyên.

Lâm Quyên chịu sức nặng của hai người, suýt nữa không thở nổi: 

“Ách... Phù...”

Tô Bối nghe Lâm Quyên khó chịu rên rỉ, hết sức đè cả người lên trên.

“Ách... Ách…’’

Lâm Quyên khó chịu, tiếng thở dốc càng lúc càng to, Văn Quốc Đống thao mấy cái xong, ôm Tô Bối tránh khỏi Lâm Quyên.

“Đau lòng à?”

Văn Quốc Đống dùng sức đưa đẩy phía dưới: “Thấy bà ta hết muốn ăn...”

“Ưm... Không phải là anh còn dùng bà ta hơn hai mươi năm?”

Văn Quốc Đống ngửi được mùi chua trong không khí, nâng chân Tô Bối lên rút cự côn ra, lại chậm rãi cắm vào trong tiểu hoa huy*t.

“Để ý chuyện hai mươi năm trước như thế ư?”

Tô Bối cắn môi không nói, Văn Quốc Đống cũng không vội, nửa căn nhục côn không nhanh không chậm đưa đẩy trong hoa huy*t.