Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 153




Văn Quốc Đống cười khẽ một tiếng, sau đó đẩy hông thật mạnh từ phía sau, trong phòng không ngừng vang lên tiếng bạch bạch bạch.

Bố Tô ở dưới tầng đợi gần mười phút mà vẫn không thấy Tô Bối đâu, ngược lại thấy mấy anh em nhà họ Văn, không lâu sau Diệp Liệt Thanh cũng dẫn theo mấy người tới đây.

Hai đám người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông…

Cuối cùng vẫn là Diệp Liệt Thanh vẫn nháy mắt với người trẻ tuổi trong đám người.

Người kia xấu hổ hắng giọng hai tiếng, hỏi:

“Tô đại ca... Anh xem thời gian vẫn còn sớm... Trong thôn các anh... Có tiết mục gì đặc sắc không?” Những lời này vừa vang lên, bầu không khí vốn xấu hổ chỉ trong nháy mắt nghiêm túc hơn.

Mấy anh em nhà họ Văn đều lộ ra biểu cảm giật mình: “???”

Diệp Liệt Thanh đột nhiên hít một hơi khí lạnh, đánh sau gáy người vừa rồi: “Cút cút cút.”

Ánh mắt bố Tô liếc mắt nhìn đám người, thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy:

“Các cậu đều là người thành phố lớn... Trong thôn không có chỗ chơi nào…’’

“Thông gia... Không sao... Người trẻ tuổi không hiểu chuyện... Anh đừng để trong lòng...”

Ông hai Văn gia nhìn đồng hồ một lát nói:

“Tôi nghe Tiểu Bối nói anh biết chơi cờ đúng không... Anh xem, lúc này vẫn còn sớm... Mấy anh em chúng tôi đều rảnh rỗi....’’

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta chơi cờ đi... Hiếm khi có được rảnh rỗi...

“Đúng vậy... Thường ngày đều không có thời gian...”

Bố Tô đành phải run rẩy đứng dậy: “Vậy thì đi thôi... Cờ tướng ở nhà...”

“Haizz... Anh giai... Bên ngoài tối, chú ý đường một chút...”

Đám người gây ra động tĩnh, Tô Bối ở trên lầu muốn xem nhẹ đều khó.

Văn Quốc Đống đè Tô Bối lên cửa sổ, ngoài cửa còn treo đèn lồng hỉ màu đỏ, lờ mờ thấy được bóng người ở dưới sân.

“Em xem... Như vậy sẽ không còn ai tới quấy rầy chúng ta nữa…’’

Tô Bối cố ý dùng sức siết chặt hoa huy*t: “Văn Quốc Đống... Anh vô liêm sỉ!”

Người của Văn gia và các anh em của Văn Quốc Đống biết quan hệ của hai bọn họ là một chuyện, nhưng loại đánh yểm trợ cho bọn họ yêu đương vụng trộm như vậy lại là chuyện khác.

“Như vậy mà bố em không nghi ngờ... Mới có quỷ... A...”

Áo sơmi trắng trên người Tô Bối, bị Văn Quốc Đống vén lên cao từ sau lộ ra hơn nửa cái lưng, côn th*t thô dài ra ra vào vào bên trong hoa huy*t.

Văn Quốc Đống khom lưng hôn lên sau gáy Tô Bối: “Nghi ngờ ư? Sẽ không đâu.”

“Ừm... Văn Quốc Đống... Ngứa...”

Tô Bối bị nhiệt độ nóng bỏng trên người Văn Quốc Đống làm cho run lên, hơi thở ấm áp phả vào cổ vừa tê dại vừa ngứa.

“Còn ngứa à? Không phải là đang làm tình đấy ư…’’

Bàn tay của Văn Quốc Đống vươn tới trước ngực Tô Bối, niết núm vú của cô, phía dưới không ngừng động tác. Trong một vùng đỏ rực vây quanh, bóng dáng bên cửa sổ màu trắng đặc biệt dễ thấy.

“Ừm... Ừm... Em... Em mệt mỏi quá...”

Tô Bối dựa vào cửa sổ, nước mắt sinh lý chảy ra: “Ông xã... Tối nay anh uống thuốc tráng dương à... A...”

Còn chưa kịp nói xong, gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trầm.

“Thuốc... Tráng... Dương…’’

“Ông đây cần dùng nó sao?”

Sau khi nói xong đột nhiên rút ra, ấn Tô Bối lên thảm phía dưới cửa sổ, tách hai chân cô ra thật to.

Hắn nhìn hoa huy*t bị hắn giã đến mức phiếm hồng, cúi người đẩy mạnh gậy th*t nhấp vào.

“Ưm... Sâu quá... Ông xã... Cắm... Cắm tận sâu bên trong... Nhẹ, nhẹ một chút...

Tô Bối vươn tay đẩy Văn Quốc Đống, ai ngờ một tay của Văn Quốc Đống nắm lấy đôi tay cô giơ lên đỉnh đầu, cơ thể đè lên người cô hung ác đẩy hông.

“Ừm... Chậm... Chậm một chút... Ông xã... Xã...”

Văn Quốc Đống không nghe lọt một câu, bên tai vẫn luôn vang vọng ba chữ “thuốc tráng dương”.

“Anh... Cần... Uống loại thuốc này sao? Hửm?”

Một câu này, Văn Quốc Đống lặp đi lặp lại hỏi.

Tô Bối không ngừng lắc đầu. “Không... Không cần...Hu hu... Em sai rồi...”

Văn Quốc Đống đẩy mạnh cắm vào hoa huy*t Tô Bối, bắn vào frong tiếng thét chói tai của cô.

“Ừm... Ông xã..

29

Cơ thể Tô Bối cứng đờ, cảm nhận được dòng nước nóng trong hoa huy*t, đôi mắt thất thần nhìn trần nhà: “Mệt mỏi quá... Ông xã... Ừm...”

Văn Quốc Đống không đợi cô nói xong, lại ôm Tô Bối trở về giường: “Ông đây uống ‘thuốc tráng dương”, hôm nay có thể cứng cả một đêm! Em còn muốn ngủ?”

Nghe thấy thế, cơ thể Tô Bối không ngừng co rụt về sau, nhưng vẫn bị Văn Quốc Đống kéo chân trở về.

“Hôm nay... Ông đây không thao chết em anh không họ Văn!”

Văn Quốc Đống vừa nói lời hung ác, vừa thao lộng mãnh liệt.

Tô Bối liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, lần đầu tiên cảm nhận được thời gian trôi

qua

rất thong thả.

Cả một đêm.

Văn Quốc Đống đều kéo Tô Bối làm không ngừng nghỉ, vẫn luôn làm đến khi hai chân Tô Bối phát run, mới thả cô đi ngủ.

Sáng sớm mùa đông ở nông thôn, đồng ruộng yên tĩnh không một tiếng động.

Thỉnh thoảng có mấy thôn dân qua đường cao giọng chào hỏi nhau.

Văn Quốc Đống để trần nửa thân trên đứng trước cửa sổ, trong sân treo chữ hỉ đỏ thắm, dải lụa đỏ cũng theo gió lay động.

Châm điếu thuốc, hắn nhìn Tô Bối đang ngủ say ở trên giường, trên mặt hiện lên một chút ý cười. Hóa ra... Đây là cuộc sống “tân hôn”.

Ngày đầu tiên tân hôn.

Cả người Văn Quốc Đống tràn ngập tinh thần, khi đám Diệp Liệt Thanh mặt xám mày tro tới đây, thấy mặt hắn hồng hào trong lòng tràn ngập lửa giận.

Diệp Liệt Thanh xoa mặt, buồn bực nói:

“Đại ca... Anh làm chú rể cả đêm, chỉ khổ cho mấy anh em bọn em...”

Bố Tô là tên ngốc chơi cờ, nhưng vẫn thích chơi... Cờ phẩm kia...

Giống y ông ta học cơ sở năm đó, liều mạng với đám ông cụ ở trong công viên.

Suốt cả đêm, mấy người bị thay phiên tra tấn, chỉ có một người e rằng thực sự không chịu nổi.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Diệp Liệt Thanh với vẻ xấu xa: “Thích ứng trước... Tương lai không sợ đối diện với mẹ vợ…’’

Diệp Liệt Thanh nghe thấy những lời này, lại nghĩ tới tối hôm qua đang ở trên người Văn Uyển lại bị Văn Quốc Đống nhắn 1 tin gọi tới, trong lòng lại cứng đờ dữ dội hơn.

Tô Bối ngủ không lâu, đã bị tiếng ầm ĩ ở trong sân làm cho tỉnh lại.

Thấy Văn Quốc Đống không ở bên cạnh, cô đứng dậy lấy một chiếc váy ngủ mặc vào, quấn áo khoác của Văn Quốc Đống đi xuống lầu.

Đám người đang bàn chuyện ở dưới lầu, thấy Tô Bối thì đều sửng sốt một lát.

Không đợi đám đàn ông kịp phản ứng, người trẻ tuổi tối hôm qua hỏi “hạng mục đặc sắc” đã mở miệng trước: “Chào chị dâu..”

Lúc này người xung quanh mới lấy lại tinh thần, nhấn mạnh một câu: “Chị dâu...”

Đặc biệt là ba anh em Văn gia, nghẹn một lúc lâu mới từ ngày hôm qua luôn Gọt “cháu dâu”, sửa miệng thành “chị dâu cả”. 

Tô Bối đột nhiên bị đám đàn ông lớn tuổi hơn cô không ít gọi “chị dâu”, gương mặt vừa đỏ vừa nóng, muốn xuống lầu lập tức rụt chân về.

“Mọi người... Mọi người nói chuyện đi... Tôi còn có tí việc..

Đang nói, Văn Uyển ôm Văn Ngọc dẫn theo Đường Giai vào cửa, cũng kêu lên: “Chị dâu...”

Khóe mắt ba anh em Văn gia giật giật: “Khụ khụ... Tiểu Uyển... Loạn bối phận…’’

Sắc mặt Diệp Liệt Thanh thay đổi, thật cẩn thận liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói:

“Cũng coi như không gọi loạn..’’

Văn Uyển đi theo ông ta, gọt Tô Bối là ‘chị dâu” cũng không sai bối

phận.

Đôi mắt Văn Quốc Đống nheo lại, không phản bác cũng không thừa nhận lời nói của Diệp Liệt Thanh.

Loại thái độ không tiếng động thẳng âm thanh này, khiến trên mặt Diệp Liệt Thanh nhiễm ý cười.

So với mấy anh em Văn gia ngây ngốc, trong lòng mấy người khác hiểu rõ.

Tô Bối cũng liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống, dẫn theo Văn Uyển muốn lên lầu.

Văn Quốc Đống lại đột nhiên mở miệng nói: “Để Tiểu Ngọc tới gặp mấy chú bác đi...”

Tô Bối giật mình, ngầm trừng mắt với Văn Quốc Đống một cái, ôm đứa bé qua.

Vẻ mặt Văn Quốc Đống không đổi nói với mọi người: “Tiệc đầy tháng bọn họ không tới... Gặp mặt là phải bổ nhận bao lì xì...”

Im lặng qua đi, mấy người rất có mắt lấy bao lì xì đã chuẩn bị trước ra.

Mọi người ở đây, người nào cũng biết lúc này Văn Ngọc lộ diện, đại biểu không chỉ là cha cậu bé thay cậu bé mặt dày vô liêm sỉ đòi bao lì xì.

Cho dù mọi người ở đây trong lòng đều ngầm thừa nhận thân phận của đứa nhỏ này, nhưng ngầm thừa nhận vẫn là ngầm thừa nhận.

Văn Lê cũng là con trai của Văn Quốc Đống, nhưng nhiều năm như vậy... Văn Lê chưa từng có loại đãi ngộ này. Hành động này của Văn Quốc Đống, không thể nghi ngờ là đang tuyên bố thân phận “người thừa kế” của Văn Ngọc.

Con đường tương lai Văn Ngọc đi, có thể nhẹ nhàng hơn nhiều anh trai “cùng cha khác mẹ” của thằng bé. Văn Uyển liếc mắt nhìn đám đàn ông ở đây, cười hì hì nhìn Tô Bối.

Chậc chậc... Đúng là không đặt cược sai.

Hỉ sự ở nông thôn, dường như là hai ba ngày.

Bố Tô mẹ Tô đầy bụng muốn nói muốn hỏi, nhưng bị tiệc rượu lăn lộn không có thời gian nói chuyện với Tô Bối.

Đành phải ở nhà đợi Tô Bối “lại mặt”.

Ngày lại mặt, cha Tô dậy từ sớm, mẹ Tô nhìn ông ta buồn bực ở cửa hút thuốc, do dự nói:

“Lát nữa ông nói chuyện từ từ... Đừng quá thẳng.”

Bố Tô hút thuốc, hừ lạnh một tiếng: “Hừ.”

Sáng sớm Tô Bối đã bị Văn Quốc Đống kéo dậy khỏi giường đi rửa mặt.

Văn Quốc Đống đang đắp mặt nạ nam không biết lấy đâu ra, vừa bận rộn vừa nói:

“Hôm nay lại mặt, không thể đi quá muộn... Khiến người ta chê cười...”

Tô Bối nhìn Văn Ngọc đang ngủ ngon trong giường em bé: “Tiểu Ngọc còn đang ngủ...”

“Để thằng bé ngủ, lát nữa anh ôm thằng bé qua...

Văn Quốc Đống thuần thục một tay ôm đứa bé, một tay xách túi to túi nhỏ “quà lại mặt”.

Dọc đường đi có không ít thôn dân thấy đều khen thẳng Văn Quốc Đống.

“Bà nhìn nhà người ta xem... Đứa nhỏ này... Thương nàng dâu cỡ nào...”

“Chuyện này còn phải nói ư... Đứa nhỏ Tô Bối này từ nhỏ đã tranh đua... Cho dù gả cho nhà nào cũng tranh đua...

“Bối Nhi à... Lại mặt sao...”

“Vâng...”

Tô Bối đáp, nghe câu khen Văn Quốc Đống là “đứa nhỏ này”, mí mắt không nhịn được giật giật.

Tuy biết đây là xưng hô của trưởng bối đối với “tiểu bối”, nhưng lọt vào tai Tô Bối vẫn cảm thấy hoang đường một cách khó hiểu, cô kéo góc áo Văn Quốc Đống đi nhanh một chút.

Văn Quốc Đống không cảm thấy xấu hổ chút nào, bình thản ung dung tiếp đón các hương thân:

“Chú Trương... Chú định đi làm ruộng à?”