Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 151




Tô Bối nâng mông lên, ngồi lên đùi Văn Quốc Đống, một tay vừa cầm vừa véo gậy th*t của người đàn ông: “Chẳng lẽ anh không bò lên giường con gái của lão Tô, không sinh con trai với người ta?”

"Ừm..."

Văn Quốc Đống nhắm mắt hừ nhẹ một tiếng, chóp mũi giật giật, mùi hương thơm ngọt từ trên người Tô Bối truyền tới khiến trái tim hắn ngứa ngáy.

“Ông đây không chỉ muốn sinh con trai với cô ấy... Còn muốn sinh cả con gái! Sinh năm sáu bảy tám đứa với cô ấy!” 

Tô Bối nhìn dáng vẻ mặt dày vô liêm sỉ của Văn Quốc Đống, đôi mắt lóe lên chút giảo hoạt.

Cô cúi người ngậm lấy núm vú của người đàn ông, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát, dịu dàng Gọt một tiếng: “Ông xã…’’

Tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối chặt hơn: “Hửm?”

Tô Bối nâng hoa huy*t cọ xát nhục côn nóng bỏng của Văn Quốc Đống, mật dịch frong hoa huy*t làm ướt thân gây:

“Ông xã... Em muốn... Rất muốn ông xã…’’

Văn Quốc Đống đắc ý nhếch miệng:

“Hôm nay ông xã đã uống thuốc trước... Bà xã yên tâm lớn mật muốn... Muốn bao nhiêu ông xã cho bấy nhiêu...”

Gương mặt Tô Bối âm trầm, ngẩng đầu cắn lên môi mỏng của người đàn ông một cái.

"Ừm..."

Không đợi người kịp phản ứng, Văn Quốc Đống đã cạy môi đỏ của Tô Bối, môi lưỡi dây dưa với nhau.

Phòng tân hôn vui vẻ bóng bay đỏ phủ kín đầy đất, trên ghế sô pha trước cửa sổ hai bóng người dây dưa không thôi.

Tay Văn Quốc Đống không nhịn được vuốt ve hai chân mảnh khảnh của Tô Bối, khó nhịn đưa đẩy nhục côn: “Bà xã... Đến đây đi...”

"Ừm..."

Tô Bối mútt cắn môi mỏng của Văn Quốc Đống, hoa huy*t cọ xát thật mạnh nhục côn dưới người: “Hôm nay nhớ gia quy chưa?”

“Nhớ kỹ...”

“Đọc lại một lần.”

Đầu óc của Văn Quốc Đống xoay chuyển thật nhanh, chỉ nói mấy câu ngắn ngủi ngửi ra được Tô Bối không thích hợp:

“Bà xã... Em đang tức giận...”

Truyện này set pass mặc định, các chương H sẽ cần nhập pass: trichtinhlau để mở.

Tô Bối nghe thấy thế, cắn mạnh lên vai phải của Văn Quốc Đống: “Hôm nay là hôn lễ đầu tiên trong đời em... Nhưng anh không phải...”

Đời người rất ngắn, không có nhiều lần đầu tiên…

Nhưng lần đầu tiên của Văn Quốc Đống bị người phụ nữ cô chán ghét lấy mất.

Nghe thấy thế, ý cười trong mắt Văn Quốc Đống càng sâu hơn: “Bà xã ngốc, hôm nay cũng là lần đầu tiên anh kết hôn...”

Tô Bối ngẩn người: “Anh không gạt em chứ...”

Đoạn thời gian giữa hắn và Lâm Quyên không muốn nhắc lại, nhưng trong lòng Tô Bối vẫn luôn có khúc mắc. Văn Quốc Đống kéo Tô Bối đè lên người hắn:

“Không có, năm đó bà ta mang thai ầm ĩ tới nhà, ầm ĩ đến đơn vị bộ đội... Chậm trễ anh thăng chức nhiều năm... Sao cha mẹ còn muốn làm tiệc rượu cho bà ta nữa? Trừ làm báo cáo đăng ký quan hệ vợ chồng ra... Nhiều năm như vậy bọn anh chưa từng tổ chức hôn lễ.”

"Nếu không em cho rằng, là nữ chủ nhân chân chính của Văn gia... Sao lại bị mẹ Văn Uyển gây khó dễ khắp nơi, thậm chí mở miệng châm chọc? Ở trước mặt mọi người khiến bà ta không chịu nổi?”

Văn gia thực sự không ai không hận Lâm Quyên, Lâm Quyên và Văn Tuyết chậm trễ không chỉ một mình hắn.

Tô Bối nằm lên trên ngực Văn Quốc Đống, nghe tiếng tim đập có lực của người đàn ông, trong đầu không nhịn được nhớ tới đủ loại đãi ngộ của Lâm Quyên ở Văn gia.

Thể diện bên ngoài của Lâm Quyên đều là Văn Quốc Đống cho, bên trong không chịu nổi cũng là Văn Quốc Đống cho...

Nghĩ lại cô mới hiểu được, cả đời này của Lâm Quyên gần như phải chịu sự trả thù của Văn Quốc Đống...

Mấy năm nay Văn Quốc Đống cho Lâm Quyên địa vị “nhìn như nữ chủ 

nhân của Văn gia vẻ vang”, nhưng đối với bà ta chẳng quan tâm, đồng thời từ bỏ đứa bé của bọn họ.

Văn Lê... Sinh ra trong gia đình khác thường như vậy... Chú định là bi kịch.

Văn Quốc Đống nhận thấy được cảm xúc của Tô Bối trầm thấp, khẽ hôn lên cổ Tô Bối:

“Em thì khác... Em sẽ là nữ chủ nhân chân chính của Văn gia...

Nghe thấy thế, ngực Tô Bối run lên: “Em không... Ưm.”

“Anh biết em muốn cái gì... Anh không nhốt em... Cũng không nhốt được em…

“Ahh.......”

Tô Bối thả lỏng người nằm trên người Văn Quốc Đống, để mặc bàn tay của người đàn ông lượn lờ khắp người, nhẹ giọng nỉ non:

“Anh không cầu hôn... Cũng chưa nói...”

Không đợi Tô Bối nói xong.

Bàn tay của Văn Quốc Đống bế cô lên đè dưới người, nhỏ giọng nói bên tai Tô Bối:

“Nửa đời sau anh là của em... Của mình Tô Bối em...”

"Vâng..."

Tô Bối chỉ cảm thấy hoa mắt, theo giọng nói của người đàn ông vang lên, cự côn nóng bỏng kia đẩy quần lót chữ T của cô ra tiến vào hoa huy*t ướt nóng.

“Văn Quốc Đống... Anh lưu manh... A...”

Không biết có phải những lời này mở chốt mở nào đó của Văn Quốc 

Đống hay không, hắn bất ngờ ấn cô xuống thao vừa mạnh vừa tàn nhẫn.

“A... Anh nhẹ một chút... Ở trên sô pha à...

Tay Tô Bối nắm chặt sô pha dưới người, chỉ sợ cơ thể trượt khỏi ghế sô pha: “Ừm... Ông... Ông xã.”

Mùi hương ở chóp mũi Văn Quốc Đống càng ngày càng nồng, hơi nóng trong cơ thể càng tăng lên: “Đồ hư đốn... Xem ông xã giã chết em không…’’

"Ah..."

Đôi tay của Tô Bối bám lấy sô pha, hai chân bị Văn Quốc Đống gấp ở ngực, hoa huy*t phía dưới bị cự côn cắm tràn đầy:

“Ông xã... Sắp ngã xuống... Ưm...”

“Bối Nhi... Con ngủ rồi à?”

Giọng bố Tô đột nhiên truyền từ ngoài cửa tới, Tô Bối kinh hãi tới mức cơ thể căng cứng, hoa huy*t dưới người vì căng thẳng mà xoắn chặt lấy gậy th*t của Văn Quốc Đống.