Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 15: Nóng đến mức tiểu huyệt cũng chảy nước...




Cả quá trình Tô Bối đều ngoan ngoãn ngồi đó, vẫn không nhúc nhích để mặc ông mặc giúp cô. 

Mãi đến khi Văn Quốc Đống lại bế cô đi ra ngoài, trong lúc nhất thời cô không phân rõ được đang ở hiện thực hay là trong mơ.

Gara ở bên ngoài, tuy là đêm hôm khuya khoắt, Văn Quốc Đống vẫn sợ hàng xóm xung quanh thấy được lại đồn linh tinh.

Khi ra cửa, Văn Quốc Đống dùng mũ che khuất gương mặt đỏ bừng ướt át của Tô Bối.

Tô Bối bất mãn vặn vẹo cơ thể, kéo mũ ra: “Ừm... Nóng... Khó chịu...”

“Đừng quậy!” Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, nhỏ giọng quát: “Đội mũ hẳn hoi...”

“Không muốn... Không thở nổi...”

Sau khi sinh bệnh Tô Bối bướng bỉnh lại khó chơi, cho dù Văn Quốc Đống cứng mềm đều dùng, kết quả vẫn giống nhau.

Tô Bối đột nhiên vùi mặt vào cổ Văn Quốc Đống, bất mãn lẩm bẩm: “Chồng ơi... Em nóng quá...”

“Không tin anh sờ thử xem, người ta nóng tới mức tiểu huyệt đều chảy nước...

Nghe thấy thế, biểu cảm trên mặt Văn Quốc Đống cứng đờ: “Tô Bối! Con thấy rõ ba là ai không?”

“Ừm... Chồng... Anh hung dữ với em... Em đang ốm... Anh còn hung dữ với em...” Tô Bối vừa nói, vừa ấm ức dựa vào vai Văn Quốc Đống khóc to.

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm ôm Tô Bối bước nhanh về phía gara, nhưng mà cô gái ở trong lòng không khiến người ta bớt lo.

Tay Tô Bối nắm chặt cổ áo Văn Quốc Đống, trong mắt hàm chứa nước mắt, chất vấn: “Có phải là anh có gái ở bên ngoài không? Có phải hay không?”

Văn Quốc Đống bị động tác đột ngột của Tô Bối làm cho cổ họng căng thẳng, suýt nữa không thở nổi. “Tô Bối!”

Tô Bối nghe giọng nói kìm nén tức giận của ông, không thuận theo cũng không buông tha nói: “Anh hung dữ với em... Anh còn hung dữ với em! Anh ngoại tình còn hung dữ với em?”

Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống giật giật: “Nó không ngoại tình...”

Văn Lê là con trai hắn, hắn có đức hạnh gì ông biết rõ ràng.

“Em không tin!” Đôi mắt Tô Bối mê hồn nhìn Văn Quốc Đống: “Trừ phi bây giờ anh sờ em, chứng minh cho em

xem!”

Văn Quốc Đống tái mặt, không để ý tới Tô Bối càn quấy, nhanh chóng ôm cô đi tới gara.

Tô Bối thấy thái độ này của ông, trên gương mặt tràn ngập tức giận, cách lớp quần áo gãi sau lưng Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống nhướng mày, chút lực không đau không ngứa này của Tô Bối, còn nhẹ hơn cào ngứa.

"Con!"

Tô Bối thấy rõ sự trào phúng trên mặt ông xong, hít sâu một hơi, hung dữ cắn mạnh lên vai Văn Quốc Đống.

"Tê..."

Đột nhiên, Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, mà Tô Bối mang theo tâm tư trả thù, vẫn luôn cắn đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới nhả ra.

Tô Bối hài lòng nhìn dấu cắn thấm vết máu trên vai ông, vươn đầu lưỡi liếm lên dấu cắn.

“Chồng ơi, anh là của em... Đây là ký hiệu của em đánh dấu cho anh!”

“Nếu anh dám chạy... Em sẽ cắn anh... Nếu anh dám ** người phụ nữ khác... Em sẽ cắn đứt thứ đó của anh!”

Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống lập tức thay đổi, tay ôm Tô Bối không tự giác nắm chặt hơn mấy phần. “Tô Bối, phát sốt khiến đầu óc đều mơ hồ luôn rồi sao?”

“Em không có... Em nói nghiêm túc! Anh là của em...”

Tô Bối thân mật ôm Văn Quốc Đống, cơ thể nóng bỏng không ngừng dính sát cọ lên người ông.

“Vậy sao?”

Văn Quốc Đống cúi đầu nặng nề nhìn Tô Bối ngây thơ vô tội, một chút nhẫn nại cuối cùng bị Tô Bối tiêu hao sạch sẽ không còn một mảnh.

Ông lập tức mở cửa xe, ném người vào một cách thô bạo.

Tô Bối bị đột ngột ném vào ghế sau, đại não ngây ngốc một lát, đợi cô kịp phản ứng. 

Văn Quốc Đống đã ngồi xuống vị trí điều khiển, chuẩn bị lái xe.

“Chồng... Anh… Thực sự anh có người khác ở ngoài hay không?”

Tô Bối ôm đầu gối vô cùng đáng thương co rụt trên ghế sau.

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối ấm ức không chịu được qua gương chiếu hậu, không mở miệng.

Một lúc lâu sau, mới nghe cô buồn bực nói: “Trước đây anh thích gọi người ta là tiểu dâm phụ... Thích sờ tiểu huyệt của người ta... Bây giờ anh một câu Tô Bối hai câu Tô Bối... Cũng không sờ người ta…”

“Thực sự tiểu huyệt của người ta khó chịu... Quần lót đều ướt…”

Nghe thấy thế, biểu cảm trên mặt Văn Quốc Đống suýt nứt vụn ra: “Đủ rồi...”

Vừa rồi cơ thể nóng bỏng lại mềm mại của Tô Bối vẫn luôn cọ lên người ông, ông là ba chồng của cô, nhưng không phải ba chồng thật, sao trên người có thể không phản ứng.

Ý thức được mình bị Tô Bối trêu chọc ra lửa nóng, mà cô vẫn luôn miệng nói bí mật khuê phòng. Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm vô cùng khó coi.

Tô Bối khóc lóc mơ mơ màng màng ngủ mất.

Khi Tô Bối mở mắt, lọt vào tầm mắt là màu trắng chói mắt.

“Chị dâu đã tỉnh.”

Văn Uyển ngồi vắt chéo chân trước giường bệnh của Tô Bối, tự mình gọt quả táo đưa cho cô.

“Chị...” Tô Bối không nhận táo, xoa cái trán hơi đau: “Sao em lại ở đây?”

“Bác cả bảo em tới lập công chuộc tội.”

Sau khi nói xong, Văn Uyển cười hì hì như tên trộm đến trước mặt Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Có phải chị đã làm gì bác cả của em rồi đúng không?”