Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 141




Ngay khi Văn Quốc Đống đẩy nhanh tốc độ, gương mặt Tô Bối giật giật.

Cái tay vốn ôm eo của Văn Quốc Đống chuyển sang ôm cổ ông rồi kéo lại gần mình, môi đỏ cắn vành tai nhỏ giọng nói:

“À... Chồng ơi... Hôm nay còn có thêm quà...”

"Hửm?”

Văn Quốc Đống không để ý tới lời Tô Bối nói, nhục côn dùng sức thao hoa huy*t, sau đó gầm nhẹ một tiếng nhục côn chống lên hoa tâm bắn ra.

Hai chân của Tô Bối quấn quanh người Văn Quốc Đống, đôi tay ôm chặt cổ hắn, nhũ thịt trước ngực bị ngực của người đàn ông đè thay đổi hình dạng.

“Ah... Ông xã..

Văn Quốc Đống đột nhiên đặt hết toàn bộ sức nặng lên trên người Tô Bối, chỉ nghe người dưới người kêu rên một tiếng, cười hỏi:

“Còn có quà gì?”

Gương mặt Tô Bối cười tươi: “Dạ... Ông xã bắn vào hoa huy*t người ta nhiều như vậy, đương nhiên phần quà thứ hai chính là đứa thứ hai của chúng ta...”

Nghe thấy thế, cơ thể Văn Quốc Đống cứng đờ, ý cười trên khóe miệng trực tiếp ngưng tụ trên mặt: “Em...” 

“Hửm...” Tô Bối ra vẻ nghi ngờ nhìn Văn Quốc Đống: “Ông xã không thích sao?”

“Tô...”

Văn Quốc Đống nghiến răng, miệng mới nói ra một chữ.

Tô Bối lập tức nhướng mày: “Ừ hứ?”

Trên người Văn Quốc Đống mới dấy lên ngọn lửa tức giận, lập tức không còn một chút: “Bà xã...”

"Dạ?"

“Em mới sinh con xong, bây giờ có phải quá sớm hay không.”

Văn Quốc Đống vùi đầu vào cần cổ Tô Bối cọ một lát: “Anh đau lòng em mang thai chịu khổ... Đầu ngón tay của Tô Bối trượt từ cổ Văn Quốc Đống xuống dưới, trêu chọc eo hắn:

“Nhưng mà... Nguyện vọng sinh nhật của ông xã... Là sinh sáu đứa mà...Một nhà tám người... Hiện giờ chúng ta mới hoàn thành một chỉ tiêu. Hôm nay anh đã 40…’’

‘’Um..."

Văn Quốc Đống bất ngờ ngẩng đầu, môi mỏng hôn lên cái miệng nhỏ lải nhải, chặn những lời Tô Bối muốn nói trở về.

“Ừm... Ông... Xã... Ưm...”

Tô Bối quay đầu tránh nụ hôn của Văn Quốc Đống, kết quả cự vật dưới người người đàn ông lại chậm rãi ngẩng cao:

“Ah... Cầm thú!”"

Văn Quốc Đống tách ra ôm lấy Tô Bối, hôn người phụ nữ đang nổi giận: “Được rồi... Không giày vò em nữa...”

Vận động kịch liệt qua đi trên người dinh dính, Tô Bối không nhịn được giật giật, nhưng bị Văn Quốc Đống ôm chặt hơn.

“Ông xã... Em mệt.”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống hôn sau cổ Tô Bối: “Anh chỉ ôm không lộn xộn, em ngủ đi...”

Tô Bối mệt đến mức cả người không dùng được lực, cũng không dám lại kích thích Văn Quốc Đống, cô dụi vào lồng ngực của hắn một lát, sau đó ngủ say.

Trước khi nhắm mắt, còn không quên dặn dò hắn:

“Lát nữa thím Vương Gọi điện tới, để chú Lý đưa dì Trương và Tiểu Ngọc trở về.

“Ừm... Ngủ đi... Lát nữa anh bảo lão Lý đưa.”

Hiện giờ trong nhà ngoại trừ Lâm Quyên, dù ít dù nhiều đều đoán được chút manh mối.

Chẳng qua mọi người đều không nói ra, chuyện này cũng tránh cho bọn họ phải che che giấu giấu.

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối trong lòng, bàn tay sờ soạng tủ đầu giường một lúc lâu mới tìm được điếu thuốc.

Trong lúc hít mây nhả khói.

Lông mày Tô Bối không nhịn được nhăn lại, Văn Quốc Đống thấy thế để điếu thuốc ra xa, dụi tắt điếu thuốc.

Lúc này Văn Quốc Đống mới quan sát căn phòng rực rỡ hẳn lên, nếu nói lúc trước nơi này là nơi yên tĩnh của hắn, lãnh thổ tư nhân.

Vậy bây giờ…

Dường như nơi này biến thành “nhà” chân chính của hắn.

Vùng lĩnh vực này giống như rút đi lạnh như băng trước đây, bởi vì Tô Bối nhiễm lên chút ấm áp.

Văn Quốc Đống bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bức tranh ở đầu giường.

Người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh hơi nhếch miệng, gương mặt che giấu tình cảm nhìn về phương xa.

Bức tranh này... Văn Quốc Đống cau mày, nhìn theo tầm mắt của Tô Bối, vậy mà tìm được bóng dáng của mình frong một góc trên bức tranh...

"Ùm..."

Trong lúc ngủ mơ Tô Bối không nhịn được ừm một cái, kéo suy nghĩ của Văn Quốc Đống trở về.

Văn Quốc Đống lấy lại tinh thần, tay ôm eo Tô Bối nắm thật chặt: “Tiểu tao hóa...”

Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, thở phào một hơi xong, khóe môi không nhịn được nhếch lên cao. Không uổng phí tận phản nghịch trung niên này của hắn.

Sau khi yến tiệc sinh nhật kết thúc.

Người của Văn gia cùng với không ít khách khứa được sắp xếp phòng trên lầu khách sạn.

Diệp Liệt Thanh vẫn luôn đợi ở khách sạn, đợi mãi đến nửa đêm.

Không biết vì sao, mắt phải của Diệp Liệt Thanh vẫn luôn giật giật, Văn Uyển không nghe điện thoại, nhắn tin không trả lời.

Mãi đến khi chuông cửa vang lên, người phụ nữ vạm vỡ thấp thỏm bất an đứng dậy đi mở cửa.

Liễu Nhứ thấy rõ bất an của Diệp Liệt Thanh, hờ hững liếc mắt nhìn ông ta một cái, nhấc chân vào cửa.

Diệp Liệt Thanh mới đóng cửa lại, chỉ cảm thấy trước mắt có gió lạnh thổi qua.

Liễu Nhứ giơ tay tát vào mặt Diệp Liệt Thanh: “Cái tát này là tôi thay cha Văn Uyển tát!”

Sau khi nói xong, lại tát cái thứ hai.

“Đây là tôi tự tát...”

Diệp Liệt Thanh giơ tay lau máu ở khóe miệng: “Em...”

Còn chưa nói hết câu, Liễu Nhứ lại giơ tay tát, thản nhiên nói:

“Đây là tát thay Văn Uyển... Con bé còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, còn cậu đã không còn nhỏ.”

Tuy da mặt Diệp Liệt Thanh dày, nhưng Liễu Nhứ tát mấy cái mạnh như vậy, chỉ một lát mặt đã sưng lên.

Diệp Liệt Thanh nghiến răng nói: “Em sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Uyển...”