Ham Muốn Đơn Phương - Ma Trát Hải

Chương 13




Editor: Kẹo Mặn Chát

Lần đầu tiên Lâm Bùi nhìn thấy Giản Kiều hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ là một người có chút ồn ào.

Vì lý do cá nhân và một số vấn đề bất khả kháng, vào năm hai đại học Lâm Bùi lựa chọn dọn khỏi ký túc xá và thuê một căn phòng bên ngoài trường học. Kỳ thật lúc đưa ra quyết định này, anh đều đã suy xét tới đủ điều bất tiện khi đi thuê phòng, cho nên ngay khi nhìn thấy bạn cùng phòng, anh bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn, ít nhất đây là một cậu trai thoạt nhìn trông ngoan ngoãn đáng yêu lại còn an tĩnh.

Quả thật có vẻ an phận như anh nghĩ, trong tháng đầu tiên hai người thuê chung, cơ bản không có bất kỳ liên quan nào trong quá trình sinh hoạt, thậm chí thời gian bọn họ có thể chạm mặt đều chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dù sao Lâm Bùi là sinh viên thể dục, mỗi đêm trở về sau khi huấn luyện cũng không còn sớm, chỉ có thể nhìn thấy cửa phòng đối diện đóng chặt cùng với gấu Pooh và heo Piglet treo trên cửa.

Giao điểm giữa hai người bắt đầu từ một chiếc máy giặt, đến tuần thứ ba thuê chung Lâm Bùi cũng biết tên bạn cùng phòng, Giản Kiều. Hình như là một cậu chủ nhỏ không rành thế sự, có một ngày gõ cửa phòng anh, hỏi anh máy giặt ở ban công dùng thế nào.

Cách sử dụng của chiếc máy giặt kia quả thật có hơi rắc rối, Lâm Bùi ra ngoài biểu diễn cho cậu nhìn một lần, khi định trở về phòng liếc mắt nhìn qua thấy Giản Kiều đang cầm một giỏ quần áo nhỏ muốn đổ vào trong, nếu như anh không nhìn lầm thì bên trong hẳn là quần lót.

Thấy thế Lâm Bùi lập tức ngăn cậu lại, nói với cậu đây là máy giặt công cộng không thích hợp giặt đồ cá nhân như vậy.

"Hả?" Không ngờ Giản Kiều nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn anh, "Ngoại trừ anh còn có ai dùng sao?"

"...... Nhóm người thuê phòng lần trước."

"Đây không phải là máy mới mua sao?" Giản Kiều kinh ngạc.

Cuối cùng, dưới tình huống Lâm Bùi nhiều lần cam đoan rằng mình đã tiêu độc ba lần, Giản Kiều mới nhịn xuống xúc động muốn ném sạch quần lót đã giặt sạch trước đó.

Chỉ là vài ngày sau anh nhìn thấy gấu Pooh và heo Piglet treo ở cửa phòng Giản Kiều hình như đang mặc quần áo không thuộc về chúng, nhìn kỹ thì đặc biệt giống như quần lót của người nào đó.

Bởi vì lần gặp gỡ này, dường như Giản Kiều nhận ra rằng Lâm Bùi có thể là một người đáng tin cậy trong cuộc sống, thường thường có chuyện gì sẽ tới tìm anh, ở chung lâu thì biến thành không có việc gì cũng muốn tới. Trong lúc thường xuyên ở chung, Lâm Bùi cũng dần dần phát hiện, bề ngoài ngoan ngoãn chỉ mang tính che đậy, thật ra Giản Kiều hệt như một nhóc lắm lời, hơn nữa khi không có ai còn có thể tự mình giải trí.

Từ nhỏ đến lớn, trong mắt người ngoài Lâm Bùi luôn có sự thành thục vượt qua tuổi tác, kỳ thật đây chỉ là bởi vì anh không thích xã giao, không thích tiếp xúc với người khác, cảm thấy đó là một chuyện rất phiền phức lại rườm rà. Cho nên anh luôn cố ý tránh né những người muốn tiến thêm một bước ở chung với anh, chỉ giữ lại khoảng cách giao lưu cơ bản nhất.

Mà gặp được Giản Kiều là chuyện ngoài ý muốn lớn nhất trong cuộc đời anh, bởi vì khi anh ý thức được thì bản thân đã không thể thoát khỏi, hoặc là nói không cách nào dứt bỏ.

Lần đầu tiên Lâm Bùi cảm thấy thì ra mặt trời nhỏ thật sự có thể dùng để hình dung một người, cuồn cuộn tràn đầy sức sống, liên tục không ngừng chiếu sáng người khác.

Và anh cũng không biết đến tột cùng là mình giữ thái độ thế nào đối với Giản Kiều, cho đến khi một chuyện phá vỡ tâm tình vốn tĩnh lặng của anh.

Lần đó là bữa liên hoan sinh nhật của bạn cùng phòng cũ, thành thật mà nói tửu lượng của Lâm Bùi không quá tốt, thường sẽ uống đến mơ hồ, nhưng say hẳn thì rất ít. Mà ngày đó bởi vì mọi người hiếm khi được sum họp, cũng uống thêm vài chén, sau khi về nhà gần như không tìm được cửa, chỉ thấy mơ mơ màng màng được người đỡ lên giường, không biết là có phải dưới ảnh hưởng của cồn rượu không, cả đêm Lâm Bùi đều cảm thấy có chút khô nóng, ngày hôm sau khi trời tờ mờ sáng, nơi đầu ngón tay còn truyền đến một cảm giác kỳ lạ khác.

Có chút dính dính, Lâm Bùi vô thức đưa tay lên mũi ngửi ngửi, một mùi tanh nồng đậm bay tới, còn mang theo lực hấp dẫn khó hiểu.

Lâm Bùi nghĩ, đây rốt cuộc là hương vị gì.

Chỉ là anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, vào sáng sớm một ngày nào đó lại xảy ra một chuyện vượt quá nhận thức của anh —— tỉnh lại trong cơn dục vọng mãnh liệt, anh thấy Giản Kiều quỳ gối bên cạnh mình, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm lấy dương v*t cương cứng của anh.

Suốt hai mươi năm qua anh chưa từng có loại cảm giác này, "chào cờ" vốn là chuyện vô cùng bình thường, nhưng giờ phút này bàn tay ấy giống như một ngòi nổ dọc theo những đường gân mạch trên gậy th*t đốt cháy máu toàn thân anh. Ngay lập tức, Lâm Bùi nóng lòng đưa tay giải tỏa dục vọng, thậm chí sau đó Giản Kiều nói gì anh cũng không nghe vào.

Mọi thứ dường như đã thay đổi, nhưng lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bọn họ vẫn giống như trước, trong lúc ở chung rảnh rỗi, Giản Kiều có thể nói chuyện một mình ở ngoài ban công. Nhưng Lâm Bùi không thể không thừa nhận, cảm giác của anh đối với Giản Kiều không còn như ban đầu, bởi vì trước đó phương diện tình cảm như tờ giấy trắng, chính anh hiện tại cũng đang ngắm hoa trong sương mù.

Khi mọi thứ trở nên đình trệ thì sẽ luôn xuất hiện một bước chuyển biến. Hoạt động câu lạc bộ mang tới một cơ hội rất tốt, Lâm Bùi nhớ rõ Giản Kiều nói trước kia chưa từng qua đêm bên ngoài với bạn bè, cho nên mượn cơ hội này, anh bèn dẫn người đi cùng.

Vốn đây chỉ là một lần xây dựng đoàn thể bình thường, nhưng khi Giản Kiều ngã ngồi trên tay phải của Lâm Bùi đang chống ghế, hết thảy giống như là bị ai đó đẩy một cái từ phía sau. Cùng với hương thơm nhàn nhạt phả tới còn có xúc cảm trơn ướt mềm mại trên mu bàn tay, nửa bên bả vai bị người ôm vào trong ngực, trong nháy mắt Lâm Bùi hoàn toàn không thể phân biệt được thứ đang đặt ở trên tay phải mình đến tột cùng là gì.

Cho nên anh động tay theo bản năng, dùng ngón tay cọ cọ một chút, một sợi vải giống như sợi chỉ ngăn cản anh, anh bỗng phát hiện lúc này Giản Kiều đang ngồi ở phía trên.

Anh ngây người, hướng đi của mọi chuyện trở nên mất kiểm soát, sau khi chờ Giản Kiều đứng lên, trong đầu Lâm Bùi xẹt qua một ý niệm, anh đưa bàn tay kia lên mũi ngửi, giống như hương vị lưu lại trên tay vào sáng ngày hôm đó, mùi tanh nhưng lại cực kỳ có sức hấp dẫn.

Giản Kiều là người song tính, lúc Lâm Bùi nhìn thấy phía dưới cậu không khỏi thán phục vẻ đẹp mà anh chưa từng thấy qua, tựa như một sơn cốc thần bí, không ngừng vẫy gọi anh. Kể từ đó, anh giống như một đứa trẻ mới sinh, ấp ủ một lòng hiểu kỳ muốn biết tất cả mọi thứ về Giản Kiều, bao gồm cả cơ thể của cậu.

Vào một đêm say rượu khác, khi còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, anh cảm giác được xúc cảm quen thuộc kia cọ xát trên lồng ngực mình, miệng huyệt trơn nhẵn mềm mại hút lấy núm vú của anh từng chút từng chút một, tưới đẫm nước lên trên, sau đó ngón tay của anh bị kéo theo tiến vào một thế giớ cực lạc, vô số cái miệng nhỏ nhắn dán chặt vào anh, dường như muốn hút cả hồn anh đi.

Giản Kiều cũng muốn anh.

Đến lúc này, Lâm Bùi không còn đè nén dục vọng và suy nghĩ của mình nữa, buộc Giản Kiều tuốt cho mình trong phòng tranh, để cậu ngậm ngón tay của anh đi ngủ, sau đó lại cầm băng vệ sinh cưỡng chế dạy cậu cách dùng. Tất cả mọi thứ đều là chuyện người yêu làm với nhau, nhưng lại thuận theo tự nhiên phát sinh trên người bọn họ.

Cho nên lúc bạn cùng phòng cũ hỏi vấn đề tình cảm của anh, Lâm Bùi đương nhiên đem ảnh của Giản Kiều cho bọn họ xem. Đám bạn cùng phòng cũ ồn ào bảo anh mang người ra ngoài ăn cơm, Lâm Bùi cười nói: "Em ấy rất ngoan, các cậu đừng dọa em ấy."

Mặc đồ con gái là tư tâm của Lâm Bùi, anh nghĩ Giản Kiều đẹp như vậy, mặc váy nhất định sẽ càng đẹp. Nhưng khi anh nhìn thấy chiếc váy vừa đáng yêu vừa gợi cảm của Giản Kiều, anh hoàn toàn bẻ gãy suy nghĩ sau này muốn Giản Kiều mặc váy.

Anh không muốn người đẹp như thế sẽ bị những người khác nhìn thấy, khi trái tim đã thuộc về một người, dục vọng chiếm hữu cũng theo đó sẽ luôn khống chế anh. Khi anh đặt Giản Kiều lên đầu gối đánh mông, khi người ta đỏ mắt hỏi anh hiện tại bọn họ có quan hệ gì. Trong giờ khắc ấy Lâm Bùi không muốn gì hơn việc muốn hôn Giản Kiều.

Anh đã từng tỉnh lại từ trong vô số giấc mộng có Giản Kiều, mang theo một thân dục vọng đầy tịch mịch thuộc về tuổi trẻ nhiệt huyết, anh nghĩ thích rồi sẽ sinh ra ham muốn sao? Bất luận bên cạnh có người kia hay không, chỉ cần một cái tên là có thể thổi bùng lên ý niệm nguyên thủy nhất trong đầu anh.

Nhưng giờ đây khi Giản Kiều trần xuống thân dưới bật khóc trong ngực anh, Lâm Bùi mới biết được hôn môi mới thật sự là khó kìm lòng nổi.

Duyên phận của bọn họ đến từ đâu, Lâm Bùi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cho đến khi anh nhìn thấy bài viết của Giản Kiều đăng trên diễn đàn, từng chút từng chút đều là một góc nhìn khác giữa bọn họ mà anh không hề hay biết.

Thì ra đều là những tiểu Cupid này đang vất vả mai mối cho mình.

Cho tới bây giờ cũng không có cái gọi là đơn phương ham muốn, chỉ có song phương thành toàn.

----- Toàn văn hoàn -----