Đã hai ngày nay, Như Nhân không dám tới lớp huấn luyện, cũng không có hẹn với Phàn Tinh Thần.
Cô không hề nghĩ tới mình lại xui xẻo đến như vậy, mới nɠɵạı ŧìиɧ lần thứ hai đã bị anh em tốt của Diêu Lỗi bắt gặp, cô nghĩ mình cũng đủ cẩn thận rồi, nhưng không ngờ…
Vỏ ngoài là vì muốn trả thù Diêu Lỗi nhưng cô chưa từng nghĩ đến sẽ ly hôn với anh. Ít nhất thì không phải bây giờ, sớm nhất cũng phải đợi đến lúc cô thi đậu nghiên cứu sinh hoặc tìm được công việc ổn định.
Hơn nữa, cô không muốn cho mọi người biết cô bị đội nón xanh, cũng sợ mọi người biết rằng thực chất cô là một da^ʍ phụ.
Như Nhân cũng nhắn tin với Diêu Lỗi hai ngày nay, giống như một cặp vợ chồng bảy năm, ân ái hỏi thăm đối phương, cũng chẳng có gì bất thường cả.
Cô thở dài một hơi không khỏi sầu não, có lẽ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Hôm đó, trước mặt anh cô cũng không hề có hành động nào thân mật với Phàn Tinh Thần, hoàn toàn có thể giải thích được anh là bạn bè bình thường.
Nghỉ học đến ngày thứ ba, Như Nhân trở lại lớp huấn luyện vào thứ sáu.
Như Nhân đến sớm, cô không ghi chép gì trong hai ngày nghỉ, đang lo lắng muốn mượn vở của ai đó, nhưng cô mới chỉ tới đây vài ngày, vốn dĩ vẫn chưa quen ai.
Lúc Kỷ Tuyên Vũ tiến vào cửa, Như Nhân bất giác cúi đầu đọc sách. Nhưng tiếng nói của anh vẫn đều đều vang lên bên tai cô, trên thực tế giọng nói và vẻ bề ngoài của anh rất tương đồng, đều mang sự nhẹ nhàng, ôn hòa như nước, khiến người nghe không chịu nổi mà phải nhìn lén chủ nhân của giọng nói kia vài lần, mà sau khi nhìn qua thì lại càng say đắm.
Kỷ Tuyên Vũ thực sự được người khác yêu thích.
Ngẩn người trong suốt một tiết đã đến giờ tan học, có một số bạn đến hỏi anh một số vấn đề.
Đột nhiên điện thoại của Như Nhân rung lên.
Là tin nhắn từ Kỷ Tuyên Vũ.
Cô ấn mở trong lo sợ, tin nhắn chỉ có một câu: Tan học chờ anh một chút, anh đưa em mượn vở ghi chép trong hai ngày nay.
Như Nhân lặng lẽ nhìn anh một cái, nhưng anh vẫn đang không ngừng giảng bài, không chú ý đến cô bên này.
Sau khi tan học, Như Nhân như bị ma xui quỷ khiến thu dọn đồ đạc một cách chậm rãi, Kỷ Tuyên Vũ vẫn đang sắp xếp giáo án, cầm lấy một quyển vở vẫy vẫy, ý muốn cô chú ý đến bên này: “Qua đây.”
Xem ra anh thực sự muốn cho cô mượn vở ghi chép.
Như Nhân đi qua, nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Kỷ Tuyên Vũ khẽ ừ một tiếng: “Sau này em cảm ơn anh cũng không muộn đâu.”
Trong lòng Như Nhân hốt hoảng, đột nhiên thấy Kỷ Tuyên Vũ dán sát vào người cô thấp giọng nói: “Diêu Lỗi có biết không?”
Như Nhân giả vờ ngây thơ: “Anh, anh đang nói cái gì vậy, em không hiểu lắm.”
“Chàng trai ở đối diện nhà anh đấy.’’
Như Nhân theo phản xạ cúi đầu xuống, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
“À, đấy là em trai của một người bạn của em.”
“ Thế sao? Em trai của bạn, vậy cậu ta cũng là bạn.”
Kỷ Tuyên Vũ nở nụ cười đầy nguy hiểm: “Chuyện đó, em cùng cậu ta làm gì, anh phải cùng em làm cái đó.”
Như Nhân ngơ người, vô thức muốn đẩy anh ra, Kỷ Tuyên Vũ bỗng nhiên nắm lấy tay cô, kéo lại gần bên môi mà hôn lên một cái.
Như Nhân đột ngột lùi về phía sau, Kỷ Tuyển Vũ cũng không kéo cô lại, nhưng hai mắt phía sau gọng kính nheo lại, so với hành động vừa rồi của anh càng thêm cưỡng bách hơn.
Một tay Kỷ Tuyên Vũ vịn trên bệ giảng, nghiêng người đè lên cô: “Nếu đã có can đảm ra ngoài chơi, một lần cũng là chơi, hai lần cũng là chơi, có phải em đang rất vui vẻ vì Diêu Lỗi đang “đi công tác” đúng không.
Cái tên Diêu Lỗi đột nhiên vang lên, nhưng Như Nhân lại không hốt hoảng, ngược lại khát vọng muốn trả thù đã lấn át sự nhát gan của cô. Nếu như nɠɵạı ŧìиɧ với người anh em tốt của Diêu Lỗi, vậy có phải khi anh ta biết sẽ càng giận hơn không, thậm chí có khi anh ta sẽ cảm thấy nhục nhã.
Kỷ Tuyên Vũ vẫn còn đang dụ dỗ cô, hơi thở phóng đại trên lỗ tai cô khiến cô trở nên ngứa ngáy, cảm giác giống như bị lưỡi của ai đó vuốt ve vậy.
“Nhân Nhân, em không biết đâu, anh ở hôn lễ của hai người vẫn luôn nghĩ muốn làm em.”
Trong lòng Như Nhân bất ngờ, nhưng so với sự bối rối vừa rồi không giống nhau, đây là sự phấn khích tột độ. Phải biết rằng đàn anh mà mình từng thầm thích cũng dành tình cảm cho mình, mặc dù đã trưởng thành nhưng trái tim cô vẫn không thể kiềm chế nổi mà rung động.
Khi trả lời anh, giọng cô bất giác trở nên mềm mại: “Vậy anh muốn gì?”
Kỷ Tuyên Vũ nhích lại gần hơn chút nữa, cúi đầu nhìn cô: “Chỉ cần em có thể thỏa mãn anh, anh sẽ không nói với Diêu Lỗi tất cả những gì anh nhìn thấy. Hơn nữa, lúc đấy chúng ta đã đứng cùng thuyền, anh còn có thể nói với anh ta sao? “
Kỷ Tuyên Vũ thấy cô im lặng liền xem như cô ngầm đồng ý, nhanh chóng đóng của phòng học lại, sau đó tắt đèn.
Như Nhân kinh hãi: “Ở đây luôn sao.”
Kỷ Tuyên Vũ nhìn cô một lượt: “Em không thấy rằng làm ở đây càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn hay sao?”
“Nhưng mà, lỡ như bị người khác nhìn thấy…”
Kỷ Tuyên Vũ ngắt lời cô: “Phòng này nằm ở dãy cuối, tắt đèn đi thì sẽ không có ai tới, em yên tâm đi.”
Bỗng chợt nghe tiếng “soạt soạt”, Kỷ Tuyên Vũ kéo khóa kéo kim loại xuống, đẩy qυầи ɭóŧ sang một bên, lờ mờ hiện ra một cây côn ŧᏂịŧ to lớn bật ra ngoài, nếu nhìn kỹ còn thấy được đường cong đầy quyến rũ của nó.
Như Nhân kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Kỷ Tuyên Vũ móc từ túi quần ra một bịch khăn ướt nhỏ, vừa lau lau vừa nói: “Em biết không, có một lần Diêu Lỗi uống say, lỡ miệng nói rằng kỹ năng khẩu giao của em rất tốt, lúc đó anh nghĩ rằng anh cũng muốn thử một lần. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội…”
Kỷ Tuyên Vũ nhanh chóng đè vai cô xuống, hai chân Như Nhân mềm oặt, quỳ gối dưới người anh, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng quẹt lên mặt cô như trừng phạt.
“Đến đây đi, bảo bối.” Giọng nói anh đầy dụ hoặc.