Hàm Đào
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ tiến vào, qua màn trướng mỏng mảnh, rọi lên khuôn mặt Thần Tử Thích.
Bởi vì tối qua đã chịu khổ, dưới mắt Thần Tử Thích vẫn có chút thâm, cơ thể hiển nhiên vẫn chưa phục hồi. Nhưng do ngủ quá thoải mái, sắc mặt khá dễ chịu, khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng.
Một tay Đan Y chống đầu, yên lặng ngắm nhìn hắn.
Buổi sáng của hai năm trước kia, y gần như chạy trối chết, đó không phải là vì Thần Tử Thích cười nhạo y, mà vì giấc mơ đêm đó, người nằm dưới thân y, chính là Thần Tử Thích.
Thiếu niên bé nhỏ trong mơ, giãy dụa khóc lớn cầu xin, gọi y “Phượng Nguyên ca ca”. Sau khi tỉnh dậy, đối diện với khuôn mặt hiếu kì của Thần Tử Thích, Đan Y thực sự không biết phải đối diện thế nào.
Sau khi trở về, lão cha nhà mình nói như thế nào nhỉ?
“Ngày nghĩ nhiều điều gì thì đêm đó sẽ mơ thấy cái đó, mộng xuân thấy ai, thì có nghĩa con muốn sinh trứng với người đó!”
Muốn cùng Thích Thích sinh trứng sao? Đây cũng quá huyễn hoặc rồi, Thích Thích là con trai, không thể sinh trứng cho y. Vấn đề này đã bức bí y rất lâu, mãi cho đến khi lão cha lại nói thêm một câu khác.
“Nếu con đến gần ai, mà chim ở dưới dựng chổng lên trời, thì đó là thích người ta rồi…..”
Thì ra, đó là thích sao? Từ khi y sinh ra đã biết rất nhiều thứ, rất nhiều tri thức đã tồn tại trong kí ức từ thời mới phá vỏ, nhưng mà chuyện thích này, thì bây giờ mới hiểu.
Chậm rãi tới gần, khẽ hôn lên khuôn mặt ấm áp kia, rồi vội vàng rụt cổ về, nghiêng đầu nhìn, thấy Thần Tử Thích không có dấu hiệu tỉnh dậy, Đan Y không nhịn được mím môi nén cười, giơ tay ôm người ta vào lòng.
“Ưm…..” Thần Tử Thích lầu bầu một câu, mặt cọ cọ vào ngực Đan Y, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện bản thân lại cùng Đan Y cuốn chặt vào nhau, cũng mặc kệ, dụi mắt ngẩng đầu nhìn y, “Mấy giờ rồi?”
Giọng nói có chút khàn, nhớ đến cổ họng bị thương vì màn hút cổ trùng của tối qua. Đan Y khẽ nhíu mi, nhẹ giọng nói: “Còn sớm, ngươi cứ ngủ tiếp đi.”
“Ừm…….được………..” Thần Tử Thích cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, tựa như đã mất rất nhiều máu, nhưng mà cổ họng khàn đau, làm hắn hơi không ngủ được.
Linh Hòa Linh Quan, Thanh Bình Thanh Hà cùng tiến vào hầu hạ.
“Lấy một bát nước mật lại đây.” Đan Y để Linh Quan mặc quần áo cho mình, nói với Linh Hòa.
“Để ta đi.” Thanh Bình nói nhỏ một câu, giành việc của Linh Hòa, tự bưng một bát nước mật đến, cười tươi đưa cho Đan Y.
Thanh Hà lại tò mò nhìn lên giường, muốn trông rõ tình trạng của Thần Tử Thích.
Đan Y nhận bát nhỏ, đi đến bên giường: “Thích Thích, dậy uống nước đi rồi hẵng ngủ.”
Thần Tử Thích đang ngủ, nghe vậy lập tức càu nhàu ngồi dậy, đón cái bát kia uống ừng ực hết sạch trơn. Nước mật đường ngọt ngào, mang theo hương hoa thơm ngát, uống cực kì ngon, hắn liếm môi chưa đã nghiền: “Nước mật đường này uống ngon quá đi.”
“Đây là ong mật Quy Vân cung tự nuôi, chỉ ăn hoa trúc thôi ạ.” Linh Hòa nhận cái bát rỗng, cười tươi đưa khăn ấm cho hắn.
Thần Tử Thích lau mặt: “Hoa trúc? Trúc mà cũng có hoa sao?”
“Nói tiếp nữa chắc khỏi ngủ luôn đấy,” Đan Y lườm hắn, thấy hắn đã thành thật, mới từ tốn nói, “Ta đi tiền cung xử lý chút sự vụ, lát nữa sẽ về ăn sáng cùng ngươi.”
“Ừ.” Thần Tử Thích ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó nằm xuống chui vào ổ chăn.
Linh Hòa cười không nói nữa, buông màn trướng xuống, che đi ánh mặt trời chói chang. Đi theo Đan Y đã ăn mặc chỉnh tề, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đợi Đan Y đi khỏi, Thần Tử Thích thích thú lăn một vòng trên giường, cười trộm trong chăn, hình như Đan Y còn thương hắn hơn trước đây ý…..
Lăn vài vòng xong, quả thực đã hết ngủ nổi. Cứ cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, sao chẳng có tiếng chim hót nhỉ? Vừa nghĩ tới đây, bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng hót líu lo, có dài có ngắn, đủ loại hình thức…..
Thần Tử Thích tỉnh ngủ, quyết định đứng dậy đi dạo.
Linh Hòa đang canh giữ ngoài phòng, thấy hắn đã dậy, lập tức tìm quần áo cho hắn mặc: “Y phục tối qua của ngài nô tỳ đã cầm đi giặt, ngài mặc tạm xiêm y trước kia cung chủ từng mặc nhé?” Nói xong, bèn lấy ra một quần áo Đan Y mặc lúc mười bốn.
Một bộ đồ trắng tinh có bao tay, áo khoác được làm bằng vải mỏng tay rộng màu xanh da trời, kích thước vô cùng phù hợp. Thần Tử Thích rất hài lòng, chắp tay sau lưng đi về phía rừng ngô đồng, lúc đến hàng hiên cạnh thác nước, thì đụng phải Thiên Đức đế đang đi loạn.
Thiên Đức đế nhìn bộ dạng của Thần Tử Thích, thấy bước chân mềm oặt, thần sắc tiều tụy, nhất thời hiểu rõ, mở miệng an ủi: “Tiểu Thất, thật uất ức cho đệ quá.”
Thần Tử Thích chớp chớp mắt, nhất thời hiểu rõ Thiên Đức đế đang nói gì, ngoảnh đầu nhìn dòng nước dưới hàng hiên, mặc kệ hắn ta. Dù sao đã giải được cổ độc, hắn căn bản không phải sợ Thiên Đức đế nữa.
Hành vi này trong mắt Thiên Đức đế càng giống như đang giận dỗi: “Đệ với Đan Y đã có tình cảm từ nhỏ, trẫm thấy y thực sự thích đệ, tất sẽ đối xử tốt với đệ. Vì nghiệp lớn của Thần gia, đệ cứ nhẫn nhịn một chút, qua hai năm này, đợi đệ lớn hơn, y tự nhiên sẽ chán ghét thôi.”
Điện Triều Phượng của Quy Vân cung là nơi nghị sự hàng ngày. Đan Y ngồi trên bảo tọa, chỉ vào hai thị nữ mặc áo xanh quỳ gối dưới bậc: “Hai thị nữ này Bổn tọa không sai khiến được, các ngươi lĩnh về đi.”
Một lão già mặc đồ màu xanh đi tới, nhìn hai tỷ muội Thanh Bình và Thanh Hà đang khóc rấm rứt, cúi người hành lễ nói: “Không biết hai người không hợp với tâm ý Cung chủ ở đâu, để lão hủ trở về chọn lại.”
“Nữ tử của tộc các ngươi dù có chọn thêm mười lần cũng vậy cả thôi, Bổn tọa không dùng nổi.” Đan Y lạnh nhạt nói.
Tộc nhân họ Thanh, cũng không đảm nhiệm bất cứ chức vị nào trong mười hai lâu, tuy nhiên tộc này rất có địa vị trong Quy Vân cung, cũng chỉ bởi vì, bọn họ là mẫu tộc của các đời Cung chủ. Lão nhân nói chuyện, chính là tộc trưởng đương nhiệm—— Thanh Quật.
“Nạp nhiều nữ tử Thanh tộc là ý của lão Cung chủ. Nữ tử tộc thần sinh ra đã cao ngạo, vẫn mong cung chủ tha thứ.” Thanh Quật chậm rãi nói, không hề có ý nhượng bộ.
Mặt Đan Y thoáng cái trở nên lạnh lẽo: “Từ ngày Bổn tọa nở ra, chưa bao giờ biết viết hai chữ tha thứ là như thế nào.”
Vừa dứt lời, Ô Vân Sử Điêu Liệt đứng ở một bên, nháy mắt xông xuống đài cao, một tay bóp chặt cổ một thiếu nữ, ý đồ muốn bóp chết người ta. Hai nữ tử lập tức sợ tới mức hét to, tộc trưởng Thanh tộc bộp một tiếng quỳ trên mặt đất: “Cung chủ bớt giận, thủ hạ lưu tình!”
“À,” Đan Y cười lạnh một tiếng, phảng phất như không nhìn thấy hai tỷ muội sắp bị Điêu Liệt bóp chết, “Thần Tử Thích là Long của Bổn tọa, các ngươi ai dám bất kính với hắn, đừng trách Bổn tọa không khách khí.”
Nói đến đây, Điêu Liệt buông cái tay đang nắm cổ kia, bắn vài cái vuốt sắt sắc nhọn từ bao cổ tay, ý tứ uy hiếp không nói cũng biết.
Thanh Quật quỳ trên mặt đất, không dám nhiều lời, những người còn lại đều cùng lên tiếng.
Đan Y khẽ nâng tay, ra hiệu cho Ô Vân Sử buông tay.
Triều nghị kết thúc, tộc trưởng Thanh tộc nhìn hai tỷ muội bị nâng xuống, tức đến phát run, nhưng không còn cách gì.
Lam Giang Tuyết cười nhạt cùng ông ta đi ra ngoài, đứng ở hành lang gấp khúc dịu dàng an ủi: “Cung chủ tuổi trẻ khí thịnh, tính cách không tốt, ngài chớ chọc y, đợi tới lúc Cung chủ muốn nữ nhân, tự nhiên sẽ lên tiếng thôi, ngài không cần vội.”
Sắc mặt Thanh Quật quả nhiên tốt hơn không ít, chắp tay nói cảm tạ với Lam Giang Tuyết: “Đa tạ Bạch Vân Sử chỉ điểm, lão hủ đi trước một bước.”
Thanh Quật đi rồi, Điêu Liệt không biết bay từ đâu tới: “Khuyên lão làm gì, không nghe lời thì đập một trận sẽ ngoan ngay thôi.”
Lam Giang Tuyết cười khẽ: “Biết vì sao phải chia Bạch Vân Sử và Ô Vân Sử không? Bởi vì muốn một người diễn vai mặt đen, một vai mặt trắng.”
“Thật là, tục ngữ đã nói, vai mặt trắng không bao giờ là người tốt mà.” Lam Sơn Vũ treo trên mái hiên, đột nhiên ló đầu ra nói.
“Ngươi hiểu nhiều lắm đấy!” Lam Giang Tuyết tức giận giơ tay chọc đầu hắn ta, Lam Sơn Vũ nhanh nhẹn né tránh, nhảy xuống cười hì hì cầm cái tay muốn đánh của Lam Giang Tuyết, kéo hắn đi ăn bữa sáng.
Bỏ lại một mình Ô Vân Sử mờ mịt, đứng đó vò đầu.Tác giả: Nguyên văn tục ngữ là một người diễn vai mặt đỏ người diễn vai mặt trắng, mặt trắng luôn là vai phản diện, mặt đỏ là người tốt.
Tiểu kịch trường:
Thiên Đức: Hai năm sau y sẽ không thích đệ nữa đâu.
Thích Thích: Gì? Y vậy mà thích ta sao?
Chim tiểu công: Đúng vậy, giờ ngươi mới biết hả?
Thích Thích: Ý hị, thật xấu hổ quá đi.
Chim tiểu công: Moah ~
Thích Thích: Moah ~
Thiên Đức: Hello?
=)))))))))))))))))) Dám gọi là nam sủng à? Anh bảo chồng anh cho biếm về tộc luôn ~