Hàm Đào

Chương 102




Đêm buông xuống, cung nữ ở thiên điện thay hương liệu trong lư hương xong liền lui xuống, lư hương sứ trắng hình bát giác khói nhẹ lượn lờ bay lên, chậm rãi tràn ngập cả phòng ngủ.


Bên ngoài gió Bắc kêu khóc, gió tuyết gõ song cửa, hạt tuyết đánh vào ô cửa giấy, phát ra tiếng vang tí tách tí tách. Trong phòng dần ấm lên, than bị lửa đốt đến đỏ rực, tiếng lửa cháy tất tất ba ba làm lòng người phá lệ an tâm.


Thần Tử Thích vây trong chăn, mắt trông mong nhìn Đan Y cởi quần áo bên mép giường, "Hôm nay lạnh lắm, ta không luyện công được không?"


Mỗi ngày buổi tối, Đan Y đều sẽ hóa thành hình người, cùng hắn dựa lưng vào nhau đả tọa luyện công. Đêm nay chợt thấy có chút vô lực, hơn nữa thời tiết lạnh lẽo, Thần Tử Thích có chút lười.


Đan Y nhướng mày nhìn y, một lần nữa phủ thêm áo ngoài, đi đến trước án kỉ, đem một ly trà đổ vào lư hương. Hương liệu đang đốt tức khắc biến thành một đống bùn. Quay đầu nhìn cửa sổ, cửa sổ đóng nhưng then không cài, đi qua cầm lấy then cài, lại phát hiện chốt cửa lỏng lẻo, căn bản là cài không được. Cười nhạt một tiếng, đẩy ra cửa sổ, gió lạnh đột nhiên tiến vào, bông tuyết bay đầy mặt. Dưới mái hiên, lũ chim ngồi xổm ngừng lại, nhìn hướng Đan Y khẽ kêu hai tiếng.


"Đan Y......" Thần Tử Thích gọi hắn, Đan Y buông cửa sổ, một lần nữa cởi áo ngoài, bò lên trên giường.


Áo ngoài là do lông biến ra, rơi xuống đất liền biến mất không dấu vết. Thần Tử Thích duỗi tay ôm lấy thân thể ấm áp rắn chắc kia, thỏa mãn mà thở ra một hơi.


"Đừng chơi xấu, tới luyện công." Đan Y xoa xoa lỗ tai y.


"Ngô...... Hảo ca ca, để ta ngủ một đêm đi." Thần Tử Thích ở trong ngực Đan Y dùng sức cọ cọ, muốn gợi lòng thương tiếc. Đêm nay không biết làm sao, cảm thấy thân thể thật mỏi mệt. Nếu chỉ có mình y, khẽ cắn môi vẫn có thể chịu được, nhưng có Đan Y bên người, liền không tự giác muốn làm nũng.


Lời này nghe có chút quái, Đan Y nhấp môi cười khẽ, dịch tốt góc chăn cho y, "Vậy ngủ đi."


Thần Tử Thích hoan hô một tiếng, trong ổ chăn lăn một cái, lại lăn trở về trong lòng Đan Y, thỏa mãn nhắm mắt lại. Ngủ đến nửa đêm, Thần Tử Thích cảm thấy thân thể có chút nhiệt, nhịn không được cọ trên người Đan Y.


"Đan Y......" Tiếng hừ nhẹ ngọt nị, như tiểu miêu cào ở trong lòng, ở bên tai Đan Y vang lên. Mắt phượng khép hờ đột nhiên mở ra, không có chút buồn ngủ nào mà đầy thanh minh.


"Làm sao vậy?" Đan Y nghiêng người, sờ mặt Thần Tử Thích có chút nóng lên.


"Ân......" Thần Tử Thích rầm rì một tiếng, có chút ngượng ngùng, trong ổ chăn giữ chặt tay Đan Y, hướng tiểu huynh đệ của mình đang phấn chấn tinh thần, "Không biết làm sao, chắc là vừa mới cọ tới."


"Muốn?" Đan Y từ trong cổ họng tràn ra một tiếng cười nhẹ, xoay người đem Thần Tử Thích đè ở dưới thân.


"Ngô, ta ngủ không được." Thần Tử Thích ngẩng mặt hắc hắc cười, một đôi tay không thành thật mà duỗi hướng ngực Đan Y, một đường sờ xuống.


Đang lúc hai người làm bậy làm bạ, cửa sổ phát ra một tiếng rất nhỏ "Cùm cụp", chim ở hành lang đột nhiên "Ku ku ku ku" kêu không ngừng, Thần Tử Thích hoảng sợ, quay đầu nhìn qua, lại bị Đan Y hôn lên môi.


"Ngô......" Từ chóp mũi phát ra dồn dập tiếng thở dốc, Thần Tử Thích ở bên hông Đan Y vỗ vỗ, ý bảo hắn có chuyện rồi.


Nhưng mà Đan Y không để ý tới, động tác tay nhanh hơn, bức cho y kinh suyễn ra tiếng.


Một đạo hắc ảnh xoay người tiến vào, nghe được thanh âm của Thần Tử Thích, bước chân không khỏi dừng một chút, sau đó càng khẩn cấp mà đánh tới trên giường.


Cách màn lụa mỏng, Thần Tử Thích rõ ràng nhìn thấy hắc ảnh kia nhanh chóng tiến lại đây, không khỏi mở to hai mắt nhìn. Đan Y cũng không quay đầu lại mà xuất chưởng, chưởng phong hỗn loạn vang lên như tiếng phượng hoàng huýt gió, lấy sét đánh không kịp bưng tai vững chắc chụp đến ngực kẻ kia. Chỉ nghe được một tiếng đánh trầm đục, hắc ảnh liền ầm một tiếng ngã trên mặt đất.


"Đó là ai?" Thần Tử Thích muốn đứng dậy xem, lại bị Đan Y kéo trở về, tiếp tục việc chưa làm xong. Chờ hai người đều đạt thỏa mãn, Đan Y mới chậm rãi đứng dậy, phủ thêm áo ngoài, búng tay, trong phòng ánh nến sáng lên.


"Bím tóc vương tử?" Thần Tử Thích nhấc chân, dẫm dẫm cái mặt râu ria xồm xoàm, râu quai nón cứng cứng cảm giác đâm vào chân.


"Đừng loạn dẫm," Đan Y đem người chân trần đứng trên thảm bế lên, "Dơ."


"Thứ này sao lại ở đây?" Thần Tử Thích nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới chính mình vừa mới không bình thường động dục, nhìn lại râu xồm công khai xông vào phòng y, mặt tức khắc biến đen, "Đây là tới khinh bạc lão tử!"


Sứ thần ngoại tộc, buổi tối phải ở tại dịch quán. Trong hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, trừ phi có bản lĩnh biến thành chim như Quy Vân Cung, không thì không có khả năng thần không biết quỷ không hay mà từ ngoài cung chạy vào.


"Tên Thần Tử Viên vương bát đản, dám tính kế lão tử!" Tử viên là tên thật của Thiên Đức Đế, Thần Tử Thích giận, cả tên lẫn họ lôi ra mắng, đem lão tử đưa cho Đan Y cũng đành, lão tử chính mình nguyện ý, dám tính ném y cho râu xồm, "Thiếu thao cẩu nương dưỡng ngoạn ý nhi!" Mỗi lần mắng là một lần hướng hai chân râu xồm mà giẫm.


Đan Y tát mặt lục vương tử, bởi vì thân thể đau nhức kêu rên muốn tỉnh lại. Đan Y nhấc chân, mũi chân ở trên cổ hắn đá một cái, người này lại giống tiết khí mà chết ngất.


"Đừng tức giận, ca ca giúp ngươi hết giận." Đan Y đem Thích Thích đang tạc mao ôm vào trong lòng, vuốt vuốt lưng an ủi.


Nhìn lư hương không đốt hương liệu, Thần Tử Thích nghĩ lại mà sợ. Nếu lần này Đan Y không bồi y, hậu quả không dám tưởng tượng.


Đan Y đẩy ra cửa sổ, búng tay một cái. Ba con diều hâu ngồi xổm nóc nhà nháy mắt phiêu vào phòng, ngồi xổm một góc đợi mệnh, chim nhỏ dưới hành lang cũng đứng ở tay vịn.


"Ngươi muốn làm gì?" Đan Y quay đầu nhìn Thần Tử Thích ngồi xổm trên mặt đất lột quần áo Lục Vương Tử, không khỏi hơi hơi nhíu mày.


"Đem hắn cởi sạch, ném tới trên giường Thiên Đức." Thần Tử Thích cắn răng, Thiên Đức không phải muốn lấy lòng người Hung Nô sao? Vậy để chính hắn lấy lòng đi.


Ba con ưng nghe được lời này, đồng thời rùng mình, Vương gia chiêu này cũng quá độc ác.


Ánh mắt Đan Y hướng Điêu Liệt ra hiệu, ba con ưng lập tức hóa thành hình người tiến lên hỗ trợ, đem Vương Tử Hung nô lột sạch sẽ. Hai người nâng người, một người lấy quần áo, nhanh chóng hướng đến thiên điện.


Trời đông giá rét, bông tuyết dừng ở trên thân thể trần truồng của vương tử Hung nô, bám dính trên lông tóc rậm rạp, tựa như một con lừa rắc đường trắng, rất là buồn cười.


Sáng sớm ngày kế, Thiên Đức Đế từ hôn trầm tỉnh lại, cảm thấy sau cổ một trận nóng rát, không khỏi duỗi tay sờ sờ, lại phát hiện tay bị thứ gì ngăn chặn, ngực cũng nặng không thở nổi. Đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy một nam nhân cả người trần truồng, nửa người đè ở trên người hắn, mặt chôn ở cổ hắn, ngủ ngon lành.


Bởi vì sáng sớm nam nhân đều có trạng huống, bộ vị cứng rắn nào đó còn đang thẳng tắp mà chọc hắn.


Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:


《 Đại Chương bát quái tuần san 》


Tiêu đề: Thiên Đức hoàng đế cùng kẻ thần bí qua đêm, hư hư thực thực xuất quỹ


Video: Paparazzi mạo hiểm tính mệnh quay chụp một màn vào sáng sớm, trên giường hoàng đế lại là một nam nhân!


Phóng viên: Hoàng đế bệ hạ, ngày gần đây có tin tức người cùng giường với một nam tử thần bí, người thấy thế nào?


Thiên Đức: Ta có một câu mẹ bán phê không biết có nên nói gì


(cầu dịch, đậu nhờ gg sama mà vẫn hông hỉu 我有一句妈卖批不知当讲不当讲)


Phóng viên: Lục vương tử đâu? Nghe đồn nam nhân kia chính là ngươi


Lục vương tử: Ta là ai, ta ở đâu? Trung Nguyên quá nguy hiểm, ta muốn quay về thảo nguyên.