Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 6




Đối với yêu cầu xuất viện mãnh liệt của bệnh nhân đã nằm viện hôn mê ba ngày, bác sĩ lúc đầu còn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ lại hôm nay là Giáng sinh, lại kiểm tra cho Hồ Bất Thích, xác định anh đã không còn gì đáng ngại, liền cho phép anh xuất viện.

— Một mình ôm theo một túi thuốc, đón một cái taxi, Hồ Bất Thích chưa bao giờ cảm thấy nhung nhớ phòng trọ nhỏ bé của mình đến vậy.

Chuyện đầu tiên Hồ Bất Thích làm sau khi bước vào nhà là bật máy tính, đã lâu không liên lạc với Lotus, lòng anh có chút lo lắng Lotus có thể sẽ vì thế mà tức giận.

Hồ Bất Thích áo khoác còn chưa cởi, đã trực tiếp nhảy tới trước máy tính, bật lên, sau đó chọn đăng nhập MSN, thật vất vả mới đăng nhập được, lại nhảy ra một đống thăm hỏi của đồng nghiệp, thế nhưng trong đó không có cái nào là của Lotus.

Đã nhiều ngày không liên lạc, quả nhiên hắn tức giận rồi.

Cười khổ, Hồ Bất Thích nghĩ nghĩ, bắt đầu gõ lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi đột nhiên có việc gấp phải rời nhà, mới vừa trở về.”

Anh không kể với Lotus chuyện mình bị bệnh, Hồ Bất Thích cảm thấy sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều, loại chuyện này không cần phải nói ra khiến Lotus lo lắng.

Lúc này anh bỗng nhớ ra, hình như buổi trưa ở bệnh viện mình có nhận được điện thoại của nhân viên chuyển phát, anh vẫn nhớ bưu kiện lúc trước mình gửi cho Lotus chỉ có một mà thôi.

“Hình như hạt giống tôi gửi cho anh bị trả lại, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh không nhận được sao? Hay là không thích? Đây đều là hạt giống của đồng nghiệp tôi, tôi không có hạt giống, nhà tôi quá nhỏ, không đủ không gian cho thực vật sinh trưởng, nuôi trồng chúng nó ở đây thì khổ thân cho chúng nó quá… ”

“…Nhưng gần nhà trọ tôi cũng có một nơi rất lớn, nơi đó có rất nhiều hạt giống, nếu anh muốn, tôi có thể tới đó tìm một ít gửi cho anh…”

Hồ Bất Thích gõ gõ, ngoài việc xin lỗi, anh cũng nói thêm rất nhiều chuyện, chỉ là một vài việc lặt vặt về mình, có kèm theo cảm tưởng, bất tri bất giác đã đem việc hôm nay mình cảm thấy cô đơn nói ra, tuy biết không nên lấy chuyện này để kể khổ làm nũng với đối phương, nhưng anh vẫn gõ ra gởi đi, đợi đến lúc chú ý tới, Hồ Bất Thích mới phát hiện mình vậy mà đã gõ chữ kín màn hình.

“Nói linh tinh nhiều quá rồi…” Ngượng ngùng sờ sờ mũi, Hồ Bất Thích cuối cùng gõ thêm một câu.

“Cám ơn chậu hoa anh gửi cho tôi. Kỳ thật tôi rất nhớ anh, nếu có thể trải qua Giáng sinh và tất niên cùng nhau thì thật tốt, đương nhiên, nếu anh cũng muốn thế.”

Lúc đánh ra câu cuối cùng, Hồ Bất Thích cảm thấy mặt mình có chút nóng, liền vội vàng uống thuốc giải nhiệt.

+++++

Không liên lạc được với Lotus khiến anh cảm thấy rất mất mát, mở TV, tiết mục bên trong chỉ khiến người ta càng thấy tịch mịch. Không có việc gì làm, Hồ Bất Thích đứng dậy đi kiểm tra thư từ trong hộp thư.

Ném tờ rơi quảng cáo vào thùng rác, hóa đơn bỏ qua một bên, lúc nhìn đến lời nhắn của lão Kiều Trì nằm cuối cùng, Hồ Bất Thích lúc này mới nhớ tới buổi trưa nhân viên chuyển phát gửi trả lại bưu kiện, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Mình gửi đi rõ ràng là hạt giống, sao lại thành thực vật rồi? Rõ ràng gần đây mình đâu còn gửi bưu kiện nào khác, nhiều nhất chỉ là thư mà thôi, hay là những thứ mình lấy danh nghĩa sở nghiên cứu gửi, nhưng như vậy có trả về cũng đâu trả về nhà mình.

Lão Kiều Trì nhắn lại lão đã bố trí chỗ cho mấy cái cây đó ổn thỏa cả rồi, ngay trong hoa viên, lão cũng để chìa khóa lại cho Hồ Bất Thích, để tiện anh lúc nào muốn có thể ghé qua, ngoài ra còn chúc anh Giáng sinh vui vẻ tân niên vui vẻ, cuối cùng lão đi Manhattan ăn tết với con gái con rể, nếu có thể, hy vọng Hồ Bất Thích có thể giúp lão chăm coi hoa viên.

Lão Kiều Trì là một người không biết chăm sóc cây cối, lúc vợ lão Kiều Trì còn sống, hoa viên này từng là một nơi rất xinh đẹp.

Khi đó cây cối nhiều, vợ lão Kiều Trì lại là một tay rất am hiểu chăm sóc thực vật, bà giống như hiểu rõ tất cả thực vật, bằng chứng chính là trong hoa viên loại thực vật gì cũng có, hơn nữa mỗi cây mỗi hoa đều phát triển rất tốt, sau khi vợ lão Kiều Trì qua đời, lão Kiều Trì sau một thời gian ngắn tinh thần sa sút đi rất nhiều, hoa viên đã từng vô cùng xinh đẹp cũng vì thế mà trở nên hoang phế.

Sắc trời đã muộn, Hồ Bất Thích cuối cùng cũng gạt bỏ ý định đến hoa viên nhìn mấy cái cây bị trả lại.

+++++

Ngửi ngửi áo trên người, anh quyết định đi tắm một cái.

Phòng tắm lộn xộn lung tung, Hồ Bất Thích có chút yêu sạch sẽ vừa nhìn thấy liền ngẩn người, dựng thùng rác bị đổ dậy, nhìn sàn nhà lát gạch trắng tinh in đầy dấu giày lớn nhỏ, Hồ Bất Thích yên lặng bắt đầu kỳ cọ sàn nhà.

Xem ra lúc Tony phát hiện mình nằm trong phòng tắm bị dọa không ít nhỉ.

Phòng tắm không lớn, không bao lâu Hồ Bất Thích đã cọ sạch sẽ, lúc lau bồn tắm, Hồ Bất Thích phát hiện bên trong có một cây tỏi rất khỏe mạnh.

Vậy hóa ra đây là “Trong tóc cậu phát hiện một cây tỏi rất rất to” mà Tony nói đấy à.

“Ha… Làm sao có thể?” Cào cào tóc, Hồ Bất Thích vẻ mặt khó hiểu nghĩ, cuối cùng ném cây tỏi này vào chậu hoa to mà Lotus gửi tới.

“Nơi ở xa hoa như vậy, mày phải lớn lên thật mạnh khỏe nha, đến lúc đó nói không chừng có thể trở thành thức ăn cho ân nhân của mày đó~”

Sờ sờ đỉnh chồi nho nhỏ xinh xinh của cọng tỏi non, Hồ Bất Thích cười cười, chuyện này cứ thế đi. Các bạn có nhận ra cọng tỏi này là-cái-gì-không ^^

Hồ Bất Thích cũng không vì chuyện xảy ra mà lăn tăn nhiều, mau chóng lau khô bồn tắm, sau đó xả nước đầy bồn, anh chuẩn bị ngâm nước nóng một cái cho sảng khoái.

Ai ngờ lúc chạm vào nước lại xảy ra vấn đề. Không biết vì sao lại thế, rõ ràng chỉ cảm thấy có chút nóng, nhưng mà độ nóng trước đây thấy bình thường giờ bỗng nhiên khiến Hồ Bất Thích không thể chịu nổi, không biết làm thế nào, đành phải ngồi chờ nước lạnh đi.

Nhưng đợi đến khi có thể chịu được, thì nhiệt độ nước hình như có chút quá thấp, Hồ Bất Thích cũng không muốn ngâm mình một cái mà hôm sau lại nhập viện, không thể làm gì khác, đành phải đứng lên, quyết định vẫn nên tắm vòi hoa sen thôi.

Cho dù tắm vòi sen, anh cũng chỉnh nhiệt độ nước thấp hơn trước kia rất nhiều, thế nhưng Hồ Bất Thích đang đắm chìm trong cảm giác sảng khoái lần đầu tiên sau nhiều ngày không tắm nên cũng không để ý đến vấn đề này. Ngẩng đầu nhắm mắt để nước xối từ trên xuống, Hồ Bất Thích cũng không phát hiện ra, trong bồn tắm dưới chân mình, mặt nước đang dần dần hạ xuống… Đứng trong bồn tắm tắm vòi hoa sen thì nước phải đầy lên chứ sao lại ít đi, nhỉ? ^^

Thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, sáng hôm sau lúc mở cửa thông gió, Hồ Bất Thích bị khí lạnh ập đến làm hắt xì một cái, vừa ăn bữa sáng vừa xem dự báo thời tiết, mới biết hóa ra có không khí lạnh tràn về.

“Sao lại lạnh thế này? Phải mua một cái áo lông thôi.”

Nhét nốt miếng bánh mì cuối cùng vào mồm, Hồ Bất Thích rửa sạch đĩa, thức ăn cung cấp năng lượng khiến anh thấy ấm hơn một chút, thế nhưng chút ấm áp đó rất nhanh đã bị khí lạnh nuốt mất, anh vội vàng phi tới tủ quần áo lấy cái áo khoác dày đã lâu không mặc khoác vào, đang muốn đóng cửa sổ, tầm mắt của Hồ Bất Thích bị một thân cây trơ trọi dưới cửa sổ hấp dẫn.

Cái cây này cũng thật kỳ quái, Hồ Bất Thích tuy cảm thấy nó rất quen mắt, nhưng nhất thời không thể nói được nó là loài gì, hôm qua lúc ngồi xe trở về, Hồ Bất Thích chú ý thấy cây cối ven đường đã sớm rụng hết lá, mà cái cây trước mắt lại xanh tươi rậm rạp, lá cây dưới tiết trời đầu đông hiu quạnh này huênh hoang lộ vẻ xanh tươi, giống như muốn cho mùa đông thêm chút sắc xuân.

Tâm tình Hồ Bất Thích không hiểu vì sao tốt lên, không do dự lâu, chỉ khoác thêm một cái áo, cầm ví tiền xuống lầu.

Hồ Bất Thích quyết định phải bảo dưỡng cho cái cây kia, việc mà bất kỳ cái cây nào đầu đông cũng phải làm, nhưng hiện tại anh không có công cụ chuyên nghiệp, vì thế anh cố ý chạy tới cửa hàng cây cảnh cách đây khá xa mua ít vật dụng, còn mua thêm rất nhiều thức ăn chuẩn bị cho mấy ngày tết và hoa tươi, cho dù chỉ cô đơn một mình, hơn nữa còn đang bệnh, anh cũng quyết phải trải qua một cái tết thật vui vẻ.

Không lên lầu, Hồ Bất Thích trực tiếp cầm chìa khóa mở cổng hoa viên, nhưng trong hoa viên có người. Vài tên nhóc quỷ cùng khu trọ đang vây quanh mấy chậu hoa đùa giỡn, có hai nhóc nghịch ngợm hơn chút đang tìm cách leo lên thân cây duy nhất trong hoa viên, trong đó một nhóc rất lợi hại, thoáng cái đã leo lên đến — cành thứ hai rồi.

“Ê! Nhóc quỷ! Xuống mau!” Ném mấy thứ trong tay đi, Hồ Bất Thích nhanh tay lẹ mắt bế tên nhóc kia, sau đó đặt xuống đất.

“Justin, em lần trước đã trèo cây ngã gãy chân một lần, sao còn chưa chừa?”

Thè lưỡi, Justin cười hì hì lùi dần về phía bạn mình, nhìn thấy em gái hình như muốn đưa tay ngắt một bông hoa lại không dám, liền chạy tới, nhưng một giây sau truyền đến tiếng hét chói tai.

Hồ Bất Thích nhìn thấy: Khiếp! Một con sâu thật lớn!

“Đừng có động vào, cho các em cái này.” Nhìn tên nhóc đang ra vẻ kiên cường, Hồ Bất Thích lấy hoa vừa mới mua ra, cho đám nhóc mỗi đứa một bông, riêng Justin được hai bông, “Mang hoa này đưa cho mẹ em, gửi lời hỏi thăm của anh tới bà nhé.”

Cầm quà trong tay, lại biết giờ có người lớn ở đây, không thể tiếp tục hoạt động “mạo hiểm” gì được nữa, đám nhóc sau khi nói cám ơn liền giải tán.

Thả số hoa còn lại trong tay xuống mặt đất, Hồ Bất Thích cười cười, lấy kéo từ trong thùng dụng cụ cắt đôi con sâu mà Justin vừa phát hiện, đang định vùi xác con sâu vào đất, vừa lúc đó, khóe mắt liếc thấy một người khác.

“A, ngài Smith! Xin chào!” Theo bản năng xoay người lui về sau, mượn vài bước này kéo dãn khoảng cách, Hồ Bất Thích mới nhìn rõ người đứng sau mình.

Nam nhân tên gọi Smith gật đầu, không đáp.

Xong rồi! Anh sợ nhất là ở chung với người này, hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải! Hồ Bất Thích trong lòng thấy chán nản.

Smith là một nam nhân anh tuấn, tóc vàng mắt đen thoạt nhìn vô cùng thần bí, màu da vừa không hồng hồng giống đa số người da trắng, cũng không theo trào lưu phơi nắng thành màu đồng, mà là trắng nõn rất hiếm gặp, dáng người cao mà nhanh nhẹn tráng kiện, khiến người khác có cảm giác “Người này đã từng trải qua huấn luyện”.

Một người trẻ tuổi như vậy theo lý thuyết phải là rất được hoan nghênh, nhưng thực tế, hắn dọn tới đây đã hơn hai năm, thế nhưng người trong khu trọ biết hắn sống ở đây, chỉ có hai người là Hồ Bất Thích và lão Kiều Trì mà thôi!

Nguyên nhân là vì: Nam nhân tên Smith này dọn đến cùng ngày với Hồ Bất Thích, chẳng qua Hồ Bất Thích dọn tới đúng lúc giữa trưa, sau khi chuyển đồ xong thì đem quà tới từng nhà xung quanh chào hỏi, còn vị Smith này thì chọn lúc nửa đêm bốn bề vắng lặng mà lặng lẽ dọn vào, bị Hồ Bất Thích do đồ đạc quá nhiều, nửa đêm mới sắp xếp xong, tiện tay đi vứt mấy đồ bỏ đi, vừa vặn đụng phải!

Ngài Smith vừa hay ở ngay trên phòng của Hồ Bất Thích, nhưng suốt hai năm, sàn nhà trên đầu Hồ Bất Thích chưa từng truyền đến một tiếng bước chân dù là nhẹ nhất, nếu không phải ngẫu nhiên truyền tới vài tiếng móng quệt đất của chú chó nhỏ, chắc Hồ Bất Thích đã nghĩ mình thành nam chính trong phim kinh dị rồi.

Nhưng từ trước tới nay Hồ Bất Thích chưa từng thấy ngài Smith dắt chó đi dạo bao giờ.

“Ha~ Giáng sinh vui vẻ, ngài có muốn một bông không?” Thật sự không biết nói gì, Hồ Bất Thích đành lấy hoa trong tay ra làm chủ đề.

Ngài Smith mặt không chút thay đổi.

Ngài Smith nhíu nhíu mày.

Ngài Smith hắt hơi một cái.

“Ha… Ha…” Hồ Bất Thích không biết nói gì cho phải nên cũng đành hắt hơi một cái.

Hồ Bất Thích không biết nói gì khác đành quay đầu buồn bực làm việc, anh vốn không phải là người biết giao tiếp, cho nên mới lựa chọn công việc hàng ngày tiếp xúc với thực vật.

Những cây hoa này càng nhìn càng quen mắt, suy nghĩ nửa ngày, bóng đèn trong đầu Hồ Bất Thích mới tinh một tiếng sáng lên: Mấy ngày trước anh có hỏi đồng nghiệp đám hạt giống gửi đi nảy mầm lớn lên có hình dạng gì, không phải giống y hệt những cây hoa này sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là vậy, nhìn mấy cây hoa nhiều ít cũng có chút biến dị, ngoại trừ trong phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu thực vật, làm sao tìm được ở nơi thứ hai~

Phương hướng nghiên cứu chính của phòng thí nghiệm bọn họ là tăng cường khả năng sinh tồn của thực vật, cũng chính là sử dụng kỹ thuật tiên tiến tạo ra thực vật biến dị, khiến khả năng chịu đựng môi trường khắc nghiệt tăng cao, thời tiết lạnh như vậy, mà những cây hoa này vẫn tràn trề sức sống là chứng cứ tốt nhất.

Nhưng, hình như hạt giống bọn họ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm cũng đâu thể phát triển nhanh như vậy đi? (Đây là kết quả của việc bị các tia vũ trụ chiếu xạ~)

Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Hồ Bất Thích vẫn quyết định đem những bồn hoa này chuyển qua phòng lão Kiều Trì, mấy nhóc hoa này dù có là sản phẩm trong phòng thí nghiệm cũng không thể chịu được giá lạnh liên tục như vậy.

Trong phòng lão Kiều Trì có một cái ban công rất to, còn lắp một cái cửa sổ thủy tinh cũng to không kém, ban ngày tràn ngập ánh mặt trời, thực tế nơi đó vốn là nhà kính giữ ấm của vợ lão Kiều Trì, giờ dù không dùng nữa nhưng giàn hoa cũng không dỡ đi, vừa hay thuận tiện cho Hồ Bất Thích.

Sắp xếp tốt cho mấy cây hoa, tầm mắt Hồ Bất Thích mới dời về cây đại thụ phía sau mình: Cái cây này… chắc là do lão Kiều Trì mua về trồng nhỉ?

Được rồi, nói thêm một chút, Hồ Bất Thích không hề coi đại thụ trước mắt là “Cái cây rất lớn” trong lời nói của nhân viên chuyển phát, trong suy nghĩ của người bình thường, loại “hàng” này làm sao gửi qua bưu điện được, đúng không?

“Lão Kiều Trì này, giờ đâu phải là mùa thích hợp trồng cây đâu…” Thở dài, tuy rằng có chút mệt, nhưng anh vẫn nhận mệnh đi tìm thang trong nhà lão Kiều Trì, trèo lên xử lý cái cây này một chút.

Mùa đông đối với tất cả cây cối đều rất khắc nghiệt, mà giờ lại bị nhổ lên mang tới đây trồng, khả năng tử vong có thể nói là rất lớn.

Lúc bắt đầu trèo lên, ngài Smith đứng một bên vẫn không buồn lên tiếng cũng đi tới, đỡ thang giúp anh, Hồ Bất Thích được giúp mà kinh sợ, vội vàng nói cám ơn, nhưng đối phương vẫn bày ra bộ mặt người chết, lại tiếp tục im lặng. Hồ Bất Thích bất đắc dĩ dựa vào một cành cây, thế nhưng anh cũng không uể oải được bao lâu, rất nhanh lực chú ý đã bị cây to dưới thân hấp dẫn.

Cân nhắc một chút, Hồ Bất Thích quyết định trước tiên phải tỉa bớt cành, giống như hàng cây hai bên đường, đây chính là cách bảo dưỡng cho cây đầu mùa đông, trước đây Hồ Bất Thích từng làm nên giờ vô cùng thuận tay, một lát sau, tán cây đã trụi lủi.

Ngài Nguyên soái dưới tình huống hoàn toàn không hay biết gì cứ thế bị cạo trọc.

Thế nhưng hiện tại Hồ Bất Thích đối với chuyện này hoàn toàn vô cảm, tuy anh thừa nhận cái cây hiện tại nhìn không đẹp chút nào, nhưng khỏe mạnh vẫn là quan trọng nhất, khi mùa xuân tới mới có thể trở thành một tán cây xinh đẹp được.

Cắt tỉa cành, sau đó tưới nước một lần, Hồ Bất Thích quyết định trước mắt cứ như vậy đã, vấn đề nhiệt độ về cơ bản đã xử lý ổn thỏa rồi, dọn dẹp sạch sẽ dưới đất, Hồ Bất Thích vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người, chợt nhớ tới người bị bỏ quên nãy giờ—— ngài Smith.

Xoay người, Hồ Bất Thích lúc này mới phát hiện ngài Smith cũng đang bắt chước mình dọn dẹp, nói sao lại dọn nhanh như vậy, hóa ra ngài Smith vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ!

Tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng đúng là một người tốt!

Im lặng ở trong lòng tặng cho ngài Smith một cái thẻ người tốt thật to, Hồ Bất Thích quay lại nói với Smith mặt vẫn không chút thay đổi: “Ngài Smith, nếu ngài cũng ăn tết một mình, không bằng tối nay chúng ta cùng mở tiệc đi!”

Kỳ thật đây chỉ là một câu khách sáo, Hồ Bất Thích cũng không trông cậy đối phương đáp lại mình, nhưng không biết từ nào đả động tới ngài Smith, thấy đối phương thế mà lại gật đầu.

Chúa phù hộ~ may mắn anh hôm nay nhàn hạ đi mua nguyên liệu nấu ăn cho ba ngày.

“Người khác nấu thường sẽ mang hương vị thức ăn của mẹ, nhưng thức ăn tôi nấu lại mang hương vị của anh hai, tài nấu nướng của tôi hoàn toàn là do anh hai dạy, cha mẹ bọn tôi không biết nấu cơm.”

Bưng canh la tống vừa ra lò bước vào phòng khách, Hồ Bất Thích nói với ngài Smith mặt không biểu tình ngồi trên sô pha. Anh cũng bắt đầu hiểu ra: Kỳ thật người này, chỉ là ngẩn người mà thôi.

“Nhưng gà tây thì chắc chắn mang hương vị của vợ lão Kiều Trì, lúc tôi vừa dọn tới, bà có mời tôi qua ăn Giáng sinh cũng thuận tiện dạy tôi luôn, chính là vậy…”

Bưng gà tây, Hồ Bất Thích không khỏi thương cảm một phen, nhưng cũng nhanh chóng đặt gà lên bàn, lấy rượu và đồ uống từ trong túi đồ sáng nay mới mua ra, cuối cùng còn lấy ra vài cái hộp, đã quen mỗi lần đi siêu thị đều mua vài hộp thức ăn cho chó nhà lão Kiều Trì, trở về mới nhớ ra lão Kiều Trì đã sớm mang chó qua nhà con gái ăn tết rồi.

Tiện tay đặt đồ lên bàn, Hồ Bất Thích cười cười với Smith, “Nếu đói bụng ngài cứ ăn trước đi, tôi ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, anh cầm túi xuống lầu.

Ngài Smith giữ nguyên vẻ mặt dời tầm mắt về phía mặt bàn bày đầy thức ăn mừng Giáng sinh, sau đó vươn tay…

Hồ Bất Thích làm gì, đi đâu?

Đáp án: Anh đi trang trí cây thông Nô-en.

Mà cây thông Nô-en… đương nhiên là ngài Nguyên soái một mình đứng ngốc trong hoa viên.

Trước khi đi siêu thị Hồ Bất Thích đã nghĩ kỹ, cái cây dưới lầu tuy rằng hơi lớn, nhưng cành cây cứng chắc, treo đồ lên cũng dễ dàng, chính là vật thay thế cho cây thông Nô-en tốt nhất!

Lúc vừa nãy sửa sang lại cành cây, anh còn đặc biệt lưu ý xem nên treo vật trang trí lên như thế nào.

Lấy đèn nhấp nháy trong túi ra, Hồ Bất Thích rất nhanh đã đem đèn và đồ trang trí treo đầy một thân ngài Nguyên soái, sau đó vui vẻ trở về.

“Đã sớm muốn làm như vậy một lần, nhìn xem! Chúng ta cũng có cây thông Nô-en! Một cây thông thật lớn —— a!?” Đến khi nhìn thấy thứ ngài Smith cầm trong tay, Hồ Bất Thích mới nghẹn ứ một tiếng.

A —— anh kêu ngài Smith cứ tự nhiên ăn trước, nhưng đâu có nghĩ tới hậu quả của việc này chính là: Hắn đem bảy hộp thức ăn mùi vị khác nhau mua cho chó của lão Kiều Trì ăn sạch.

Đó là thức ăn cho chó mà! Tuy rằng bên ngoài in hình con chó, nhưng không phải thịt chó đâuuuuuuuuuuuuuu!

“Ha —— ăn cơm! Chúng ta ăn cơm!” Lần thứ hai không biết nói gì, Hồ Bất Thích đành bắt đầu rót rượu.

Đêm, hai người cơm no rượu say, một bữa vô cùng hài lòng, tuy rằng ngài Smith một câu cũng không nói, nhưng TV truyền đủ loại âm thanh cũng đã bù lại cho chỗ thiếu hụt này.

“Cám ơn đã tiếp đãi, đồ hộp kia ăn rất ngon.” Trước khi đi, ngài Smith rốt cục mở miệng nói một câu với Hồ Bất Thích.

Cho tới bây giờ, Hồ Bất Thích gần như đã nghĩ ngài Smith sẽ không bao giờ nói chuyện, bỗng nhiên nhả một câu làm Hồ Bất Thích nghẹn họng, sau đó đến khi đóng cửa vào nhà, Hồ Bất Thích mới cân nhắc lại ý tứ câu nói kia ——

Đồ hộp kia ăn rất ngon…

Híc! Đó là thứ duy nhất hôm nay tôi không nấu mà! Ngài Smith ngài nói vậy là ý muốn cám ơn tôi đấy à? Còn có… đó là thức ăn cho chó đấy? Ây——

Lần mở tiệc đãi khách thất bại nhất từ trước đến nay.

+++++

Tuy rằng đánh giá của ngài Smith với tiệc chiêu đãi của mình rất kỳ lạ, tuy rằng ngài Smith cả buổi tối chỉ nói với mình một câu, nhưng vẫn khiến mình có cảm giác “Bạn bè”.

Ánh mắt đối phương trở nên ôn hòa, biểu lộ thực ra hắn cũng vui vẻ, không biết vì sao, Hồ Bất Thích lại cảm thấy mình có thể hiểu được ánh mắt của đối phương.

Ánh mắt của ngài Smith có hơi giống chú chó ngày trước mình nuôi, kỳ thật cũng không thể tính là nuôi, chỉ là mỗi ngày tan học đều ở trong hẻm nhỏ cho nó ăn mà thôi. Mỗi ngày vào lúc tan học, chỉ có chú chó kia ở cạnh anh, lẳng lặng cùng anh, nó chưa bao giờ kêu, nhưng lại khiến Hồ Bất Thích có cảm giác “Bạn bè”, loại cảm giác này, tốt lắm.

Không lập tức dọn dẹp, Hồ Bất Thích rót một ly vang đỏ, sao có thể so sánh người với chó được chứ? Ngài Smith mà biết chắc sẽ không vui đâu nhỉ?

Mở cửa sổ, Hồ Bất Thích lẳng lặng nhìn cây thông Nô-en dưới lầu.

Bên ngoài tuyết rơi, lúc anh ra ngoài trang trí cho cây thông Nô-en đã thấy tuyết bắt đầu lác đác rơi, hiện tại tuyết đã nhiều như lông ngỗng, một Giáng sinh trắng xóa đầy lãng mạn.

Thân cây trụi lủi được đèn nháy chiếu lên vô cùng rực rỡ, ánh đèn thấp thoáng trong đêm, hoàn toàn không thể nhận ra đó là cái cây ban ngày, Hồ Bất Thích có chút kiêu ngạo nghĩ đây chắc là cây thông Nô-en lớn nhất đẹp nhất, đáng tiếc khu này hẻo lánh, cây thông Nô-en xinh đẹp như vậy ngoại trừ mình ra, thì chẳng có ai được thưởng thức.

Anh nghĩ chắc là Lotus sẽ không tới, đã trễ thế này.

Hồ Bất Thích cúi đầu, lại rót cho mình một ly, gió đông lạnh lẽo thổi khiến anh bởi vì cảm thấy hơi say mà hai gò má nóng rực, một cỗ mùi hương phảng phất nơi cánh mũi.

Ban đầu anh nghĩ đó là hương rượu vang, thế nhưng rất nhanh, hương vị càng ngày càng đậm khiến anh không thể nhầm lẫn: Đó là một mùi hương… vô cùng dễ ngửi, vô cùng khiến người khác mê say, khiến người ta…

Mặt đỏ tim đập, Hồ Bất Thích nhịn không được nhìn về nơi tỏa ra mùi hương kia, ngây ngẩn cả người.

Tôi muốn nở một đóa hoa đẹp nhất, đặt trước mặt em.

Trong khoảnh khắc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu Hồ Bất Thích chỉ còn đọng lại câu nói đó.

Anh rốt cục nhớ ra vì sao thấy cái cây này quen mắt!

Lotus! Nhất định là Lotus! Hắn tới đây cùng mình mừng Giáng sinh!

~~~~~

*Cúi đầu* Rất xin lỗi vì cái trí nhớ củ cải của ta, cứ đinh ninh là đã post phần này rồi, giờ post bù nè, kèm theo chương 5 để tạ lỗi, hjx!!!!!!