Hải Yêu

Quyển 2 - Chương 5






Type: Tiểu Tất Tất
Khu chợ Tunisia ồn ào giờ phút này im lặng như cõi chết, trong vòng vây của một đám cướp biển dữ tợn, một đứa trẻ bán tạp hóa ngã trên nền đất, tay chân có một nửa xem ra không thể cử động được nữa. 
Hayreddin mãi không lên tiếng, quan sát thương thế của Nick nghiêm trọng không giống giả vờ, lúc ấy mới ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên.
“Em cho rằng em trở thành như vậy, tôi sẽ không cần em nữa, nên mới không quay về ư?”.
Nick không nói gì, cái đầu nhỏ nhắn ủ rũ cúi xuống, giống như mầm hạt đậu thiếu nước dưới ánh mặt trời gay gắt.
“Hay là vì quá khó coi, nên ngay cả câu xin tôi tới cứu em cũng không nói?”.
Nick vẫn lặng im.
Hayreddin nhìn sắc mặt nàng tiều tụy, gầy yếu đi nhiều so với ba tháng trước, hiển nhiên đã chịu không ít giày vò, trong lòng liền có tính toán. 
Sợi xích rơi khỏi tường, kéo lê trên mặt đất, Hayreddin liền rút thanh đao Damacus chém sắt như chém bùn ra, thanh đao vung lên, keng một tiếng, sợi dây xích rơi xuống đất. Nhưng chiếc vòng cổ vẫn đeo trên cổ Nick, không có chìa khóa, cứ cố phá vòng cổ sẽ khiến nàng bị thương, nên tạm thời để lại. Hayreddin thu đao bế Nick lên, ôm vào lòng phủi phủi lớp bụi đất vương trên người nàng, lặng lẽ đi về hướng bến cảng. 
Khu chợ nhốn nháo, thậm chí rất nhiều người không liên quan cũng từ xa chạy tới xem náo nhiệt, Sói Đất đã thấy động tĩnh từ lâu, nhưng hắn một thân một mình, lại không có súng, trong khi đó đối phương người đông thế mạnh, nên đành nấp sau thân cây chà là đau khổ chờ đợi. Giờ thấy Hayreddin định mang Nick đi luôn, hắn mới xông ra kích động hét to:
“Cô ấy là của tôi! Tôi cứu cô ấy về, tôi đã chữa trị cho cô ấy!”
Đầu óc Hayreddin bốc hỏa, một tay ôm lấy Nick, không nói lời nào xoay người giơ tay bắn một phát súng. Eney khổ sở bỏ chạy, đám cướp biển cũng rất thức thời, nhất loạt cùng rút đao cong ra, vây xung quanh. Nick ghé đầu vào vai Hayreddin, tránh ánh mắt của hắn, ra hiệu bằng khẩu hình với Eney: chạy. 
Sói Đất trơ mắt nhìn giấc mộng cả đời mình bị cướp mất, vừa phẫn nộ lại vừa bi thương, bất lực vì đối phương quá mạnh, đành xoay người vội vàng bỏ chạy. Bi kịch trong sa mạc thường chính là như vậy: sói đất hao tổn biết bao tâm tư mới kiếm được đồ ăn, sung sướng cười ha ha, nhưng thanh âm đó lại dẫn dụ những đối thủ mạnh hơn tới. Sư tử đuổi sói đất đi, xơi tái luôn con mồi nó phải vất vả khổ sở mới bắt được, sói đất đáng thương chỉ có thể đứng ở một bên quan sát chờ đợi, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ buồn thảm giống như đang khóc. 
Trong mắt của đám cướp biển, kẻ địch bỏ chạy trối chết chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc ngắn chen giữa, điều quan trọng là đội trưởng Nick đã trở lại. Nhưng tình trạng hiện giờ của nàng lại làm cho người ta không thể nào vui nổi. Hải Yêu bị liệt ngã trên đất, bị xích lên tường! Thần tượng sa sút đến mức này, tâm tình đám cướp biển đều như vỡ vụn.
Đoàn người lên thuyền Diêm Vương thả neo ở bến cảng, nhìn thuyền trưởng ôm Nick quay về phòng ngủ. Cách bài trí trong phòng ngủ của thuyền trưởng cơ bản là giống như trên thuyền Hải Yêu đã bị đắm, chỉ là không gian rộng hơn một chút, có nhiều đồ gỗ hồ đào cố định trên sàn hơn. 
Tấm rèm trên khung cửa sổ mạn thuyền bay phất phơ trong làn gió biển hiu hiu, Hayreddin ôm Nick trên chiếc giường mềm, cẩn thận đánh giá tên trộm nhỏ với đôi mắt đen lay láy vừa bị mình bắt về quy án, dưới hàng mi cong cong là đôi mắt sâu thăm thẳm như hồ nước, đen thì rất đen, trắng lại vô cùng thuần khiết, tỏa ra luồng ánh sáng mềm mại ướt át đặc biệt chỉ có ở những đứa trẻ. Hết thảy của cải và quyền lực đều không thể làm nảy sinh được loại cảm giác mãnh liệt dâng lên một cách tự nhiên như thế, khiến cả tinh thần và thể xác hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Tìm về rồi, cuối cùng đã tìm về rồi!
Những gì của Thượng đế sẽ trở về với Thượng đế, những gì của Caesar sẽ trở về với Caesar, và trên thế gian này, tên trộm nhỏ bé với đôi mắt đen láy kia chỉ một mình hắn được hưởng!
Lại một lần nữa quay trở về vòng tay cường tráng, Nick ôm lấy cổ Hayreddin, tham lam hít ngửi mùi hương quen thuộc. Thuyền trưởng… thuyền trưởng… dường như tất cả đã quay về điểm ban đầu, chỉ là màu da của Hayreddin sạm đi nhiều quá, đôi mắt giống như thức suốt đêm, hằn rõ tơ máu, hai bên má và dưới cằm còn lởm chởm râu, có vẻ đã mấy ngày rồi chưa cạo.
“Thuyền trưởng, ngài định nuôi râu à? Định bắt chước anh cả sao?” Nick ngắm thuyền trưởng hồi lâu, tò mò hỏi. Trước đây bất luận thế nào, hắn cũng luôn gọn gàng sạch sẽ, chưa bao giờ để mình tiều tụy thế này. 
Hayreddin mân mê cằm, nghĩ tới việc quên cạo râu hai ngày nay, liền bật cười tự giễu, thầm nghĩ nếu không phải tại con thỏ nhép này suốt ba tháng qua sao hắn phải lo lắng đến mức bỏ bê bản thân như vậy? Đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn hờn giận hỏi: 
“Con nhóc khốn kiếp kia, lúc nãy ở trong chợ, em đưa mắt ra hiệu cái gì với thằng nhãi tạp chủng đó hả?”.
“Sao cơ? Đưa mắt ra hiệu gì chứ?” Nick chớp chớp mắt, giả vờ không hiểu, nhưng ánh mắt lại không kìm được liếc về bên phải. 
Hayreddin là con cáo già giảo hoạt, đương nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết này, sắc mặt liền sầm xuống quát: “Dám trợn mắt nói dối! Nằm trên vai tôi ra hiệu với người đàn ông khác, tưởng ông đây là thằng ngốc hả? Em ngủ với thằng đó rồi hả?”.
Bị tóm ngay tại trận, Nick ú ớ không nói được lên lời. 
Một cô gái toàn thân bị thương nặng, không có sức chống cự, bị bắt suốt ba tháng, nếu có bị ép buộc với bao nhiêu người cũng chẳng phải chuyện lạ. Hayreddin có khứu giác nhạy bén, tuy rằng sớm ngửi được trên người Nick có mùi của người đàn ông lạ, nhưng hắn không đặt nặng quan niệm đạo đức trinh tiết, chỉ là thái độ bảo vệ kẻ địch của Nick khiến hắn rất không vui, hừ lạnh một tiếng nói: “Em nghĩ cho kỹ vào, quên hồi đầu là ai đánh ngã em xuống biển rồi hả? Lại còn giả vờ mất trí nhớ nữa à?”.
“Còn lâu nhé! Còn lâu tôi mới bị đánh bại, là bất cẩn bị cột buồm đổ vào thôi!” Đề cập đến bản lĩnh của mình, Nick mới lớn tiếng giả thích: “Chính Eney đã vớt tôi lên, nếu tôi sung sức thì anh ta đâu phải là đối thủ!”.
“Hừ, giỏi lắm, lại còn gọi nhau bằng tên nữa!”.
Nick bênh vực Sói Đất hết lần này đến lần khác khiến Hayreddin càng thêm bực bội, nhưng hắn lại không nỡ đánh nàng, bèn kéo gáy của Nick lại đè cái đầu nhỏ của nàng xuống, dùng râu ra sức chà mạnh lên khuôn mặt mềm mại của nàng. Lớp râu mới mọc vừa cứng vừa ngắn, đâm vào da mặt khiến Nick kêu la ỏm tỏi. Đặc điểm lớn nhất của đám vô lại đầu đường chính là: lúc đau ốm thực sự có thể không hé răng lấy một tiếng, gắng gượng chịu đựng, nhưng lúc bị bắt nạt dù là tí ti thì lại kêu gào to không ai bằng. Hai người dính lấy nhau đùa giỡn ầm ĩ một hồi là đã trở về giống như lúc trước.
Hayreddin trêu chọc nàng một lúc đã không còn tâm trạng nữa. Trước đây mỗi lần giả vờ muốn đánh mông nàng, Nick đều giống một con báo con chân tay giãy dụa chạy trốn, nhưng hiện giờ chỉ biết xin tha, tay chân nửa bên trái mềm oặt thõng xuống, thật sự không thể cử động được.
“Khụ khụ khụ!! Tôi nói này, lúc hai người thân mật tốt xấu gì cũng phải nhớ đóng cửa lại trước đã chứ”.
Một giọng nam trung cay nghiệt vang lên trước cửa, Nick nhìn qua vai Hayreddin, một người đàn ông đeo kính gọng bạc nghiêng người dựa vào khung cửa, dáng vẻ giả vờ như đang gõ lên cánh cửa gỗ.
“Tôi nghe nói cô bị mất trí nhớ”. Anh chàng bác sĩ từ tốn xòe ngón tay, điệu bộ như đưa ra một con số: “Trước khi rơi xuống biển cô vẫn còn nợ tôi hai mươi đồng, còn nhớ chứ?”.
“Không hề! Tôi chưa bao giờ mượn tiền anh!” Nick lớn tiếng phản bác.
Chàng thanh niên nhướn mày nói: “Quên rồi à? Vậy chắc cô cũng không nhớ mình gửi ở chỗ thuyền trưởng bao nhiêu tiền đâu, nhỉ?”.
“Hai trăm mười ba đồng lẻ năm xu…”. Phun xong con số ra khỏi miệng, Nick mới hiểu được ý của anh ta. 
“Ừ, não bộ hoàn toàn bình thường, không hề bị úng nước. Tôi đã nói rồi mà, người tốt không sống thọ, còn tai họa thì lưu lại đến ngàn năm!” Victor không giấu nổi nụ cười bên khóe miệng, đi vào trong phòng, thái độ khác hẳn lúc bình thường, duỗi ngón tay thon dài ra, tóm lấy chỗ nhiều thịt nhất trên má nàng ra sức bấu véo, vặn vẹo khiến nàng phải nhe răng nhếch miệng. 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vừa mới bị lớp râu cứng chọc vào đỏ bừng, lúc này rất muốn phản kháng lại hành vi bạo lực của anh chàng bác sĩ, nhưng lại bị thuyền trưởng ôm chặt trong lòng, đành sử dụng phương pháp kinh tởm nhất hay dùng: “Hôm nay tôi chưa rửa mặt cũng chưa đánh răng đâu!”.
Đường cong khóe miệng tuyệt đẹp của Victor lộ ra nụ cười thâm hiểm như dì ghẻ: “Không sao, lát nữa tôi sẽ rửa tay khử trùng”.
Trước đây thực lực chênh lệch quá lớn, hiếm hoi lắm mới có một lần chơi xỏ nàng, anh chàng bác sĩ vặn nhéo khuôn mặt mình đã vẽ đến hàng trăm lần đến mức méo mó, trong lòng sinh ra một cảm giác sảng khoái không nói lên lời. Hayreddin giữ chặt lấy móng vuốt có thể cử động được của Nick, cười tủm tỉm nhìn nàng bị bắt nạt. 
Hai quý ngài xả giận đủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nick cũng đã bị vần vò đến mức vừa đỏ lại vừa sưng, đôi mắt nàng loang loáng ánh lệ, miệng còn cố ý hừ hừ. Hayreddin đứng dậy, đặt nàng xuống chiếc giường mềm, nhét vài tấm đệm xuống dưới lưng nàng, nói với anh chàng bác sĩ:
“Được rồi, cậu tới xem vết thương cho cô ấy đi”.
Nghe thấy những lời này, biểu cảm đáng thương giả vờ trên mặt Nick lập tức nhạt dần đi, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, chờ đợi phán quyết cuối cùng. Nàng biết thương thế của mình rất nghiêm trọng, nhưng câu “Cô bị tàn phế vĩnh viễn” từ miệng chuyên gia thì có mức độ đả thương hoàn toàn khác. 
Mà chuyện tiếp theo nàng phải đối mặt, chính là rời thuyền.
“Ở đây có đau không?” Bác sĩ ấn nhẹ lên vùng cơ đùi phía trên đầu gối của Nick. 
“Không đau”. Nick dừng lại một thoáng, rồi trả lời rất nhẹ nhàng. 
“Thế này thì sao?” Victor đổi một góc độ khác, tăng thêm chút lực. 
“Cũng, cũng không đau”. Bệnh nhân nào đó hít vào một hơi gấp gáp, vẫn điềm nhiên kiên trì đến cùng với ý kiến của bản thân. 
“Cũng không đau à…”. Victor nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nick, cặp mắt kính gọng bạc lóe lên một tia sáng sắc bén, anh ta ngẩng đầu lên, xua tay đầy vẻ tiếc nuối nói với Hayreddin: “Thuyền trưởng, xem ra dây thần kinh ở chân bị hoại tử nhiều quá rồi, ấn vào đâu cũng không có phản ứng”.
Hayreddin khoanh tay quan sát: “Dùng thử mấy loại kiểu như búa nhọn đầu, hay dùi gì đó của cậu đi, gõ thật mạnh xem thế nào”.
Anh chàng bác sĩ đồng ý lôi một ngăn kéo trong hòm ra, để lộ đống dụng cụ thoạt nhìn thôi đã có thể khiến người ta thấy đau. Lông tóc Nick dựng đứng, lập tức phản cung: “Đừng! Đừng! Thực ra, thực ra là đau có một tí thôi…”.
“Chỉ đau có một tí thôi à? Bầm tím diện tích rộng như vậy là do gãy xương mà ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nói chỉ đau có một tí thôi đấy”. Tay bác sĩ xấu tính ấn nhẹ xuống chỗ xương gãy lồi ra rõ ràng dưới da. 
“Á!!!” Lần này cuối cùng Nick cũng không thể gắng gượng thêm được nữa, khóe môi nhợt nhạt, mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán. 
“Thành thật chút đi! Victor hỏi sao thì trả lời vậy, em còn định giả vờ giả vịt gì với tôi nữa?” Rốt cuộc Hayreddin phải nghiêm túc nói: “Nghe đây, tôi biết việc này rất khó chấp nhận, nhưng em cũng từng lăn lộn trên chiến trường rồi, không đối mặt với hiện thực thì còn có thể thế nào nữa?”.
Nick nhắm mắt lại, nhấc cánh tay phải đè lên mặt mình, để lọt ra giọng nói có một thoáng yếu đuối ngoài ý muốn.
“Thuyền trưởng… tôi không muốn… không muốn xuống thuyền đâu…”.
Victor mím chặt môi. Đấy chính là lý do hắn không thích khám và điều trị bệnh cho người quen. Không quen biết, có thể trực tiếp nói thẳng: cả đời này anh chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, anh sẽ phải cắt bỏ chân ; anh xong đời rồi, chỉ có thể sống được một tháng nữa thôi. Những lời tàn nhẫn hơn thế hắn cũng từng nói cả rồi. Nhưng đối mặt với đứa trẻ này, một đứa trẻ luôn cố gắng để được sống tiếp, hắn thực sự không nỡ nhẫn tâm. 
Hayreddin thở dài thườn thượt, xoay người đi tới bên giường, xoa xoa đầu Nick, giọng dịu dàng hiếm thấy: “Đừng bi quan như vậy, em xem, Theuriau ở phòng bếp đeo một cái chân gỗ, không phải vẫn sống rất tốt sao? Bất luận quy cách của bữa tiệc là gì, không phải đều là lão nếm trước, chúng ta ăn sau đó ư?”.
Tuy rằng có đặc quyền ăn thử, nhưng thân hình của đầu bếp trưởng béo mập chậm chạp thực sự khiến người ta không thể ngưỡng mộ nổi, Nick che mặt phát ra âm thanh nghèn nghẹt từ chối: “Tôi không muốn chân gỗ…”.
“Vậy thì chân bạc vậy. Anh hai Oruç của tôi từng mất một cánh tay, sau đó đã lắp một cái móc câu bằng bạc, mọi người đều gọi là ‘Cánh tay bạc’, kẻ địch nghe danh sợ mất mật.” Hayreddin giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, an ủi bằng những lời lẽ dịu dàng mềm mỏng. 
“Dù có nghe danh sợ mất mật hơn thế, sau đó không phải vẫn cứ chết sao… cánh tay đó làm bằng bạc nguyên chất à?” Đôi mắt Nick hé ra một khe hở, lộ ra một tia sáng tham lam. 
Hayreddin bật cười: “Đảm bảo là bạc nguyên chất! Đúc từ hơn hai trăm đồng xu bạc Tây Ban Nha nung chảy nhé! Thậm chí, nếu em muốn chân ngà voi, vàng, hay muốn dùng ngọc lục bảo khảm vào đầu ngón chân, tôi cũng làm được”.
Ngà voi, vàng, ngọc lục bảo.
Nick bỏ hẳn cánh tay đang che trên mặt xuống, ánh mắt sáng lên rạng rỡ, hô hấp có chút không ổn định.
“Tôi nói này… hai người có thể quay trở lại hiện thực một lát được không? Có biết chân tay giả làm bằng vàng nguyên chất đặc ruột nặng cỡ nào không hả? Đeo vào rồi còn lâu mới cử động được!” Victor giơ tay huơ huơ trước mặt Nick, thử triệu hồi linh hồn tham tiền của nàng quay về: “Thế cho nên tôi rất ghét lúc làm việc có kẻ không liên quan đứng bên cạnh chõ miệng xen vào! Tôi còn chưa chẩn đoán xác thực, sao hai người đã biết nhất định sẽ phải cưa chân cắt tay? Rốt cuộc ai mới là bác sĩ hả?”.
“Đương nhiên là cậu rồi, quý ngài vừa cao quý, uyên bác, lại khiến người ta phải kính sợ, Victor. F. Medeci”. Hayreddin bật cười ha hả đứng dậy: “Vì bác sĩ đã lên tiếng nên tôi sẽ tạm thời tránh đi một lát vậy”. Hắn nhìn Nick bằng ánh mắt đầy khích lệ, rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ. 
Để lại quý ngài bác sĩ và bệnh nhân giao lưu riêng với nhau là sự chu đáo của thuyền trưởng. Victor bắt đầu thực sự kiểm tra. Nick mụ mị đầu óc vì lời hứa về chiếc chân vàng của Hayreddin, ánh mắt si mê ngây dại nghĩ ngợi một lúc, rồi lại ủ rũ.
“Thuyền trưởng sẽ không bao giờ cần tôi nữa”. Nàng thấp giọng nói: “Cắt một cánh tay, lại cưa thêm một chân, tôi chỉ còn lại nửa người thôi”.
“Tin tôi đi, cho dù cô chỉ còn lại một hạt bụi, chắc chắn ngài ấy cũng không để cô đi đâu”.
Tâm sức Hayreddin đổ lên người Nick giống như bỏ ra một món tiền đầu tư cực lớn, bất kể là ai cũng không vui khi nhìn thấy con nợ của mình chưa trả hết tiền đã chìm sâu xuống đáy biển, Victor lấy con dao bạc của mình ra cam đoan mối nghiệt duyên này sẽ không thể chặt đứt dễ dàng. 
“Nhưng, ngài ấy cần một kẻ tàn phế để làm gì chứ? Trừ phi là xuống nhà bếp…”.
“Nhà bếp? Cô đừng có mà mơ mộng hão huyền, không biết nấu cơm chỉ biết ăn vụng, cần tới bao nhiêu con mèo mới có thể bắt được một con chuột lớn như cô hả?”.
Victor không ngừng tuôn ra những câu độc mồm độc miệng, nhưng xuống tay lại vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận cắt lớp băng vải trên người Nick ra, rồi tiếp tục sờ nắn chẩn bệnh. Những vết bỏng trên da cơ bản đã lành hẳn, chỉ để lại những vết sẹo nhìn là thấy giật mình, bên trong lớp băng gạc còn sót lại một loại thuốc màu xanh đen. Thời tiết khô nóng, bị bỏng trên một diện tích lớn như vậy, không bị nhiễm trùng đã là may lắm rồi.
“Vết bỏng của cô do tay bác sĩ nào ở Tunisia chữa trị thế? Đã dùng loại thuốc thang gì vậy?”.
“Có mời bác sĩ nào đâu, toàn là Eney dùng thảo dược đắp lên thôi”.
“Eney?”.
“Chính là gã lính đánh thuê con lai ấy”.
“Là loại thảo dược gì?”.
“Ai mà biết được, đều là một đống lá xanh lè”.
Victor cực kỳ bất mãn với kiểu trả lời qua loa này, đang muốn hỏi tỉ mỉ hơn về hình dạng phiến lá, trên boong thuyền lại chợt vang lên tiếng ồn ào. Con thuyền Diêm Vương đậu tại bến cảng còn chưa xuất phát, những tiếng kêu phấn khích khi thuyền nhổ neo thế này không nên xuất hiện mới phải. Anh chàng bác sĩ bỏ chiếc kéo xuống, lớn tiếng gọi người hỏi han tình hình bên ngoài, nhưng gọi mấy tiếng liền cũng không thấy ai đáp. Đột nhiên nhớ ra lúc Hayreddin rời đi, ánh mắt lóe lên một tia sáng rất kỳ lạ, Victor chỉ nói một câu: “Tôi ra ngoài xem thử”, rồi bỏ Nick ngồi trên giường, chạy ra khỏi phòng ngủ của thuyền trưởng. 
Đi xuống tầng dưới, trên boong thuyền là cảnh tượng chen vai huých cánh, đám cướp biển ai có thể rời khỏi vị trí làm việc được đều chạy cả tới đây, người chen ta lấn như đang xem kịch hay, nhìn thấy anh chàng bác sĩ đi đến mới xích ra, Victor đoán không sai, trên boong thuyền có một người không phải là thuyền viên của Sư Tử Đỏ.
“Xử đẹp thằng đó đi! Bắt đi trên ván gỗ làm mồi cho cá mập!”.
“Treo nó lên để mặt trời Tunisia sấy khô nó!”, “Hay là quật cho một trận rồi ngâm nước biển tắm luôn, ha ha ha!” Từng trận tiếng huyết sáo la ó và tiếng cười điên loạn vang lên giữa đám cướp biển, Victor ghê tởm tránh xa ra đám cơ thể hôi thối đó, giẫm lên trên một chiếc rương gỗ để nhìn rõ hơn. Chỉ thấy chính giữa đám đông có một gã con lai hai tay bị trói, đôi mắt màu vàng kim giống như mắt của một con thú bị vây khốn bắn ra ánh nhìn thù địch. Thân hình hắn rắn chắc, bên dưới chiếc áo sơ mi không tay rách nát lộ ra làn da nâu rám nắng sáng bóng, cơ bắp trên cánh tay gồ hẳn lên dưới lớp dây thừng. 
Bản lĩnh chạy trốn của Sói Đất là số một, nếu lúc ấy rời khỏi Tunisia, hắn sẽ giống như một con cá lặn dưới biển sâu không để ai bắt được. Nhưng trong lòng hắn ấm áp nhớ thương Nick, nên chạy được vài dặm đã quay ngược lại, ẩn nấp trên bến thuyền định trộm nàng về. Nhìn thấy đám thuyền viên trên thuyền Diêm Vương không ngừng bổ sung thêm thức ăn nước uống, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát ra khơi, lòng hắn nóng như lửa đốt, mấy lần muốn tìm cơ hội lẻn lên thuyền, kết quả là vừa hay sập bẫy, bị đám hải tặc chờ đợi đã lâu dùng súng tóm sống. 
Hayreddin chậm rãi bước ra từ trong đám đông, hai tay giơ lên giữa không khí, âm thanh ồn ào huyên náo đầy hưng phấn của mấy trăm người lập tức im bặt. 
“Cởi dây thừng ra, trả vũ khí lại cho cậu ta”.
Mệnh lệnh rõ ràng quyết đoán không cần lời giải thích, một tên cướp biển lập tức dùng dao găm cắt đứt sợi dây trói hai tay Sói Đất, ném trả lại thanh đao lưỡi ngắn tàn tạ vào lòng hắn, đám thuyền viên vây xung quanh cũng tự giác lùi ra xa, nhường lại khoảng đất trống cho hai người. Eney cong lưng gập người nắm chặt lấy thanh đao cong, nhưng ở vào tình trạng bị bao vây như thế, trừ phi xảy ra kỳ tích, nếu không khả năng sống sót là không có. 
“Kiểu đối thủ tôi ghét nhất chính là như cậu… âm hồn bất tán như một con rệp, còn chưa kịp giao đấu đã nhanh chân bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu”.
Cách đây ba tháng, gã con lai trước mặt đây đã phá hỏng bao nhiêu chuyện quan trọng của hắn, cướp mất đội trưởng đôi xung phong của hắn, thủ lĩnh đám cướp biển mái tóc đỏ rực, sắc mặt thâm trầm khủng bố, giọng nói không lớn, nhưng mọi người trên boong thuyền đều nghe thấy rõ từng lời.
“Nghe nói cậu là con ma nước, vậy miễn cái màn đi trên ván gỗ nhảy xuống biển đi. Để tôi chiêu đãi cậu, có muốn chơi trò gì khác không?”.
Eney biết hôm nay lành ít dữ nhiều nên không dám tiếp lời, chỉ nín thở chờ thời cơ, hạ quyết tâm có chết cũng phải kéo theo vài tên chết cùng.
“Chìa khóa”. Hayreddin chìa tay: “Chìa khóa của chiếc vòng trên cổ, ngoan ngoãn giao ra đâu, tôi sẽ để cậu chết được thoải mái”.
Sói Đất rùng mình ớn lạnh.
Chìa khóa của chiếc vòng cổ nô lên là đại diện cho quyền sở hữu của chủ nhân, giao nó ra đồng nghĩa với việc hắn tự nguyện từ bỏ Nick.
Nick. Trong lòng Sói Đất thầm gọi cái tên vẫn luôn quẩn quanh trong giấc mơ của hắn. Nàng tù binh nhỏ bé với làn da tuyết trắng! Yêu tinh tử thần trời ban cho hắn! Nick bé nhỏ, người hắn đã hết lòng chăm sóc, thay băng tết tóc đuôi sam mỗi ngày! Cô gái duy nhất trên đời nhớ tên của hắn! Nàng gọi hắn là Eney, ra ám hiệu bảo hắn hãy trốn đi.
Sói Đất hạ quyết tâm, kéo chiếc chìa khóa dưới cổ ra, giơ lên trên cao, để ánh mắt mọi người đều tập trung vào nó. 
“Rất thức thời đấy! Cũng không phải loại hết thuốc chữa”. Hayreddin giơ tay ra.
Tất cả đều cho rằng gã con lai đã khuất phục đầu hàng, nhưng trái với dự đoán của tất cả mọi người, trước mặt mấy trăm thuyền viên, Sói Đất há to miệng rồi ném chiếc chìa khóa vào trong, nâng cằm lên nuốt vật nhỏ bé ấy xuống bụng. 
“Của tôi! Cô ấy là của tôi! Không cho ai hết!” Eney hét lớn một câu, vung tay rút đao, chuẩn bị liều mạng.
“Ây dà… làm người ta thất vọng quá…”. Hayreddin khẽ llaarm bẩm.
Cơ thể Sói Đất cường tráng, động tác nhạnh nhẹn, cũng từng trải qua nhiều năm rèn luyện có sát. Hắn vốn tưởng mình có thể cầm cự được một lúc, nhưng cái bóng đỏ trước mặt vụt lóe lên, ngay cả cơ hội để tránh né cũng không có, hắn đã trúng ngay một đấm rất mạnh vào má, văng ngang ra như một con búp bê vỡ nát, vỡ ba bốn chiếc thùng gỗ, run rẩy ngã nhào vào đống mảnh vỡ. 
“Ai ui!!!” Tuy rằng không đánh vào người mình, nhưng Victor vẫn không kìm được kêu lên một tiếng, nheo mắt quay đầu sang phía khác. 
Nhất định là đau muốn chết luôn! Rất hiếm người được chứng kiến kỹ thuật tấn công tay không của Hayreddin, những tin đồn kiểu như “Một cú đấm của thuyền trưởng đánh ngã được cả lạc đà”, hay “Thuyền trưởng sẽ vặn đầu của kẻ địch từ đằng trước ra đằng sau” được lưu truyên rất rộng rãi. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên rõ ràng, bị quái lực của Hayreddin đánh trúng chính diện, vỡ cằm hoặc gãy mũi là điều chắc chắn, và di chứng sẽ khiến thằng nhóc kém may mắn này đi lảo đảo như say rượu trong suốt hai, ba ngày sau. 
Sói Đất không biết tự lượng sức, khiêu khích mình trước mặt mọi người khiến Hayreddin nổi điên, hắn sải bước qua đống mảnh vỡ, giẫm lên cổ tay Sói Đất, cúi người đè xuống yết hầu, ấn chặt đầu gối lên vùng bụng của Sói Đất.
“Thằng oắt tạp chủng”. Hayreddin lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Eney, rút một con dao găm từ thắt lưng ra, nhắm thẳng xuống vị trí dạ dày của Sói Đất.
Eney bị đánh máu me đầm đìa mặt, đầu óc xây xẩm choáng váng, giờ cổ họng và phần bụng bị khống chế, không có sức lực đâu để đánh trả, nguy cơ trước mắt lá sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
“Khoan đã! Hầy, thuyền trưởng chờ một lát!”.
Victor nhảy từ trên chiếc rương gỗ xuống, vội vội vàng vàng gạt đám người ra chen lên. Vẻ dịu dàng kiên nhẫn vừa nãy thể hiện trước mặt Nick chỉ là một phần tính cách của Hayreddin mà thôi, Victor biết, thật ra bản tính của hắn vô cùng tàn nhẫn bạo lực, phanh ngực mổ bụng kẻ thù để lấy ra thức gì đó, hắn không hề có bất kỳ trở ngại tâm lý nào. 
“Cậu có ý kiến hả?” Con dao găm đã chọc nửa tấc vào da, giọng điệu của Hayreddin không tốt lắm.
“Không, chỉ là tôi cảm thấy còn có cách khoa học hơn”. Trong lòng Victor nhớ đến phương pháp phối hợp các loại thảo dược trị bỏng, quyết định ra tau giúp đỡ một người xa lạ: “Giao cho tôi đi thuyền trưởng, chỉ cần một lọ glycerol (1) thôi, dốc đổ từ trên xuống dưới, lát là ra ngay”.
(1) Glycerol là một chất có tác dụng làm nhuận tràng. 
Hayreddin cau mày, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ chán ghét: “Có những lúc thật sự không tài nào hiểu nổi cậu đang nghĩ gì, khi thì sạch sẽ thái quá đến phát ớn, khi lại làm những việc còn kinh tởm hơn cả phanh ngực mổ bụng”.
“Vì sự tiến bộ của y học, tất phải có hy sinh!” Anh chàng bác sĩ nói dối mặt không biến sắc, nhân cơ hội cúi người xuống quan sát thương thế của Eney, vừa thì thầm nói với Hayreddin: “Giao cho tôi, tôi có việc muốn hỏi cậu ta”.
Victor đã làm công việc này trên thuyền cướp biển được bốn năm rồi, Hayreddin biết anh ra không phải là thánh nhân từ bi gì, đã không cho giết người, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Vì thế, hắn liền rút con dao găm ra nhét trở lại thắt lưng, dặn dò hai tên thủ hạ đáng tin cậy kéo Sói Đất đến phòng y tế. 
Trong lòng đám cướp biển đã từng tiếp nhận màn “điều trị bằng glycerol” đến mức không thể khép mông lại được này đều cảm thấy sợ hãi, âm thầm thở dài cho vận mệnh của gã con lai tạp chủng. Đang ở trạng thái vô thức lại còn rơi vào tay bác sĩ, ngoài rửa ruột ra, sẽ còn phải chịu những chuyện đáng sợ hơn nhiều… Thằng nhóc đáng thương, thà bị thuyền trưởng phanh ngực ra còn hơn!