Hải Yến Hà Thanh

Chương 6




Ta cảm động, lời ta nói năm mười tuổi trong tiệc trừ tịch, hắn vẫn còn nhớ.

“Tình nghĩa giúp đỡ lúc hoạn nạn của Dương đại nhân, Trường An cũng sẽ không quên.” Ta đứng dậy đáp lễ, cùng hắn nhìn nhau cười.

Đây là trợ lực đầu tiên của ta trong triều.

Chỉ là chúng ta không thể liên lạc quá thường xuyên, để tránh hiềm nghi, cho dù gặp mặt, cũng chỉ trao đổi ánh mắt.

Nhưng bây giờ ta đã có Hàn Thủy, mọi chuyện đã khác.

Triều đình sóng ngầm mãnh liệt, ta đã quyết ý muốn dấn thân vào trong đó, khuấy đảo cả hồ nước xuân.

Ẩn nấp nhiều năm, thiên hạ này, nên đến lúc ra tay giành lại rồi.

“Làm phiền điện hạ quan tâm, đã tĩnh dưỡng gần khỏi rồi, chỉ là một mực đòi đích thân vào cung tạ ơn ngài……” Nói đến đứa con trai út của mình, Dương Việt cũng rất bất đắc dĩ.

Ta nhàn nhạt cười: “Không sao, hôm nay ta mang theo tôm viên, ngươi nói với hắn là ta tặng.”

Tôm viên, thứ mà tất cả trẻ con đều không thể cưỡng lại.

“Đa tạ điện hạ, Tiểu Viễn nhất định sẽ vui mừng.” Dương Việt nói xong nhìn sắc trời mờ ảo bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói, “Bình minh sắp đến. Sói đói giành ăn, mãnh hổ phản pháo là chuyện thường, điện hạ định bắt đầu từ đâu?”

Ngày hôm sau, Lại bộ Thượng thư Dương Việt tấu lên triều đình, nói đương kim Thánh thượng đã mười một tuổi, nên tham gia chính sự.

Dương Việt là Lại bộ Thượng thư, quản lý việc thăng chức của quan viên, Nhiếp chính vương cũng phải nể mặt hắn vài phần.

Mà Hoàng đệ lại tỏ vẻ rất phản kháng: “Dương đại nhân, trẫm cảm thấy mình ngồi ở đây xem các khanh nói chuyện phiếm là được rồi, trẫm không muốn quản chuyện của các khanh, phiền phức lắm, nào có thú vị bằng đá cầu?”

Đại tướng quân nghe vậy cười lạnh: “Bệ hạ nói phải, lời nói của đứa trẻ ngồi ở ngôi vua thì có thể gánh vác được gì? Vẫn chỉ là trò trẻ con thôi!”



Hoàng đệ nổi giận, trừng mắt nhìn Đại tướng quân: “Đá cầu là một môn vận động thú vị, không phải trò trẻ con!”

Tin tưởng các vị đại thần có mặt, vào khoảnh khắc đó đều sẽ cảm thấy Hoàng đế là một kẻ ngốc.

Nhưng đây chính là kết quả mà chúng ta muốn thấy.

Hoàng đế bất hòa với Đại tướng quân, người được lợi nhất là Nhiếp chính vương.

Mà một vị Hoàng đế tối ngày chỉ biết đá cầu, ăn chơi càng thể hiện được năng lực và địa vị không thể thiếu của Nhiếp chính vương.

Vì thế hắn cần bận tâm đ ến việc hoàng đế có ngốc hay không.

Trong cuộc đấu trí trên triều đình, chúng thần đều cho rằng Hoàng đế tham chính không tính là chuyện gì lớn gì, cho nên khi Nhiếp chính vương bày tỏ đồng ý với quan điểm của Dương Việt, đại thần phe hắn liền nhao nhao phụ họa, quyết định nhẹ nhàng bâng quơ rằng từ nay ấu đế Lý Trường Ninh có một chỗ đứng trong triều đình.

7.

Sau khi Hoàng đệ tham chính lại diễn thêm mấy vở kịch trên triều và trong cung, nghe theo kiến nghị của Nhiếp chính vương mà tùy ý bổ nhiệm mấy quan viên phe hắn, cuối cùng cũng làm Nhiếp chính vương yên tâm.

Chỉ là Hoàng đệ ở trong triều cũng chỉ có một mình, Dương Việt vẫn là ẩn số, không thể tùy ý sử dụng, quan viên còn lại phần lớn đều là người của Đại tướng quân, Nhiếp chính vương và Thái hậu, người có thể dùng thật sự không nhiều.

Vì vậy, trong một buổi tiệc tối trong cung, Dương Việt vô tình oán trách trước mặt Đại tướng quân Ngụy Hổ: “Hiện nay quan viên trong triều có thể đảm đương trọng trách ngày càng ít, nhớ năm đó tiên đế còn tại vị, từng nhắc đến với ta, Lưu Trạng nguyên làm việc rất đắc lực, bây giờ nhân tài trẻ tuổi như vậy không còn nhiều nữa……”

Lúc phụ hoàng còn tại vị, ba năm tổ khoa cử một lần, là sự kiện trọng đại của sĩ tử trong triều ta. Một khi thi đỗ, xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An hoa.*

* "Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An hoa": Đây là hai câu thơ nổi tiếng trong bài thơ "Đăng khoa hậu" của Mạnh Giao (đời nhà Đường).

"Xuân phong đắc ý mã đề tật" có nghĩa là: gió xuân ấm áp, ngựa phi nhanh như muốn bày tỏ niềm vui đỗ đạt.



"Nhất nhật khán tận Trường An hoa": chỉ trong một ngày đã ngắm nhìn hết hoa lệ của kinh thành Trường An.

Hai câu thơ này gợi tả không khí vui mừng, phấn khởi của người vừa thi đỗ, đầy tự tin và khát khao vào một tương lai tươi sáng phía trước.

"Đỗ đạt vinh quy, gió xuân như tiếp thêm khí thế, muốn phi ngựa để thỏa ước mơ. Nay ta đã thành danh, muốn ngắm bao nhiêu cảnh đẹp của kinh thành cũng được."

Là Đại tướng quân, Ngụy Hổ từng dung túng cho không ít người gian lận thi cử, hoặc đề bạt bọn họ lên chức, hoặc tiết lộ đề thi. Mà sau khi việc thành, tất nhiên là nhận không ít quà hiếu kính của người phía dưới.

Vị Lưu Trạng nguyên này chính là một trong số đó, hắn ra tay hào phóng, tặng cho Ngụy Hổ một trạch viện.

Trạch viện này hiện tại do một tiểu thiếp mới nạp gần đây của Ngụy Hổ ở, Ngụy Hổ rất chiều chuộng nàng ta, cái gì tốt cái gì đắt đều đưa vào phòng nàng ta, sủng ái hết mực.

Người đẹp ở bên, tiêu tiền như nước cũng là chuyện bình thường.

Dương Việt vô ý nhắc tới, ngược lại cho Ngụy Hổ một cơ hội vơ vét của cải.

“Trong triều quả thật đã lâu không có người mới, nên...”

Ngụy Hổ làm việc từ trước đến nay đều nhanh như sấm chớp, mấy ngày sau, một đám đại thần trong triều bắt đầu bàn bạc việc khoa cử.

Khôi phục khoa cử là chuyện trọng đại, sau khi Lễ bộ truyền tin tức ra ngoài, sĩ tử thiên hạ đều sôi sục.

Trong nháy mắt, quán rượu, trà lâu, thư viện đều chật kín văn nhân mặc khách. Người thì nói chuyện, bàn luận sôi nổi, hào hứng về những chủ đề uyên bác, kẻ thì trò chuyện nho nhã, lịch sự, người thì đầy bụng kiến thức uyên thâm, kẻ thì kiến thức nông cạn, ít học.

Ta thường xuyên cải trang thành nam nhân trà trộn vào trong đó, nghe bọn họ bình giải văn chương, phân tích chữ nghĩa, bàn luận chuyện quốc gia đại sự.

Hàn Thủy luôn đi theo bảo vệ bên cạnh ta, nhưng nhìn bề ngoài, người làm bạn với ta lại là một người khác.

Thế gia công tử, Lâm Tu.