Hải Yến Hà Thanh

Chương 11




Trong giọng nói của hắn mang theo sự nhẫn nhịn và thống khổ, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức xông vào, mượn ánh trăng mờ ảo nhìn thấy hắn ngã trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, mười ngón tay bấu chặt mặt đất hiện lên mười đường ma.u.

Ta hoảng sợ, tiến lên ôm hắn vào lòng: “Ngươi làm sao vậy!?”

Hắn cắn răng nói: “Không sao...”

“Cái gì mà không sao! Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao!” Ruột ta nóng như lửa đốt, lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, “Nếu ngươi không nói, ta sẽ sai người đi truyền Thái y!”

Hàn Thủy sắc mặt đen sì, môi run rẩy, hoãn hồi lâu mới nói: “Trở về luyện công, vận khí, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.”

“Vận khí có thể đau thành thế này sao?” Ta để Hàn Thủy nằm trên đùi ta bắt mạch cho hắn, chỉ cảm thấy mạch tượng hỗn loạn, trong cơ thể như có chân khí ngang dọc.

“Nghỉ ngơi một đêm là không sao.” Hàn Thủy mồ hôi lạnh đầm đìa, cố gắng nắm lấy tay ta, “Trường An, có ngươi ở đây là tốt rồi.”

Quả thật là đau đến mơ hồ nên ngay cả lời thật lòng hắn cũng dám nói ra.

Ta đỡ hắn đến chiếc giường mềm mại, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên mặt và cổ hắn, mãi đến nửa đêm hắn mới bình ổn lại, cau mày ngủ thiếp đi trong lòng ta.

Ta sợ hắn ngủ như vậy một đêm, ngày mai sẽ bị cảm lạnh, liền lấy nước nóng lau người cho hắn.

Cầm vải bông lau qua lưng hắn, dù cách một lớp vải, ta vẫn có thể cảm nhận được sự gồ ghề dưới ngón tay, đây là vết sẹo của hắn.

Ta quen thuộc từng vết sẹo trên người Hàn Thủy.



Trước kia hắn tập võ bị thương là chuyện thường, tiền bối không có kiên nhẫn nên đều là ta giúp hắn bôi thuốc mỡ.

Trên lưng hắn có một vết sẹo rất đáng sợ, là vết thương để lại vào đêm mưa ta gặp hắn, lúc đó sâu đến tận xương, dưỡng thương rất lâu, đến nay vẫn không mờ, vẫn dữ tợn nằm ở vị trí bên hông nối liền vai.

Ta chưa từng hỏi hắn tại sao lại bị thương nặng như vậy, bởi vì thủ đoạn tàn nhẫn như vậy chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra là bị thích khách chém.

Đêm hôm đó mưa to gió lớn, hắn trong cơn sốt cao như dã thú gào thét: “Mẫu thân!”

Sau này khi thay thuốc cho hắn, ta luôn có thể nhìn thấy sự đau đớn trong mắt hắn, đây là quá khứ mà hắn không muốn nhắc đến.

Hắn không muốn nói, ta liền không hỏi.

Giống như thời gian xoay chuyển, ta lại trở về đêm hôm đó. Hàn Thủy ngủ không được ngon giấc, ngón tay sau khi bôi thuốc vẫn co quắp, đây là phòng vệ theo bản năng, hắn không có cảm giác an toàn.

Nhẹ nhàng vuốt lại tóc mái bị mồ hôi thấm ướt của hắn, ta cúi đầu hôn lên vết sẹo kia, mười ngón tay đan vào nhau: “Hàn Thủy, ta ở đây.”

Ta ở đây.

11.

Ta trông Hàn Thủy cả đêm, ngày hôm sau hắn tỉnh lại vẫn không nói gì, chỉ nói mình đã khỏi.

Hắn đã nói như vậy, ta cũng không nghĩ nhiều nữa, bởi vì chuyện chúng ta có quá nhiều chuyện phải làm.



Ta dịch dung ra khỏi phủ, đến chân núi Thanh Sơn cách kinh thành năm mươi dặm, bái phỏng cố nhân.

Thế cục hiện nay, do Đại tướng quân ngang ngược làm chủ nên có xu hướng sùng võ ức văn, thế nhưng triều đình rốt cuộc vẫn có nhiều văn nhân hơn, muốn khuấy động phong vân, vẫn là văn nhân thích hợp.

Đa phần người đọc sách đều thanh cao, sẽ không vì quyền thế mà tâm duyệt thành phục*, mà sau khi khoa cử cũng sẽ có không ít văn quan vào triều, Nhiếp chính vương và Đại tướng quân thế lực lớn mạnh. Nếu muốn tìm một người để họ thật lòng phò tá, chỉ có tìm người mà văn nhân thiên hạ đều bái phục, làm người dẫn đường cho bọn họ trước khi bước vào quan trường.

*Tâm duyệt thành phục (心悦诚服) có nghĩa là: tâm phục khẩu phục, từ tận đáy lòng phải nghiêng mình thừa nhận, không còn bất kỳ nghi ngờ hay phản bác gì.

Từ trước đến nay, chủ khảo trong khoa cử đều là nhân vật quan cao quyền trọng, chỉ vì một khi làm chủ khảo, các học trò được tiến cử năm đó đều sẽ kính trọng gọi ông ấy một tiếng thầy, đây là nhân mạch vô cùng khó có được.

Chư quốc đều tôn Nho, trong Đại Hạ có không ít học giả, thế nhưng người có danh vọng nhất, được người ta kính trọng nhất vẫn là lão tiền bối Mạnh Thu.

Mạnh Thu đã lâu không ra khỏi núi, nếu ta có thể thuyết phục ông ta làm giám khảo khoa cử, làm thầy của các sĩ tử, như vậy tương lai trên triều đình, Hoàng đệ sẽ có thêm rất nhiều thế lực ngầm ủng hộ, lực lượng của văn quan cũng dễ dàng tập hợp lại hơn.

Lúc ở Thiên m tự, ta nhiều qua lại với phu nhân của Mạnh Thu là Tần thị, lần này đến bái kiến, cũng là đưa thiếp mời cho bà ấy.

“Trước kia trong cung nhiều bất tiện, bây giờ đã chuyển đến phủ Công chúa, mới có thời gian đến thăm phu nhân.” Ta cười đưa bầu rượu trong tay cho Mạnh phu nhân, “Đây là rượu Trường An chôn lúc ở Thiên m tự, mời phu nhân nhận cho.”

Mạnh phu nhân nhận lấy, cười nói: “Thật kỳ lạ, ít người biết vị này nhà ta thích uống rượu.”

“Trước kia từng ngửi thấy hương rượu trên người phu nhân, nhưng trong miệng lại không có, chứng tỏ là người thân cận với ngài uống rượu. Trên tay áo phu nhân từng có bột phấn màu trắng gạo, là lúc tự tay nhặt gạo dính vào, cộng thêm ta từng thấy ngài đến gặp phương trượng xin trà phổ nhĩ của chùa, trà phổ nhĩ giải rượu.” Ta nắm tay bà ấy ngồi xuống, “Phu nhân cùng tiên sinh tình cảm sâu đậm, vừa vì ông ấy vo gạo ủ rượu, lại vì ông ấy cầu trà phổ nhĩ giải rượu, tình nghĩa như vậy, Trường An hâm mộ không thôi.”

Phu nhân nghe vậy ôn hòa cười, vỗ vỗ mu bàn tay ta, nói với sau tấm rèm của nội thất: “Ta đã nói với chàng nàng ấy là người thông minh nhanh nhạy mà, sao không ra gặp một chút?”