Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 6




Chính điện nguy nga to lớn lơ lửng trên mây, lấy Thanh U Phong làm trụ cột.

Thanh U Phong tựa như một lưỡi dao cô độc, càng đi lên cao đầu dao càng hẹp, giống như là măng mọc sau mưa.

Trên đỉnh búp măng đó chính là Thanh U Điện.

Tại cửa chính của Thanh U Điện các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn đứng vây quanh Miêu Tòng Thù, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi qua bậc cửa, vừa lúc đứng đối diện với đám người tông chủ Thái Huyền Tông, Câu Lật trưởng lão, đệ tử nội môn của Thái Huyền Tông trong đó có cả Cảnh Vãn Thu.

Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn lùi về phía sau một chút, Võ Yếu Ly đứng sau Miêu Tòng Thù một bước về phía bên phải, nhỏ giọng nói: ”Hai người đứng trước là tông chủ Thái Huyền Tông và Câu Lật trưởng lão quản lý ngoại môn, còn lại là các đệ tử nội môn lấy Cảnh Vãn Thu làm đầu. Cảnh Vãn Thu tuy dung mạo đẹp như con gái nhưng tính tình nóng nảy, có tiếng là thùng thuốc nổ ở Tu chân giới.” Cậu dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: ”Miêu đạo hữu, lần này ngươi lành ít dữ nhiều rồi.”

Miêu Tòng Thù: ”Ta tin tưởng giữa người với người có thể ngồi xuống uống trà nói chuyện phải trái với nhau một cách hòa bình.”

Võ Yếu Ly: ”Ngươi có thể lạc quan như vậy là chuyện tốt, nhưng mà cũng đừng mơ ta sẽ gọi ngươi là sư thẩm.”

Miêu Tòng Thù: ”...” Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau à?

“Ngươi chính là cha nuôi của con ta ở nhân gian?” Tông chủ Thái Huyền Tông lúc nói chuyện còn cố ý truyền kiếm khí vào trong giọng nói, khiến cho câu hỏi giống như một thanh trường kiếm xuyên qua hư không chĩa vào giữa trán của Miêu Tòng Thù.

“Trả lời!”

Kiếm khí sắc bén xé toạc không khí cuốn theo gió lớn tạo thành từng mũi kiếm sắc nhọn, mang theo tiếng xé gió mà nhanh chóng lao tới. Bởi vì là kiếm ý của đại năng Độ Kiếp kì nên dù là đám người Võ Yếu Ly cũng không thể phản ứng kịp.

“_ _!”

Kiếm ý đã đến trước mặt, Miêu Tòng Thù có trốn cũng không thoát.

Y đã từng nghĩ đến rất nhiều kiểu chết, trước kia cách chết có khả năng cao nhất là ‘nhặt được tên người yêu cực kì hung tàn rồi bị giết’, còn bây giờ cách có khả năng cao nhất là ‘nhặt được tên người yêu cực kì hung tàn rồi bị ©hịch chết’.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, y không phải là bị tên người yêu cực kì hung tàn hiện tại ©hịch chết ở trên giường ngược lại là bị cha của người yêu cũ giết chết.

Đúng là cuộc đời khó lường…

Có cái rắm!

“Ngũ Hành Đạo Ngọc!”

Trong chớp mắt Miêu Tòng Thù nhớ tới lúc y rời khỏi Côn Luân, bạn trai hiện tại đang đè trên người y ‘làm’ thì đột nhiên dừng lại, không biết móc ở đâu ra một cục đá vỡ, nói là một cái linh khí phòng ngự.

Lúc đó y không tin, nhưng mà… đậu má!

Có thằng đàn ông nào đang sướng đến một nửa rồi đột nhiên dừng lại muốn lên không được muốn xuống cũng không xong mà còn nhịn được?

Trừ khi là thận không dùng được nữa.

Cho nên lúc ấy y nhìn cũng không thèm nhìn đã cầm lấy mảnh ngọc kia rồi vô cùng lo lắng kéo người yêu tiếp tục nghiệp lớn ‘cấy cày’.

Hơn nữa bởi vì những linh khí phòng ngự khác đã phủ bụi ở trong không gian giới tử từ lâu lắm rồi nên nhất thời trong khoảng thời gian ngắn thật sự không nghĩ tới.

Lúc đó y chỉ nghĩ được gọi tên của mảnh ngọc này.

Nhưng mà trong nháy mắt cục đá kì quái mà Miêu Tòng Thù đeo trên cổ đột nhiên giống như sống dậy, trên mình viên đá màu đen sáng lên những hoa văn giống như kinh mạch, đan xen chằng chịt vào nhau lấy ngũ hành hóa âm dương.

‘Xoẹt’ một tiếng phóng ra mạch âm dương ngũ hành bảo vệ Miêu Tòng Thù tới kín mít, không chỉ chặn lại kiếm ý của tông chủ Thái Huyền Tông mà còn đem nó cắn nuốt sạch sẽ, đã vậy còn bắn ngược trở về một đòn tấn công cực kỳ bá đạo.

Ban đầu tông chủ Thái Huyền Tông căn bản không thèm để ý, chỉ ‘hừ’ mạnh một tiếng rồi tùy ý giơ tay chặn lại công kích, không ngờ tới đợt tấn công này thế mà lại làm bị thương bàn tay thậm chí thương tổn đến cả kinh mạch. Hắn trong lúc hoảng sợ, nhanh chóng phóng ra toàn bộ công lực để cắt đứt đòn tấn công này đồng thời hóa giải đạo pháp vừa rồi đâm vào kinh mạch.

Nhưng khi chạm tới đạo pháp cực kì huyền diệu kia, tông chủ Thái Huyền Tông càng thêm kinh ngạc.

Đạo pháp này…

Thứ ẩn chứa trong đây chắc chắn không phải vật phàm.

Cảnh Vãn Thu kinh ngạc: ”Sư phụ!”

Tông chủ Thái Huyền Tông xua tay nói: ”Ta không sao.”

Tông chủ nghi ngờ không thôi nhìn về phía Miêu Tòng Thù, thắc mắc y có phải thật sự chỉ là một tán tu vô danh hay không.

Bây giờ hắn đã là đại năng Độ Kiếp kì, hơn nữa còn là một kiếm tu thường xuyên rèn luyện thể chất, những linh khí thượng phẩm tầm thường căn bản không thể làm hắn bị thương.

Trừ khi đó không phải là linh khí thượng phẩm, mà là thần khí do thần minh rèn ra.

Đặc biệt là thần khí kia hình như còn ẩn chứa đạo pháp đến từ Côn Luân.

Tông chủ Thái Huyền Tông chắp tay làm kiếm lễ, nói: ”Tông chủ Thái Huyền Tông, cũng là cha của Phụ Tuyết. Vừa rồi ta làm vậy không phải là có ý xấu, xin hỏi các hạ là?”

“Cha nuôi của Từ Phụ Tuyết.”

Nội tâm Miêu Tòng Thù đang vô cùng kinh ngạc, bạn trai hiện tại vậy mà thật sự không lừa y, viên Ngũ Hành Đạo Ngọc này thật sự là một cái linh khí phòng ngự cấp thần.

Nói đi cũng phải nói lại, hóa ra lời nói của nam nhân trên giường thật sự có thể tin!

Bạn trai bây giờ quả nhiên là không giống với những tên đàn ông khác.

Ngũ Hành Đạo Ngọc hiển nhiên là ý thức được đạo kiếm ý vừa rồi trông thì thế tới rào rạt nhưng mà cũng chỉ là thử nghiệm, không phải là muốn làm tổn thương Miêu Tòng Thù thật, bởi vậy sau khi thu hồi ngũ hành âm dương mạch cục đá đen này cũng không tấn công tiếp.

Tông chủ Thái Huyền Tông: ”Xin hỏi môn phái của đạo hữu là?”

Miêu Tòng Thù: ”Ta chỉ là một tán tu không môn không phái mà thôi.”

Nghe vậy, tất cả mọi người trong chính điện đều nhìn về phía y, hiển nhiên là không tin.

Nếu thật sự chỉ là một tên tán tu nghèo hèn, vậy ngươi lấy đâu ra linh khí trâu bò như vậy?

Huống chi y giống như là không chỉ có một cái linh khí.

Võ Yếu Ly nhớ tới chiếc thuyền bạch ngọc, Cảnh Vãn Thu nhớ tới buổi sáng khi cùng Miêu Tòng Thù giằng co, lúc ấy đối phương cũng đeo một cái linh khí phòng ngự thượng phẩm.

Cảnh Vãn Thu hỏi: ”Sao tán tu lại có thể có nhiều linh khí thượng phẩm như vậy được?”

Miêu Tòng Thù: ”Đó đều là quà mà người khác tặng ta…” Y nghĩ một chút, nhưng mà thật sự không nhớ ra là đồ do vị bạn trai cũ nào tặng, vì vậy không xác định bổ sung: ”Chắc vậy.”

Ít nhất quà do bạn trai hiện tại tặng, y đều nhớ rõ.

Rốt cuộc bọn họ ở bên nhau còn chưa tới nửa năm.

Cảnh Vãn Thu nghe vậy lại hiểu lầm, hắn cảm thấy người như Miêu Tòng Thù không chỉ lòng tham không đáy, hơn nữa còn hoang dâm vô sỉ.

Một bên lấy thân phận cha con nuôi cùng Từ sư đệ có mối quan hệ không rõ ràng, thái độ mập mờ không rõ, một bên lại nghe nói y cùng Động Đình long quân của Vạn Pháp Đạo Môn bên kia dây dưa không dứt, cũng không biết ‘quà tặng’ trong miệng y rốt cuộc là đưa như thế nào.

Liên hệ đến việc của y và Từ sư đệ, hẳn là cũng phải dùng đến tiền tài linh khí để mua đứt quan hệ cha con nuôi.

Đơn giản là người này không chịu nổi.

Lửa giận dâng lên trong lòng Cảnh Vãn Thu làm gương mặt hắn ửng hồng như có rặng mây đỏ bay qua, mà đôi mắt đào hoa ngập nước còn xinh đẹp thanh tú hơn so với bất kỳ nữ tu nào.

Hắn lạnh giọng mắng: ”Vô sỉ!”

Miêu Tòng Thù: ”Nhận quà là rất vô sỉ sao?”



Y thấy mặt Cảnh Vãn Thu đỏ lên xinh đẹp như muốn câu hồn người khác, lập tức hiểu ra.

“Ta nghĩ người khác tặng quà cho Vân Cẩm tiên tử hẳn là đều có mưu đồ…”

Bằng không tại sao hắn lại cảm thấy việc nhận quà là rất vô sỉ?

Rõ ràng lúc nhận quà là thời điểm vui vẻ nhất!

Cảnh Vãn Thu tức giận mắng: ”Ngươi nói bậy cái gì đó? Cấm không được gọi ta là Vân Cẩm tiên tử! Có tin ta băm nát lưỡi ngươi ra không?”

Miêu Tòng Thù: ”...”

Cha ruột của Cảnh Vãn Thu nghe đồn là cao thủ của Hợp Hoan tông, Hợp Hoan tông nửa chính nửa tà, nếu không phải là lúc đại chiến chính tà kịp thời đứng về phía chính đạo thì bây giờ có lẽ đã bị cho là ma tu rồi.

Kiểu người như vậy, chắc hẳn Hợp Hoan tông cách làm việc ít nhiều gì cũng có chút tàn nhẫn của ma tu.

Bây giờ xem ra sự tàn nhẫn của Cảnh Vãn Thu là do đây.

Cảnh Vãn Thu: ”Ngươi bị câm à? Tại sao lại im lặng rồi?”

Miêu Tòng Thù chậm chạp nói: ”Lúc ta nói chuyện thì ngươi muốn băm đầu lưỡi của ta, giờ ta không nói lời nào thì ngươi lại mắng ta, ngươi muốn ta phải làm sao đây?”

Cảnh Vãn Thu bị câu hỏi của y làm khó, tự hỏi một lúc sau nhận ra từ đầu đến cuối đều là Miêu Tòng Thù nói nhăng nói cuội.

Nếu y nói chuyện nghiêm túc thì hắn cũng không tức giận đến mức muốn rút lưỡi y.

“Được rồi.” tông chủ Thái Huyền Tông mở miệng ngăn cản Cảnh Vãn Thu nói tiếp. “Miêu đạo hữu, mặc kệ nói như thế nào thì ngươi cũng thật sự từng nuôi lớn con ta Từ Phụ Tuyết. Ta thực sự rất biết ơn ngươi, cũng có thể dựa vào chút sức lực nhỏ bé của ta để báo đáp ngươi, nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, ta nhất định lên núi đao xuống biển lửa!”

Hắn chỉ nói “ta”, một chữ cũng không nhắc đến Thái Huyền Tông, nhưng mà được một cao thủ Độ Kiếp kì hứa hẹn đã là đại kì ngộ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu rồi.

Đáng tiếc lại gặp Miêu Tòng Thù, một con cá mặn không có tham vọng gì cả ngày chỉ biết yêu đương.

Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn không hiểu mối quan hệ phức tạp giữa Miêu Tòng Thù và Từ Phụ Tuyết, nhưng Võ Yếu Ly lại biết.

Cậu nghe vậy thì nổi trận lôi đình, vén tay áo lên định thay anh em tốt nói rõ lí lẽ, nhưng mà còn chưa mở miệng đã bị Miêu Tòng Thù ngăn cản.

Miêu Tòng Thù cười cười: ”Chuyện này để ta xử lý.”

Thái Huyền Tông này rõ ràng là không có ý tốt.

Trên danh nghĩa Miêu Tòng Thù tốt xấu gì cũng từng nuôi lớn Từ Phụ Tuyết, nhưng Từ Phụ Tuyết lại phủi sạch quan hệ, đó là hành vi bất hiếu, Thái Huyền Tông qua cầu rút ván, đó là bất nghĩa.

Nhưng bọn họ lại đối xử với Ôn Cẩm Trình vô cùng tận tình tận nghĩa.

Theo suy đoán của Miêu Tòng Thù thì hẳn là Từ Phụ Tuyết đã nói gì đó làm ảnh hưởng đến thái độ của Thái Huyền Tông đối với y, thế nên trên dưới Thái Huyền Tông chỉ hận không thể nhanh chóng báo đáp cho xong ân nghĩa của y đối với Từ Phụ Tuyết.

Làm cho ân oán giữa y và Từ Phụ Tuyết hoàn toàn trả hết.

Cách làm việc của Từ Phụ Tuyết luôn là sạch sẽ lưu loát, thủ đoạn trước kia đối với kẻ địch cũng luôn rất tàn khốc, một chiêu dứt điểm, hiện tại lại đem thủ đoạn tàn khốc vô tình này áp dụng trên người y.

Miêu Tòng Thù vuốt mũi nghĩ nghĩ, một khi đã vậy thì y cũng không cần nương tay nữa.

Vì vậy y lôi tờ ‘danh sách vật báo đáp’ mà bản thân đã sớm chuẩn bị ra, trên trang giấy trắng dài ước chừng hai trượng* rậm rạp những hàng chữ cực nhỏ.

*1 trượng=3,33m

Đồ vật được liệt kê ra cũng không thể quá quý hiếm, nhưng ít nhất khi Thái Huyền Tông lấy ra cũng sẽ không bị ảnh hưởng đến thanh danh.

Bởi vì Miêu Tòng Thù cơ bản chỉ cần linh khí, thảo dược và tiền tài. Sẽ không muốn kiếm pháp nội môn và tâm pháp nội môn của Thái Huyền Tông, y cũng không yêu cầu trở thành đệ tử nội môn của Thái Huyền Tông hay khách khanh* trưởng lão.

*Khách khanh: Là những người đã có thành tựu rồi mới gia nhập tông môn. Tông môn cung cấp tài nguyên đổi lại họ phải phục vụ cho tông môn. Độ trung thành với tông môn không cao.

Nói tóm lại, Thái Huyền Tông cho được, nhưng mà cũng thật sự là bị y hung hăng cắn đứt một miếng thịt lớn.

Miêu Tòng Thù vung tay lên, nói: ”Chỉ có chừng này thôi.”

Đám người của Thái Huyền Tông: Đmm!

Đám người của Vạn Pháp Đạo Môn: Không hổ là tiểu sư thẩm / tiểu sư thẩm tổ!

Võ Yếu Ly: Vượng phu*.

*Vượng có nghĩa là thịnh vượng, phu có nghĩa là chồng, ích là hữu ích và tử là con. Đây là cụm từ dùng để chỉ tướng của người phụ nữ khi lấy làm vợ sẽ giúp chồng của mình gặp nhiều may mắn, tiền tài, thành công trong công việc.

Câu Lật trưởng lão nhỏ giọng mà khó xử nói: ”Như vậy có hơi nhiều, sư huynh.”

Tông chủ Thái Huyền Tông vô cùng đau lòng, nhưng dù sao hắn cũng đến đây để giúp con trai mình cắt đứt những nhân quả không cần thiết, vậy nên đành phải làm bộ như không có chuyện gì nói: ”Lấy từ trong kho riêng của ta đi.”

Câu Lật trưởng lão: ”Sư huynh thật hào phóng.”

Miêu Tòng Thù tìm một nơi gần đây để ngồi xuống, chờ mọi người chuẩn bị xong mọi thứ.

Đám đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn vây quanh y bưng trà rót nước, đưa đồ ăn vặt và điểm tâm, hiển nhiên là hình ảnh sao quay quanh trăng*.

*raw 星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm) đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.



Tàng Thư các.

Từ Phụ Tuyết và Ôn Cẩm Trình đang xem thủy kính, hình ảnh trên thủy kính chính là khung cảnh bên trong đại điện Thanh U Điện.

Viên đá truyền âm bên cạnh đem đối thoại của mọi người trong điện truyền đến chi tiết, âm thanh vang lên trong Tàng Thư các rộng lớn yên tĩnh cực kì rõ ràng.

Khóe miệng Ôn Cẩm Trình giương lên, rũ mí mắt xuống che giấu đi sự phấn khích trong mắt, hắn nói: ”A Tuyết, xem ra tình cảm của Miêu Tòng Thù đối với ngươi cũng chỉ đến vậy thôi. Y có thể dễ dàng từ bỏ ngươi mà lựa chọn một đống tục vật, câu nói thích của y, tình cảm trong ánh mắt y… Tất cả đều là giả.”

Hóa ra đều là giả.

Có lẽ… Có lẽ Miêu Tòng Thù căn bản chưa bao giờ yêu Từ Phụ Tuyết!

Khuôn mặt của Từ Phụ Tuyết không hiện lên bất kỳ cảm xúc gì, hắn nhẹ giọng nói: ”Không, chuyện này chứng tỏ y cực kỳ yêu ta.”

Nghe vậy, khóe miệng đang tươi cười của Ôn Cẩm Trình bỗng chốc cứng đơ, ngay sau đó hắn lại làm vẻ mặt ngây thơ vô tội tò mò hỏi hắn: ”Nhưng y tình nguyện chọn tiền tài, linh khí cũng không muốn ở lại Thái Huyền Tông bên ngươi mà.”

Từ Phụ Tuyết: ”Bởi vì ta không muốn y tới Thái Huyền Tông, ta không muốn người khác biết được chuyện cũ giữa ta và y. Đây là chuyện ta muốn, vì vậy y làm cho ta, hơn nữa làm rất dứt khoát, làm ta từ nay về sau không cần lo lắng nữa.” Hắn nhìn vào mắt Ôn Cẩm Trình rồi khẳng định: ”Y sẽ không cản trở đến việc đổi linh căn của ngươi, yên tâm đi.”

Ôn Cẩm Trình lúng túng đáp lời hắn, sau đó lại nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng biết ơn, nhưng một tay thì đưa ra sau lưng, nắm chặt lại, ghen ghét đến độ làm móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Từ Phụ Tuyết đóng thủy kính lại, nhẹ nhàng nói với hắn: ”Ta đưa ngươi trở về uống thuốc.”

Ôn Cẩm Trình: ”A Tuyết, cảm ơn ngươi.”

Từ Phụ Tuyết ôm hắn đi ra khỏi Tàng Thư các: ”Giữa ta với ngươi thì cần gì phải nói cảm ơn. Đi thôi, đến lúc đó là ngươi có thể tu luyện được rồi. Sau này ngươi sẽ không phải trải qua sinh lão bệnh tử của phàm nhân nữa.”

Bọn họ cùng nhau đi về phía trước, bóng dáng nhìn qua rất xứng đôi, nhưng cái bóng trên mặt đất càng ngày càng dài, cuối cùng lại đường ai nấy đi.



Cảnh Vãn Thu cầm một cái túi trữ vật, vẻ mặt khó chịu nói: ”Tất cả đồ vật đều ở trong này, cầm lấy rồi mau chóng cút đi.”



Miêu Tòng Thù nhận lấy túi trữ vật, nói: ”Đợi khi nào bữa tiệc kết thúc, ta sẽ lập tức cút.” Nói xong, y và các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn liền chuẩn bị rời đi.

Cảnh Vãn Thu gọi y lại: ”Đợi đã _ _ ngươi phải thề với tâm ma, từ nay về sau người và Từ sư đệ không còn gì liên quan đến nhau nữa, cắt đứt tiền duyên, sau này không còn dính líu gì nữa, gặp mặt thì làm như không quen biết, có duyên cũng không phận.”

Miêu Tòng Thù nhanh chóng thề, cười một cái rồi xách theo một đống lớn quà chia tay chạy đi.

Đoàn người vô cùng hưng phấn vây quanh Miêu Tòng Thù đi ra quảng trường lớn của chính điện Thanh U Điện, vừa bước xuống bậc đầu tiên của trăm bậc thang đã nghe thấy tiếng trống vang vọng như sấm, vang vọng toàn bộ Thanh U Phong, như những con sóng dần dần lan ra xa, tiếng trống xa xưa linh hoạt kỳ ảo đọng lại rất lâu không biến mất.

Võ Yếu Ly nói: ”Ba tiếng Vô Ưu Cổ, là Bồng Lai Tiên Tông.”

Vừa dứt lời, tiếng trống thuần hậu càng lúc càng đến gần.

Ngẩng đầu lên liền thấy hơn chục người ở trên mây, mặc áo bào trắng trong ngực ôm đàn cầm hóa thành từng luồng ánh sáng rồi dừng ở quảng trường rộng lớn trước Thanh U Điện, quần áo làm từ lụa mỏng như mây trôi, quanh thân hình như còn có sương khói lượn lờ.

Cùng với tiếng vang như khánh như đàn, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ được dung mạo mỹ lệ và khí chất thanh tao xuất trần của mười mấy người mặc áo bào trắng kia, không hẹn mà cùng nghĩ thật không hổ là Bồng Lai Tiên Tông, không chỉ có cách xuất hiện mà diện mạo cũng tự mang theo tiên khí.

Huyết mạch của tiên nhân Bồng Lai Tiên Tông chỉ đứng sau Côn Luân, tiên sơn lánh đời, khí chất thần bí mơ hồ lại mang theo cảm giác xa cách, bởi vậy các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn rất phấn khích khi nhìn thấy đệ tử Bồng Lai.

Võ Yếu Ly nhỏ giọng nói: ”Mặt mũi của Thái Huyền Tông vậy mà rất lớn, đến cả Bồng Lai Tiên Tông trăm năm không xuất thế cũng phái người đến đây.”

Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn sôi nổi nhỏ giọng phụ họa: ”Ta nhớ rõ đã trăm năm rồi không có ai bước ra từ Bồng Lai Tiên Tông.”, “Lần trước gặp người của Bồng Lai Tiên Tông là lúc Tu chân giới và Ma Vực đại chiến, khi ấy Bồng Lai Tiên Tông phái Dao Sơn cư sĩ ra.”, “Phong tư năm ấy của Dao Sơn cư sĩ đến nay ta hãy còn nhớ rõ, có thể nói là trong thiên hạ không tìm ra được người thứ hai.”



“Lại nói, Bồng Lai Tiên Tông cử nhiều người đến như vậy, thật sự chỉ vì tham gia một buổi tiệc thôi sao?”

Có người vô thức đặt ra câu hỏi, những người khác im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, Võ Yếu Ly nói: ”Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, đến lúc nên biết thì chúng ta tự sẽ biết thôi.” Sau đó cậu nói sang chuyện khác: ”Vị đứng đầu kia chính là Dao Sơn cư sĩ sao?”

Trong đám đông có người từng nhìn thấy Dao Sơn cư sĩ từ phía xa, quả thực là phong tư trác tuyệt, khiến người ta vừa gặp liền cả đời khó quên.

Hắn lập tức trả lời một cách khẳng định: ”Đúng thật là Dao Sơn cư sĩ.”

Đoàn người của Bồng Lai Tiên Tông nghe được tiếng bàn tán khe khẽ của các đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn, chỉ là bọn họ tính tình lạnh nhạt, hơn nữa rất được săn đón ở Tu chân giới nên sớm đã xem việc đi đến đâu cũng bị nghị luận, vây xem thành thói quen.

Vì vậy bọn họ rất thờ ơ, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn đã lập tức đi đến Thanh U Điện.

Võ Yếu Ly: ”Chúng ta trở về ngoại môn thôi.” Cậu nhìn về phía Miêu Tòng Thù, bỗng nhiên phát hiện anh em tốt của mình đang hạ thấp bả vai, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân, mặt giống hệt như một con đà điểu đang đẻ trứng, vì vậy không khỏi tò mò hỏi: ”Miêu đạo hữu, trên mặt đất có hoa văn à?”

Miêu Tòng Thù một tay ôm trán che lại nửa bên mặt, cố gắng thu nhỏ thân hình lại để lẫn vào trong đám người, mơ hồ trả lời: ”Không… Chỉ là đột nhiên giàu có đè lên lưng làm lưng ta cong xuống thôi.”

Kỳ thực, y quen biết với đám tu sĩ mặc áo trắng bay bay ở phía sau kia.

Tất cả đều quen biết, không sót một ai.

Đặc biệt là cái vị đứng đầu đội ngũ kia, trước kia bọn họ đã từng vô cùng thân mật.

Khoảng ba trăm năm trước, Miêu Tòng Thù gặp phải bão lốc ở Đông Hải, cả người và thuyền đều bị cuốn vào trong gió lốc, đến khi tỉnh lại đã ở Bồng Lai tiên sơn rồi.

Sau đó, y và Tiết Thính Triều yêu nhau rồi theo hắn trở về Bồng Lai Tiên Tông, bọn họ đã từng có với nhau một quãng thời gian tốt đẹp.

Tiết Thính Triều là người dịu dàng như nước, trong lòng mang theo sự từ bi của người tu tiên, quả thật là một chính nhân quân tử.

Đối xử với y rất tốt, nhưng đồng dạng, hắn cũng đối xử tốt với tất cả mọi người.

Tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Bồng Lai Tiên Tông đều không thích Miêu Tòng Thù, cảm thấy y quá tục khí đã vậy còn độc chiếm Tiết Thính Triều, quyến rũ khiến hắn động lòng phàm, hơn nữa sợ y cản trở hắn vấn đỉnh đại đạo.

Lúc Miêu Tòng Thù bị toàn bộ Bồng Lai Tiên Tông bài xích, cô lập, Tiết Thính Triều không hề nhận ra, cũng có thể là hắn nhận ra nhưng mà hắn càng tin tưởng vào tông môn phẩm tính cao thượng của mình hơn.

Dù sao thì đến khi Miêu Tòng Thù phát hiện mọi chuyện không đúng lắm, nhận ra nếu cứ tiếp tục ở đây thì có thể sẽ bị giết chết, y bèn vội vàng chuẩn bị tay nải rồi nhanh chóng chạy đi.

Chạy khoảng nửa năm cũng không thấy Tiết Thính Triều liên lạc y liền thở phào nhẹ nhõm.

Cả người nhẹ nhàng, y nhanh chóng vui vẻ chạy đi tìm tình duyên tiếp theo của mình.

Nhưng mà không trực tiếp gặp mặt để chia tay, khi gặp lại còn đã là chồng người khác, ở giữa còn có 2, 3 tên bạn trai cũ, Miêu Tòng Thù ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.

Miêu Tòng Thù lấy tóc che mặt, bước chân như bay: ”Mau đi thôi, ta muốn nhanh chóng trở về ăn cơm, tắm rửa, đếm tài sản.”

Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn nhanh chân đuổi theo, rất nhanh đoàn người đã đi xong trăm bậc thang đến trận pháp dịch chuyển ở phía dưới, sau khi điều khiển phù chú, ánh sáng trắng lóe lên rồi tất cả đều biến mất.

Không có ai trong số bọn họ mạnh như người của Bồng Lai Tiên Tông, vậy nên không thể phi hành ở trên không Thanh U Phong, chỉ có thể dùng pháp trận dịch chuyển để rời đi.

Ở trước hành lang chính trong Thanh U Điện.

Tiết Thính Triều đột nhiên dừng lại, giống như cảm giác được mà quay đầu lại, lại chỉ có thể thấy được trận pháp dịch chuyển đang khởi động và một đám đệ tử mặc đạo bào của Vạn Pháp Đạo Môn cùng với một bóng xanh xoẹt qua giữa đám người.

“Tiên sinh, có vấn đề gì sao?” Thủ đồ của Bồng Lai Tiên Tông cõi lòng tràn đầy sùng bái, cung kính hỏi.

Tiết Thính Triều thu hồi ánh mắt: “Không.” Hắn đáp lại một câu, giọng nói như cầm như tranh (đàn tranh), êm dịu tuyệt đẹp, du dương dễ nghe.

Tiết Thính Triều dẫn đầu Bồng Lai Tiên Tông bước vào Thanh U Điện, tông chủ Thái Huyền Tông nhìn thấy hắn liền ra chào đón, đồng thời ra hiệu Cảnh Vãn Thu và những đệ tử khác rời đi.

Trong điện lúc này chỉ còn lại tông chủ Thái Huyền Tông, Câu Lật trưởng lão và Tiết Thính Triều, những người còn lại đã đi ra ngoại điện. Tấm màn ánh sáng dùng để che chắn âm thanh được dựng lên, cho dù là Cảnh Vãn Thu duỗi dài cổ nhìn vào trong thì cũng không thể đoán được rốt cuộc là bọn họ đang bàn bạc chuyện gì.



Nơi tiếp khách ở Càn Viện.

Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn từng người rời đi, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly.

Võ Yếu Ly như có điều suy tư nói: ”Ngươi có phải là quen biết Dao Sơn cư sĩ không?”

Miêu Tòng Thù lúc này đang xem túi trữ vật đựng ‘quà chia tay’, trong miệng nhỏ giọng lẩm nhẩm ‘ta một nửa, hắn một nửa’, rồi đem linh khí, thảo dược và tiền tài ở bên trong tất cả đều chia thành hai phần.

Trông bộ dạng có vẻ là muốn chia sẻ với người khác.

Nghe vậy, Miêu Tòng Thù chỉ nói: ”Cũng xem như quen biết.”

Võ Yếu Ly nheo mắt lại hỏi: ”Sẽ không phải lại là bạn trai cũ của ngươi chứ?”

“Không phải.” Chưa chia tay sao có thể coi là người yêu cũ?

Võ Yếu Ly tin: “May mà ngươi cũng không quá đáng.” Sau đó lại hỏi: ”Ngươi đang chia số tiền bịt miệng của Thái Huyền Tông à? Tính chia cho ai một nửa vậy?”

Miêu Tòng Thù dừng một chút, rồi tự nhiên mà trả lời: ”Bạn trai hiện tại của ta.”

Võ Yếu Ly: ”Là tiểu sư thúc của ta à?”

“Nếu là tiểu sư thúc của ngươi chỉ sợ hắn sẽ chướng mắt đống đồ này.” Miêu Tòng Thù liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi nhẹ giọng nói: ”Ta có đạo lữ rồi.”

“Hắn cũng là tán tu.” Miêu Tòng Thù thở dài: ”Hắn nghèo, rất nghèo.”

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Tiểu Thù: Ta, vượng phu.

Này, ngày mai chắc là công sẽ xuất hiện chăng?