Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 4




Cảnh Vãn Thu há to miệng, ngây ngốc.

Mọi người biểu tình hốt hoảng, cảm giác như ngay giây sau sẽ thốt ra câu “Đậu má!”, Ôn Cẩm Trình sau khi nghe được tin tức liền chạy theo sau đến đây vừa lúc nghe được câu nói này, chân lảo đảo thiếu chút nữa đã té ngã.

Đệ tử nội môn ở đây đơn thuần là bị tin tức Miêu Tòng Thù là cha Từ Phụ Tuyết làm cho chấn động, đệ tử ngoại môn ngày thường thích đọc tiểu thuyết hoặc đến Phù Vân Thành nghe kể chuyện, bọn họ thích nhất là mấy câu chuyện xưa ly kỳ, tươi mát.

Bởi vậy nên trí tưởng tượng của bọn họ phong phú hơn nhiều so với các đệ tử nội môn.

Ví dụ như bây giờ, khi các đệ tử nội môn còn đang khiếp sợ thì trong lòng các đệ tử ngoại môn đã hiện lên một câu: Đầu tông chủ mọc sừng rồi.

Cảnh Vãn Thu thẹn quá hóa giận: ”Ngươi cả gan dám bôi nhọ sư nương của ta?”

Miêu Tòng Thù: ”Ta là cha nuôi của hắn.”

Cảnh Vãn Thu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: ”Ra là cha nuôi.”

Miêu Tòng Thù: ”Cha nuôi thì không phải là cha sao? Ơn dưỡng dục còn lớn hơn ơn sinh thành, xét theo bối phận, ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư thúc.”

Cảnh Vãn Thu: ”...”

Cảnh Vãn Thu nửa tin nửa ngờ, hắn thật sự không có ấn tượng tốt với Miêu Tòng Thù.

Lúc trước chưa biết sự thật đã tin vào lời đồn là do hắn không đúng, nhưng cái tên tán tu áo xanh nhìn thì có vẻ bình thường không có gì nổi bật này da mặt có chút dày, so với Ôn Cẩm Trình trời quang trăng sáng thì thua xa.

Nếu Từ sư đệ thật sự ngứa mắt Miêu Tòng Thù, thì cho dù tán tu áo xanh này ỷ vào công ân nuôi nấng mà sinh ra ý tưởng gây rắc rối thì chắc chắn cũng sẽ phí công vô ích.

Có ơn thì chỉ cần báo đáp là xong.

Chẳng lẽ Thái Huyền Tông bọn họ còn không thể trả nổi ân tình của một tán tu bình thường?

Cảnh Vãn Thu nghĩ thông suốt xong thì thu lại tư thế cầm kiếm, chắp tay làm kiếm lễ* của Thái Huyền Tông: ”Cảnh Vãn Thu Thái Huyền Tông. Trở về ta sẽ hỏi lại Từ sư đệ, nếu đúng là ta hiểu lầm chắc chắn sẽ đến tận cửa xin lỗi.”

*kiếm lễ:



Miêu Tòng Thù: ”Nhớ kĩ lễ nghĩa.”

Y không sợ Từ Phụ Tuyết chối bỏ, trừ khi Từ Phụ Tuyết muốn hứng chịu lời đồn đại của thiên hạ.

Cảnh Vãn Thu là đại đệ tử nội môn của tông chủ Thái Huyền Tông, cũng là một tu giả trẻ tuổi xuất sắc, có đơn Hỏa linh căn, tính tình nóng nảy, chưa đến hai mươi tuổi đã tu luyện đến Kim Đan, vì có dung mạo như tiên mà bị trêu đùa là “Vân Cẩm tiên tử”.

Mẹ ruột của hắn nghe nói là tông chủ của Hợp Hoan tông, là một tu nhị đại* chính hiệu bởi vậy tài nguyên tu luyện và linh khí trong tay hắn rất phong phú.

*Phú nhị đại: Hiểu đơn giản là thế hệ giàu có thứ hai trong một gia đình phú thương (thường là do thừa hưởng từ ba mẹ). Phú nhị đại thường chỉ các cậu ấm cô chiêu là đời thứ 2 trong gia đình giàu có. Tu nhị đại cũng được dùng với nghĩa tương tự.

“Tất nhiên.” Hắn hào phóng đáp ứng.

Miêu Tòng Thù thu lại linh khí phòng ngự đang muốn rời đi lại bị Ôn Cẩm Trình chặn đường.

“Tránh ra.”

Ôn Cẩm Trình cực kì xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, như một khối ngọc được chạm khắc tinh xảo. Bản thân sinh ra trong gia tộc xa hoa hạng nhất, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, ngựa tốt áo lông, mặt mày khác với người thường, mang theo vẻ ngây thơ vô hại.

Dù là tu sĩ đứng ở nơi cao nhìn thấy hắn cũng cảm thấy vui vẻ mà muốn gần gũi.

Không giống với Miêu Tòng Thù, áo xanh lụa trắng, tản mạn lõi đời, cho dù đứng ở trước mặt mọi người cũng sẽ hoàn toàn bị làm lơ.

So sánh hai người, không trách Từ Phụ Tuyết lại yêu Ôn Cẩm Trình.

Ôn Cẩm Trình bước nhanh hai bước đến trước mặt Miêu Tòng Thù, nhìn kĩ y từ đầu đến chân. Nhìn xong, gương mặt hắn nổi lên một tầng đỏ ứng, mỉm cười, giọng nói mang theo kích động: ”Tiểu Thù, đúng là ngươi rồi!!”

So sánh với Ôn Cẩm Trình đang kích động, Miêu Tòng Thù đáp lại rất lạnh nhạt.

Miêu Tòng Thù: ”Đừng chặn đường.”

Ôn Cẩm Trình lại muốn làm gì?

Miêu Tòng Thù cảnh giác lui về phía sau, y luôn luôn phòng bị Ôn Cẩm Trình, bởi vì người đàn ông trước mặt y căn bản chính là một tên biến thái có bệnh tâm lý.

Trước mặt mọi người thì tỏ ra phẩm đức cao quý*, sau lưng lại giống như rắn độc lộ ra răng nanh đối với y. Trong tối ngoài sáng hãm hại y vô số lần, nếu không phải y là tán tu có chút tu vi thì có khi đã sớm bị hắn đùa chết ở nhân gian.

*raw 冰壑玉壶: Nước trong khe núi sâu trong như băng được chứa trong một chiếc bình ngọc pha lê. Đó là ẩn dụ chỉ những người có đạo đức liêm khiết và nhân cách cao thượng.

Ôn Cẩm Trình từ trong ra ngoài đều là độc dược, tối tăm, hèn hạ và ghê tởm.

Cảnh Vãn Thu đang chờ những người liên quan, thấy thái độ thù hận của Miêu Tòng Thù thì cảm thấy có chút khó chịu, đồng thời cũng thắc mắc vì sao y lại căm hận Ôn Cẩm Trình như vậy, rõ ràng là Ôn Cẩm Trình đối xử với y rất tốt.

Ôn Cẩm Trình sắc mặt tái nhợt, nói: ”Ta thật sự rất vui khi gặp lại ngươi, nên không kìm được mà muốn nói vài câu với ngươi.”

Miêu Tòng Thù chỉ cảm thấy cả người mình không thoải mái: ”Chúng ta không thân.”

Ôn Cẩm Trình rõ ràng hận y, nhưng lại thích ở trước mặt người ngoài giả vờ như là rất thân thiết với y, sau đó dẫm lên sự quan tâm mà y vẫn thường dành cho Từ Phụ Tuyết, cuối cùng cướp lấy mọi công sức của y một cách chính đáng.

Ôn Cẩm Trình nhìn thẳng vào y, ấp úng nói: ”Ngươi nuôi lớn A Tuyết, A Tuyết cũng đối xử tử tế và kính trọng ngươi, ngươi cũng coi như là nhìn ta trưởng thành, ta, trong lòng ta vẫn luôn tôn kính và yêu mến ngươi.” Hắn miễn cưỡng tươi cười: ”Ta cũng biết ngươi không thích ta, nhưng mà ta vẫn luôn…”

Hắn còn chưa nói xong những lời còn lại nhưng cộng thêm thái độ lạnh lùng của Miêu Tòng Thù cũng đủ để khiến cho mọi người ở đây phải suy nghĩ.

Ôn Cẩm Trình và Từ Phụ Tuyết cả hai người đều có tình cảm với nhau, nên cũng kính trọng Miêu Tòng Thù, có thể nói là tri ân cảm tạ, yêu ai yêu cả đường đi.

So sánh thì thái độ của Miêu Tòng Thù không khỏi có chút ngang ngược kiêu ngạo tự đại, lợi dụng ân tình để bắt người khác phải báo đáp.

Cảnh Vãn Thu mở lời đầu tiên: ”Cẩm Trình, ngươi là ân nhân cứu mạng của Từ sư đệ, đồng thời cũng là đạo lữ mà hắn hết mực yêu thương, tông môn chúng ta sẽ bảo vệ ngươi. Người ta không cảm kích ngươi cũng không cần phải chịu ấm ức. Ân tình của y, tông môn sẽ báo đáp.” Dứt lời hắn gọi một tiểu đồng tới: ”Đưa Cẩm Trình thế tử về đi.”

Sau đó hắn nói với Miêu Tòng Thù: ”Việc này ta sẽ hỏi lại Từ sư đệ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chúng ta đều sẽ tính toán rõ ràng. Thái Huyền Tông chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng ta cũng hy vọng ngươi không dùng danh tiếng của Thái Huyền Tông để giả danh lừa bịp ở bên ngoài.”

Nói xong, hắn rút kiếm chém nát cục đá bên chân Miêu Tòng Thù.

“Ta sẽ không dịu dàng như Cẩm Trình đâu.”

Cảnh Vãn Thu dùng sát ý sắc bén để cảnh cáo y, đồng thời phóng ra uy áp của tu sĩ Kim Đan.



Miêu Tòng Thù suy nghĩ một chút rồi chậm chạp nói: ”Ta đã nghĩ xong danh sách quà tặng, chút nữa sẽ đưa cho ngươi.” Dừng một chút y lại nói tiếp: ”Tuy rằng đại môn phái như Thái Huyền Tông sẽ không để ý chút đồ vật này, nhưng ta cũng biết xấu hổ, sẽ không nổi lòng tham đâu, ngươi có thể yên tâm.”

Mọi người / Cảnh Vãn Thu: ”...”

Y hoàn toàn không bị dọa sợ, đã thế da mặt còn rất dày!

Cảnh Vãn Thu lạnh lùng trào phúng: ”Quả nhiên lõi đời.” Hắn trào phúng xong rồi rời đi với Ôn Cẩm Trình.

Những người khác thấy không còn chuyện gì nữa liền lục tục rời đi, người đã đi rồi nhưng ảnh hưởng thì vẫn còn đó.

Sau khi trở lại cổng sơn môn, bọn họ liền đem một đống đồ ăn vặt ra rồi bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại câu chuyện xưa máu chó* vừa rồi với đám đệ tử ngoại môn cùng các giáo phái khác đang vây quanh đây.

*Thuật ngữ này ám chỉ những tình tiết với nội dung lặp đi lặp lại, nhàm chán. Hay những đoạn văn, lời thoại với từ ngữ không mạch lạc. Những tình tiết không lôi cuốn và khô cứng trong các quyển truyện. Những truyện đó thường được sáng tác bởi các tác giả trẻ, mới tập chắp bút. Hay những tác giả không chịu đổi mới hay thay đổi lối tư duy sáng tạo của mình.

Mọi người cơ bản đã rời đi hết, ở chỗ này trừ Miêu Tòng Thù ra thì chỉ còn một đệ tử ngoại môn đang đợi để dọn dẹp đống đá vụn lúc nãy.

Hắn thấy Miêu Tòng Thù cứ đứng im ở đó, bóng lưng lẻ loi cô đơn, tự nhiên lại cảm thấy y vừa đáng thương vừa đáng trách.

Hắn tiến lên phía trước một bước đang định lên tiếng khuyên nhủ y, lại nghe thấy Miêu Tòng Thù nói nhỏ: ”Ân nuôi dưỡng thì nên đòi bao nhiêu nhỉ? Thiếu tông chủ của tông môn lớn nhất Tu chân giới, trời sinh kiếm cốt, vật báu hiếm có, giá trị liên thành! Nếu có thêm vài món linh khí chất lượng tốt, sau đó gắn mác là do Thái Huyền Tông sản xuất, nhất định là có thể bán được với giá gấp 3 lần. Nếu tính như vậy hẳn là có thể kiếm…”

“Mình giàu rồi.”

Đệ tử ngoại môn: ”...”

Đệ tử ngoại môn chợt cảm thấy người duy nhất đáng buồn ở đây là hắn mới đúng.

Người ta có tiền từ trên trời rơi xuống, linh khí tiền bạc tất cả đều tới tay, cô đơn đáng thương gì đó đều là giả.

Lúc này Ôn Cẩm Trình ở phía xa đột nhiên quay đầu lại nhìn bóng lưng của Miêu Tòng Thù mà y không hề phát hiện, trên gương mặt xinh đẹp thanh tú chợt lộ ra vẻ tham lam, cười tươi đầy phấn khích.

Giống như một con rắn độc thè lưỡi trong đống xác chết thối rữa, làm cho người ta không rét mà run.



Phù Vân Thành.

Quán rượu, ông lão kể chuyện đang miêu tả mối quan hệ phức tạp và và khó đoán giữa thiếu tông chủ vừa trở về của Thái Huyền Tông, vị đạo lữ đồng tính của thiếu tông chủ và cha mẹ hắn.

“Thì ra tên tán tu họ Miêu này là cha nuôi của Từ thiếu tông chủ!”

“Hừ _ _ chuyện này thì có gì phức tạp? Còn không thú vị bằng câu chuyện tiểu tam lúc trước.”

“Không phải là y chiếm được lợi lớn sao? Chỉ là một tên tán tu hèn mọn vậy mà có thể xưng huynh gọi đệ với tông chủ của Thái Huyền Tông, cùng ngồi cùng ăn, thật sự quá may mắn.”

Lão tu sĩ nheo mắt nói: ”Con của bạn ta làm việc ở ngoại môn Thái Huyền Tông, lúc ấy nghe thấy rõ ràng tên tán tu áo xanh kia chính miệng thừa nhận Từ thiếu tông chủ là bạn trai cũ của y!”

“Vừa nãy không phải là ngươi nói hai người bọn họ là cha con nuôi sao?”

Lão tu sĩ: ”Là cha con nuôi, nhưng cũng từng ở bên nhau.”

“Y…” Khán giả bên dưới thổn thức, có chán ghét có tò mò: “Quan hệ nam nam ở đại môn phái thật loạn.”



Ở giữa cầu thang, Miêu Tòng Thù đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại suy nghĩ, lời đồn về mối quan hệ giữa y và Từ Phụ Tuyết tại sao lại ra nông nỗi này?

Ban đầu là câu chuyện tình tay ba nóng bỏng thì cũng thôi đi, tại sao bên ngoài có thể đem quan hệ cha con nuôi của bọn họ càng kể càng sắc tình?

“Đừng chặn đường.”

Người lên lầu đằng sau lớn tiếng hét lên một câu, Miêu Tòng Thù hoàn hồn lại rồi tiếp tục đi lên lầu. Đi đến phòng riêng trên tầng ba, y vừa mở cửa vào đã thấy Võ Yếu Ly và các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn đang ở trong đó cắn hạt dưa, thỉnh thoảng bình luận một hai câu về câu chuyện bên dưới.

Võ Yếu Ly: ”Miêu đạo hữu mau đến đây.”

Những đệ tử đang cắn dưa lập tức nhìn qua, ánh mắt giống như tia chớp, cảm giác như còn có thể nhìn thấy tia lửa bắn tung tóe ở bên trong.

“Y chính là cha nuôi của Từ Phụ Tuyết?”, “Không phải, y là bạn trai cũ của Từ Phụ Tuyết!”, “Ta sớm đã nhận ra kiếm tu của Thái Huyền Tông đều là một đám ngoài lạnh trong nóng, ở bên ngoài thì tỏ ra nghiêm túc ở sau lưng thì không biết có bao nhiêu suy nghĩ dâm dục*.”, “Chậc chậc thế giới của kiếm tu thật phức tạp.”

*raw 骚: cợt nhả, lẳng lơ, ngoài ra theo mình hiểu thì nó còn có nghĩa là dâm dật… vì không biết để là gì nên mình xin phép chém dựa vào ngữ cảnh ạ.



Ríu rít như chim sẻ ngoài bờ ruộng vậy.

Võ Yếu Ly thể hiện ra uy nghiêm của trưởng bối, lớn tiếng quát: ”Câm miệng! Lời đồn như vậy mà các ngươi cũng tin được?” Sau đó cậu giới thiệu: ”Đây là Miêu Tòng Thù, bạn tốt nhất của ta, hai ta thân thiết như anh em ruột thịt, các ngươi nói y cũng như nói ta, nói ta thì chính là ngang bướng láo xược. Mà ai dám ngang bướng láo xược thì sẽ bị bắt nhốt.”

Miêu Tòng Thù: ”...” Nói như thể đống vỏ hạt dưa dưới chân ngươi chỉ là đồ trang trí vậy.

Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn: Rõ ràng là lúc nãy Võ sư thúc cắn hạt dưa đến mức kêu răng rắc răng rắc.

Nhưng mà Võ Yếu Ly dù sao cũng đã tỏ thái độ, những người khác rất nhanh đã chấp nhận Miêu Tòng Thù. Hơn nữa những câu chuyện được kể nơi tửu lâu đa số đều là giả, bọn họ cũng chỉ nghe cho vui chứ không tin.

Miêu Tòng Thù ngồi ở giữa các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn vừa cắn hạt dưa vừa ăn quà vặt, bởi vì tính tình tốt nên cũng không xích mích gì, dễ dàng bắt chuyện cùng mọi người rồi hỏi: ”Sao các ngươi lại đến đây?”

Đệ tử Giáp của Vạn Pháp Đạo Môn: “Vì tiểu sư thúc tổ tới đây nên chúng ta đi theo.”

Miêu Tòng Thù: ”Động Đình long quân? Hắn tới đây làm gì?”

Đệ tử Ất của Vạn Pháp Đạo Môn: ”Đúng vậy, tiểu sư thúc tổ tới đây để gặp một người.”

Miêu Tòng Thù: ”Gặp ai?”

Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn: ”Chúng ta không biết nhưng Võ sư thúc biết đó.”

Bối phận của Võ Yếu Ly cao hơn bọn họ một bậc, bình thường cậu vẫn luôn nói chuyện trực tiếp với Đăng Tê Chi, chính vì vậy nên cậu mới biết.

Võ Yếu Ly nói: ”Cảnh chủ Đông Hoang, Lộc Tang Đồ.”

Mọi người nghe thấy vậy ồ lên: ”Đó chẳng phải là Ma Vực sao?”

“Không phải Ma Vực nhưng đáng sợ hơn cả Ma Vực. Cảnh chủ Đông Hoang không phải ma tu nhưng cách làm việc còn đáng sợ hơn ma tu nhiều, tính tình hắn vui giận thất thường, vô cùng khó đoán, hắn không thích giết người nhưng thủ đoạn tra tấn người khác rất tàn nhẫn.”

“Đúng vậy! Cho nên rất nhiều người rơi vào trong tay hắn thà chết cũng không muốn sống.”



Càng nói càng đáng sợ, mọi người tụ tập thành một vòng tròn run bần bật.

Đông Hoang ở gần Ma Vực, là ranh giới giữa Tu chân giới và Ma giới, vị trí quan trọng nhưng tiếc là một ngọn cỏ cũng không có, phong tục dân cư nơi đây vô cùng khắc nghiệt khó có thể thuần hóa. Vì vậy nên mới không có vị đại năng nào tình nguyện đi Đông Hoang khai tông lập phái, trấn thủ biên cương, sau nhiều năm nơi này liền trở thành một mối họa.

Mãi đến 400 năm trước, có một người đột nhiên xuất hiện, đánh hạ Đông Hoang, thu phục thành chủ các nơi và xây dựng một thành trì ở lối ra của Ma giới. Sau khi hắn đạt đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ, vì vài lần một thân một mình đánh lui đại quân của ma tu mà nổi tiếng khắp Tu chân giới, được người đời gọi là cảnh chủ Đông Hoang.

Cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ.

Hai cánh môi của Miêu Tòng Thù chạm vào nhau, tỏ vẻ đồng ý nói: ”Thật đáng sợ.”

Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn: ”Võ sư thúc, vì sao tiểu sư thúc tổ lại muốn gặp cảnh chủ Đông Hoang?”

Võ Yếu Ly: ”Hình như là vì có một cái bí cảnh chuẩn bị mở ra. Nhưng mà Thái Huyền Tông cũng mời Lộc Tang Đồ, chắc là hắn sẽ xuất hiện ở buổi tiệc.”

Miêu Tòng Thù cầm một đống hoa quả tươi lột vỏ ra ăn, thuận miệng hỏi: ”Mua chỗ nào vậy?”

Võ Yếu Ly: ”Cửa hàng trái cây ở khu phố phía đông. Chỗ đó bọn họ có rất nhiều trái cây, mới mẻ lại độc đáo, hơn nữa còn có rất nhiều loại.”

Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn thấy y từ khi bước vào đây, miệng không nghỉ lúc nào, vì thế nhiệt tình đưa cho y thật nhiều thật nhiều đồ ăn. Đồng thời không quên giới thiệu cho y vài cửa hàng bán đồ chính tông nhất ở Phù Vân Thành, Miêu Tòng Thù cũng đáp lại mà kể cho bọn họ nghe về những món đặc sản ở nơi khác mà ít người biết.

Cuối cùng, Miêu Tòng Thù nói: ”Nhưng mà đồ ăn ngon thật sự không phải ở Tu chân giới hay nhân gian, càng không phải ở Ma Vực, mà là ở Côn Luân. Món ngon trong thiên hạ đều là từ Côn Luân mà ra”

Côn Luân là một ngọn núi thần, hoàn toàn đứng trên Tu chân giới và Ma vực, cũng là nơi gần với thượng giới nhất, thậm chí còn có lời đồn nơi đây vượt ngoài cả Thiên Đạo.

Ở trên Côn Luân có Chủ Thần, không ai biết hắn từ đâu tới, sinh ra lúc nào, gần trăm năm rồi càng không có ai nhìn thấy hắn nhưng hắn và Côn Luân vẫn luôn được mọi người tôn kính và sợ hãi.

Thế mà bây giờ một nơi thần thánh như vậy qua miệng Miêu Tòng Thù lại biến thành thánh địa của những kẻ ham ăn, thật sự là… cả gan làm loạn.

Hoặc là y đang khoác lác, hoặc là chứng rối loạn thần kinh của y đang tái phát. Nghe lời nói này, nhìn sắc mặt này, 90% là chứng rối loạn thần kinh tái phát.

Mọi người nghĩ thầm: Tuổi còn trẻ như vậy mà đã mắc phải loại bệnh này?

Không ai nói tiếp, Miêu Tòng Thù cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Y không nói câu gì, mọi người im lặng một lúc, có người bắt đầu câu chuyện mới, vì thế mà mọi người lại lần nữa vui vẻ trò chuyện, nơi đây lại tràn ngập không khí vui vẻ.

Sau khoảng hai nén hương*, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lớn.

*Một tuần hương(nhang) chỉ đơn vị thời gian để cháy hết một nén hương(khoảng 45 – 60 phút). Hai tuần hương là 2 nén hương (nhang). Như vậy tùy loại hương (nhang) mà thời gian cháy khác nhau. Chắc sẽ rơi vào khoảng tầm 90-120 phút.

Mọi người giật mình, Võ Yếu Ly nói: ”Có tu sĩ đánh nhau.”

Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: ”Vậy thì không sao, chúng ta tiếp tục thôi.”

Một lúc sau, tiếng vang càng lúc càng lớn, trong một những âm thanh lộn xộn còn xen lẫn tiếng của cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ nói: ”Đăng Tê Chi,ngươi tốt nhất là suy nghĩ cẩn thận đề nghị của ta. Hai ngày sau chúng ta gặp lại.”

Miêu Tòng Thù: Hửm? Hình như giọng nói này quen quen.

Đám người Võ Yếu Ly ngạc nhiên hô lên: ”Tiểu sư thúc / tiểu sư thúc tổ!”

Bọn họ vội vàng chạy tới bên cạnh Đăng Tê Chi, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của cảnh chủ Đông Hoang. Miêu Tòng Thù đứng ở cửa cắn trái cây, tò mò nhìn xuống, lại đột ngột đối mặt với một mũi quang tiễn* bị bắn đi đang quay ngược trở lại.

*mũi tên ánh sáng

Miêu Tòng Thù: Đệt! Quẹo một cái rồi đổi hướng bay thẳng đến trước mặt ta không phải là đang bắt nạt ta sao?!

Chân y luống cuống, ngón tay càng luống cuống hơn, vừa muốn chạy trốn lại vừa muốn tìm linh khí phòng ngự, kết quả là tay chân luống cuống nên trong chốc lát không thể tránh được.

Võ Yếu Ly thấy thế, vội vàng hét lên: ”Miêu đạo hữu mau tránh ra!”

Miêu Tòng Thù: Nếu ta né được thì đã né từ lâu rồi _ _ thôi, dù sao đau một chút cũng không chết được.

Nhưng đúng lúc y đang chuẩn bị tâm lý để làm bia ngắm nghênh đón quang tiễn thì đột ngột có một người chắn ở trước mắt, tay áo rộng lướt qua như mây bay chạm vào mu bàn tay lạnh như băng của y, Miêu Tòng Thù ngẩng đầu, Đăng Tê Chi chặn ở trước mặt y tùy tiện đưa tay ra gạt đi quang tiễn.

Đăng Tê Chi xoay người lại, vẫn tuấn mỹ tựa trích tiên hệt như lúc trước.

Hắn bình tĩnh nhìn Miêu Tòng Thù: ”Đã lâu không gặp.”

Miêu Tòng Thù nở nụ cười khách sáo: ”Xin chào, xin chào, đã lâu không gặp. Ngươi bây giờ sao rồi?”

Võ Yếu Ly và đám đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn vừa chạy đến: “??”

Võ Yếu Ly ngập ngừng nói: “Tiểu sư thúc, ngài quen biết Miêu đạo hữu sao?”

Miêu Tòng Thù hèn mọn nói: ”Chúng ta chỉ mới gặp mặt một lần, bèo nước gặp nhau, chỉ miễn cưỡng được tính là bạn bè*, nghĩa là chúng ta không thân nhau lắm.”

*raw 白首如新: Nó mô tả những người bạn đã biết nhau từ lâu nhưng vẫn chưa hiểu nhau, như thể họ là những người bạn mới.

Võ Yếu Ly: ”Thật à?”

Miêu Tòng Thù gật đầu lia lịa, y nghĩ chắc hẳn là Đăng Tê Chi sẽ không phủ nhận.

Dù sao trong thiên hạ, người yêu cũ gặp lại nhau không phải là chết cũng không chịu thừa nhận thì cũng là đao quang kiếm ảnh, ngươi chết ta sống, làm gì có ai có thể cười cười nói nói vui vẻ là xin chào, ta rất khỏe?

Cũng không phải là muốn quay lại với nhau.

Đăng Tê Chi: ”Miêu Thù là đạo lữ của ta. Ngươi phải gọi y là sư thẩm.”

Miêu Tòng Thù:...

Võ Yếu Ly:...

Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn và quần chúng đang vây xem:...

Miêu Tòng Thù: Mẹ nó.

—-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Tiểu Thù: I'm fine, I'm ok.