Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 36




Miêu Tòng Thù giống như một con gà nhỏ bị vận mệnh bóp chặt cổ, tiến đến trước tấm gương đồng nhìn vào trong, quan sát ‘Miêu Tòng Thù’ nghe nói 800 năm trước từng hò hẹn với Chu Tước vương, sau đó vì đi mua cây mà mất tích.

Người trong gương đồng hẳn đúng là y.

Những đường nét cơ thể và động tác nhỏ theo thói quen, bao gồm cả những lời cợt nhả nối tiếp nhau, đây quả thực là y.

Nhưng y cũng thật sự không hề mất trí nhớ.

Miêu Tòng Thù mặt ủ mày chau, Chu Tước vương bên cạnh còn tiến tới để kích thích Úc Phù Lê đang trên bờ vực phát cuồng.

Y thiếu kiên nhẫn liếc nhìn Chu Tước vương, rồi đột nhiên dừng lại, sao Chu Tước vương vẫn chưa tháo mặt nạ xuống?

Miêu Tòng Thù lại nhìn vào gương đồng, trong gương chỉ còn bóng dáng của hắn. Thỉnh thoảng, bóng dáng của Chu Tước vương sẽ xuất hiện, nhưng hầu hết đều ở xa và ngược sáng, còn lại là từ phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt từ chính diện.

Y nói với Chu Tước vương: “Không thì ngươi tháo mặt nạ ra cho ta nhìn thử? Ta thực sự không có ấn tượng gì, nhưng có lẽ sau khi nhìn thấy mặt ngươi ta có thể nhớ ra gì đó.”

Chu Tước vương do dự một chút, sau đó đưa tay cởi bỏ nút thắt sau đầu, một tay cầm chiếc mặt nạ cởi ra. Miêu Tòng Thù và mọi người trong Vạn Pháp Đạo Môn đều rất mong chờ, nghe nói Chu Tước còn đẹp hơn cả Phượng hoàng, không biết có phải thật không, dù sao thì cũng rất đáng xem.

Miêu Tòng Thù cảm thấy có chút khẩn trương, nhưng vào một khắc khi Chu Tước vương tháo mặt nạ ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt thật của mình, hai mắt y đột nhiên mờ đi. Tay áo rộng màu xám trắng chặn ngang trước mắt, che khuất tầm nhìn của y, y ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Úc Phù Lê.

Úc Phù Lê: “Không cần nhìn.”

Miêu Tòng Thù: “Em cảm thấy sau khi nhìn xong sẽ có thể chứng minh sự trong sạch của mình.”

Úc Phù Lê: “Em chỉ cần giải thích với ta là đủ.” Nói xong, liền cuốn cả người y vào trong túi càn khôn ở tay áo.

Miêu Tòng Thù ở trong túi càn khôn trong tay áo của Úc Phù Lê, y không biết lão Úc muốn làm gì, cũng không biết những gì đang xảy ra ở bên ngoài, nhưng bây giờ y cũng không có khả năng tự mình thoát ra khỏi túi càn khôn trong tay áo do Úc Phù Lê thiết lập.

Y đã hoàn toàn bị ngăn cản với thế giới bên ngoài.

Miêu Tòng Thù khoanh chân ngồi xuống, một tay ôm má suy nghĩ một lúc rồi lấy đá lưu ảnh ra, chiếu lại nội dung vừa rồi trong gương đồng.

Vừa nãy lúc rót linh khí vào trong gương đồng, y đã lập tức chuẩn bị bốn viên đá lưu ảnh để ghi lại toàn bộ hình ảnh.

Bây giờ bốn viên đá lưu ảnh đồng thời phát huy tác dụng, y có thể phân tích rõ ràng và trực quan hơn chuyện 800 năm mới được Chu Tước vương ghi lại.

Người là y, tình là thật, mua cây rồi mất tích cũng không phải giả, nhưng cố tình lại không thể nhìn rõ khuôn mặt của Chu Tước vương.

Hình ảnh rõ ràng nhất là bầu trời không một gợn mây, trong xanh như gương, Chu Tước vương tóc đen áo trắng đi chân trần đứng trên đỉnh bầu trời đưa lưng về phía y. Gió mạnh thổi tung mái tóc đen dài ngang bắp chân và bộ quần áo trắng rộng thùng thình của hắn, mái tóc đen và bộ quần áo trắng giao hòa với nhau, theo gió lay động, ôm lấy thân hình thon gầy rắn chắc của hắn. Chỉ một bóng lưng thôi, cũng khiến người ta liên tưởng đến ngọn núi cao thẳng đứng tĩnh mịch, như núi, như biển, như những vị thần đứng lặng giữa trời đất.

Đôi chân trần của y ấm áp như ngọc, trên hông đeo một chiếc thắt lưng rộng cỡ lòng bàn tay, gió thổi bay tóc và tay áo, để lộ vòng eo rắn chắc.

“...”

Miêu Tòng Thù che miệng, tạm dừng phát lại, khắc sâu bóng dáng khiến lòng người xao động này.

Vòng eo này không phải eo, mà là một thanh loan đao đoạt mệnh.

Áo trắng tóc đen cũng không phải áo trắng tóc đen, mà là một con dao nhẹ nhàng giết người.

Bóng lưng này cũng không phải bóng lưng, mà là một vị thần dưới trời cao, đi ngang qua núi, sông, ao, hồ.

Miêu Tòng Thùc tay trái che miệng, tay phải đấm ngực, tim y thế mà lại đập nhanh gấp hai ba lần?!

Sao này có thể chứ?

Y là người đàn ông đã có gia đình, sao có thể động lòng với một tên đàn ông chó ở bên ngoài?

Cho dù người này có đẹp trai mấy cũng không được!

Miêu Tòng Thù nhanh chóng tắt đá lưu ảnh, vứt toàn bộ bóng hình của Chu Tước vương và nội dung của đá lưu ảnh ra khỏi đầu, đồng thời kéo Úc Phù Lê vào trong đầu mặc sức tưởng tượng về một số nội dung không lành mạnh lắm.



Thiên Không Thành là nơi đại diện cho vương quyền tối cao và là nơi ở của Chu Tước vương yêu dấu của điểu tộc, lại bất ngờ sụp đổ vào đúng ngày diễn ra Lễ hội Bách hoa. Làn khói dày đặc từ từ bốc lên từ những đám mây, nhuộm những tầng mây trắng tinh khiết nghìn năm như một thành màu đen tuyền.

Sấm sét dày đặc màu tím cuồn cuộn như lũ xuất hiện trên mây, thanh thế to lớn tưởng như muốn thổi bay toàn bộ Thiên Không Thành.

Sự phấn khích của người dân Thiên Không Thành vào Lễ hội Bách hoa lúc này đột ngột dừng lại, tất cả đều nhìn về phía vương thành. Những người lính nhanh chóng quay trở lại thành phố, khi họ đến cổng Bạch Ngọc Cung, nơi phát ra tiếng động lớn nhất vương thành, họ mới nhận ra nơi này đã trở nên đáng sợ đến mức nào.

Bầu trời phủ đầy mây đen, sấm sét vô cùng khủng bố, dung nham cuồn cuộn trào ra khỏi cổng Bạch Ngọc Cung, làm tan chảy tất cả bạch ngọc và đá quý trên đường đi.

Bạch Ngọc cung từng tranh sắc với trời giờ phải này lại bị chôn vùi trong dung nham và biển lửa.

Các binh lính dang rộng đôi cánh bay lên không trung, nhưng không dám lại gần vì sấm sét trên trời sẽ đánh ngã họ.

Một khi rơi vào dung nham, họ sẽ lập tức biến thành xương trắng.

Bọn họ nghị luận: “Vương vẫn còn ở bên trong sao?!”, “Sấm sét là sự trừng phạt của thần, chúng ta không thể đến gần.”, “Có phải là do mấy tên tu sĩ đến từ bên ngoài hai ngày trước đã làm điều gì sai trái khiến các vị thần tức giận không?”



Không ai có thể đưa ra câu trả lời, chỉ có Chu Tước vương vẫn còn ở trong Bạch Ngọc Cung và nhóm người Võ Yếu Ly chứng kiến ​​Úc Phù Lê đột nhiên phá hủy Bạch Ngọc Cung tráng lệ trong tích tắc.

Họ nhìn thấy Chu Tước vương tháo mặt nạ xuống, dưới chiếc mặt nạ quả thực là một dung nhan tinh xảo ngàn dặm có một, nhưng không hiểu sao họ lại cảm thấy hắn không giống lắm với 'Chu Tước vương' trong gương đồng.

Võ Yếu Ly lúc đó nghĩ có lẽ là do Chu Tước vương trước mặt mặc bộ quần áo màu đỏ tươi rực rỡ quý giá, trong khi 'Chu Tước vương' trong gương đồng lại ăn mặc nhẹ nhàng, thường để xõa tóc nên khí chất rất hơi khác biệt.

Chỉ là không đợi Miêu Tòng Thù nhìn thấy mặt Chu Tước vương, y đã bị Úc Phù Lê kéo vào trong túi càn khôn ở tay áo. Sau đó Úc Phù Lê một lời không hợp liền túm cổ Chu Tước vương, khi hắn đang chuẩn bị bẻ gãy cái cổ chim kia thì trên trời mây giông tụ lại, sấm sét mang theo sức mạnh tàn khốc giáng trực tiếp thẳng xuống.

Tu sĩ bình thường không thể tránh được thiên lôi, nhưng Võ Yếu Ly và những người khác lại trừng mắt nhìn Úc Phù Lê dùng tay không xé nát lôi kiếp, trong khi Chu Tước vương phải tự bẻ gãy cánh tay mới có thể miễn cưỡng khỏi vòng tay của hắn.

‘Oành _ _’

Thiên lôi màu trắng và tím giao nhau, to như một cây đại thụ giáng xuống mạnh mẽ, tựa như có hận thù sâu sắc đối với Úc Phù Lê, mãi mới tóm được cơ hội tập hợp sức mạnh vào một đòn để giết hắn như này.

Úc Phù Lê đứng ở trung tâm lôi kiếp, vốn muốn đuổi giết Chu Tước vương nhưng lại bị cản lại. Hắn chộp lấy tia sét rơi xuống trước mặt, xé nó ra, sau đó nhìn đám mây sét trên bầu trời cười khẩy một tiếng, liếc nhìn Chu Tước vương đang chảy máu khắp nơi, vung tay lên, phóng ra dung nham để ngăn Chu Tước vương bỏ chạy, đồng thời phòng ngừa quân lính bên ngoài xông vào giúp đỡ.

Lúc đầu, Úc Phù Lê bất ngờ tấn công, mọi người trong Vạn Pháp Đạo Môn đều cảm thấy hắn chắc chắn không thể đánh bại Chu Tước vương.

Bởi vì Chu Tước vương là một trong tứ linh, là bảo bối mà ngay cả Thiên Đạo cũng bảo vệ đó!

Sau đó, họ nhìn thấy Chu Tước vương bị đánh đến không còn sức để chống trả, tiếp theo lôi vân tụ lại, lôi kiếp điên cuồng giáng xuống chèn ép Úc Phù Lê.

Mọi người trong Vạn Pháp Đạo Môn nghĩ thầm, toang rồi, Miêu đạo hữu lần này xem ra phải trở thành góa phụ thật rồi.

Kết quả bọn họ lại nhìn thấy một màn tay không xé lôi kiếp.

Một đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn hỏi: “Võ sư thúc, đạo lữ của Miêu đạo hữu là tu sĩ Đại Thừa kì sao?”

Võ Yếu Ly: “Chắc vậy.” Dù sao, cậu cũng chưa từng thấy qua Đại Thừa kì nào trâu như vậy.

Chu Tước vương che vết thương trên cánh tay cụt của mình, dựa lưng vào bức tường bạch ngọc, vừa lúc đi vào nơi an toàn mà mấy người Vạn Pháp Đạo Môn đang ẩn náu.

Võ Yếu Ly và nhóm sư điệt đồng loạt nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt của Chu Tước vương.

Chu Tước vương đã cầm máu, miễn cưỡng tập trung linh lực, nói với đám người Võ Yếu Ly: “Thiên Không Thành là một trong những trụ cột của bí cảnh, mà sự hiện diện của ta có thể khống chế bầu trời không rơi xuống. Một khi Thiên Không Thành rơi xuống, trụ cột sụp đổ, bí cảnh sẽ sớm đóng cửa, hòa làm một với Tu chân giới.”

Võ Yếu Ly: “Đây là chuyện tốt.”

Chu Tước vương mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn đẹp như cũ.

“Nếu bí cảnh và Tu chân giới hòa làm một, linh lực đã tụ lại hơn trăm triệu năm sẽ lan rộng. Đến lúc đó, linh lực của Tu chân giới sẽ hồi phục, tu sĩ sẽ kín người hết chỗ, dẫn đến thiên địa mất cân bằng. Thiên Đạo sẽ loại bỏ những tu sĩ làm hại thế giới. Mà các ngươi, đều chỉ là vật hy sinh.”

Võ Yếu Ly: “Nên?”

Đôi mắt của Chu Tước vương lóe lên, hắn thấp giọng nói: “Giết hắn đi. Lôi kiếp sẽ làm sức mạnh hắn suy yếu, ngươi có thể nhân cơ hội này giết hắn.”

Võ Yếu Ly nghĩ thầm, ngài như này không phải là muốn mượn cơ hội này để giết tình địch của mình sao?

Hơn nữa, đạo lữ của Miêu đạo hữu ngay cả Thiên Đạo, lôi kiếp và một trong tứ linh còn dám kêu giết là giết, thì mấy con cá nhỏ như bọn họ tiến lên để nhét kẽ răng à?

Võ Yếu Ly lắc đầu từ chối: “Vợ của bạn không thể cướp, chồng của bạn không thể khinh, đã là anh em, thì nên giúp đỡ giết tình địch. Nhưng xét thấy ngươi là tình địch của đạo lữ của đạo hữu ta, chúng ta lựa chọn bàng quan. Nếu ngài không đi, vậy chúng ta lui.”

Những người khác gật đầu liên tục, lùi về sau khoảng mười bước, nhanh chóng tránh xa Chu Tước vương, dùng hành động cho thấy chó độc thân như bọn họ không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa ba người, cảm thấy như thể họ đang làm một số thỏa thuận bẩn thỉu và kỳ lạ nào đó.

Chu Tước vương: “...” Thấy họ không dao động, bèn lấy từ trong giới tử ra tiên đan rồi nuốt xuống, cánh tay bị gãy trong nháy mắt mọc lại, linh lực cạn kiệt cũng bắt đầu dâng trào, rồi tăng lên đến mức không thể đo lường. “Nói thì nghe đường hoàng lắm, thực chất chỉ là tầm nhìn hạn hẹp, tham sống sợ chết mà thôi.”

Chu Tước vương đứng dậy, cởi bỏ áo ngoài dính đầy máu, đôi môi đỏ mọng như máu, khóe mắt đột nhiên xuất hiện hai vết đỏ rực rỡ, lông mày từ đoạn giữa mày kéo dài lên trên, cũng mọc ra những chiếc lông vũ trong suốt tuyệt đẹp.

Hắn vung tay dập tắt dung nham xung quanh, đi giữa không trung, duỗi tay phải ra, năm ngón tay hóa thành móng vuốt, khống chế đám người Võ Yếu Ly trong tấm chắn ánh sáng hình cầu rồi từ từ đè ép.

Không khí trong màn ánh sáng càng ngày càng loãng, trọng lực càng ngày càng mạnh, không gian mà họ có thể đứng cũng bị thu hẹp lại, nhóm người Vạn Pháp Đạo Môn cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đè ép đến đau đớn, phảng phất như giây sau sẽ nổ tung mà chết.

Những người có tu vi thấp đã bắt đầu thất khiếu chảy máu.

Võ Yếu Ly kinh hoàng: “Không giúp ngươi giết tình địch ngươi liền giết bọn ta? Chẳng trách Miêu đạo hữu hoàn toàn quên ngươi!”



Chu Tước vương nghe vậy, sắc mặt thay đổi, trong mắt hiện lên lửa giận, ngón tay đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, tấm màn ánh sáng trong nháy mắt nổ tung thành một vũng máu kinh khủng. Máu, thịt bắn tung tóe khắp sàn, chạm vào dung nham rồi rất nhanh đã bóc khói.

“Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Chu Tước vương cởi bỏ lớp ngụy trang hiền lành, chẳng thèm che giấu sự chán ghét đối với nhân tu nữa. Nhưng ngay giây sau, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy vài chiếc lông vũ cùng tộc trôi nổi trong vũng máu, đồng tử hắn vô thức co lại, cơn tức giận trong phút chốc dâng trào.

“Úc Phù Lê _ _!”

Khi hắn quay người lại, trong nháy mắt đã bị bóp chặt cổ ném vào vách tường, tu vi và linh lực toàn thân vẫn chẳng có tác dụng gì trước mặt Úc Phù Lê. Trên người Úc Phù Lê mang theo đầy sấm sét, lòng bàn tay phải của hắn bóp cổ Chu Tước vương, lòng bàn tay trái trực tiếp xuyên qua cơ thể hắn, năm lấy linh cốt.

Chu Tước vương ho ra máu, khó nhọc nói: “Ta là khụ, tứ linh duy nhất còn sống sót... Nếu ngươi dám giết ta, Thiên Đạo sẽ lấy danh nghĩa này diệt trừ ngươi!”

Úc Phù Lê không hề dao động, vẫn tiếp tục rút linh cốt của Chu Tước vương.

Khuôn mặt trắng nõn như ngọc giờ phút này lại biến thành ác quỷ đáng sợ và điên cuồng nhất trên thế gian, Chu Tước vương không thể tin được hắn vậy mà lại không sợ Thiên Đạo chút nào.

“Ngươi bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà _ _” Chu Tước vương ho ra một ngụm máu lớn: “Ngươi không chịu nổi đạo thiên lôi tiếp theo đâu!”

Lôi vân sau lưng Úc Phù Lê đã ngo ngoe rục rịch, đang tích tụ toàn bộ sức mạnh của nó vào đạo lôi kiếp cuối cùng. Về phần hắn, bộ quần áo màu xám trắng đã thấm đẫm máu từ trong ra ngoài, cho thấy cái giá phải trả cho việc dùng tay không xé thiên lôi cũng không hề nhỏ.

Một khi Chu Tước chết, Thiên Đạo sẽ sử dụng toàn bộ linh lực trong bí cảnh chuyển hóa thành thiên lôi, hoàn toàn giải quyết Úc Phù Lê.

Đôi mắt màu lưu li của Úc Phù Lê hướng vào giữa, phản chiếu bộ dáng chật vật của Chu Tước vương.

“Ngươi nghĩ Thiên Đạo đang bảo vệ ngươi à?”

Chu Tước vương mỉm cười: “Sự tồn tại của bí cảnh là bằng chứng cho thấy Thiên Đạo bảo vệ ta.” Khi tứ linh ngã xuống, chỉ có hắn ở trong bí cảnh Thái Huyền là còn sống đến giờ! “Sinh mệnh của ta gắn liền với bí cảnh Thái Huyền và Tu chân giới. Sống chết của ta, ngay cả Thiên Đạo cũng phải để ý vài phần!”

Úc Phù Lê dừng lại, không nói gì.

Nụ cười của Chu Tước vương mở rộng, không giấu được sự vui sướng và đắc ý: “Ngươi cho rằng Miêu Miêu yêu ngươi sao? Y chỉ coi ngươi là người thay thế của ta thôi. Vừa nhìn ta đã biết, bóng hình của ngươi giống hệt ta 800 năm trước! Ta và Miêu Miêu ở trong bí cảnh yêu nhau ba năm, không phải chỉ là ba ngày ngắn ngủi, mà là ba năm. Người mà Miêu Miêu thật sự yêu chính là _ _ khụ!!”

Hắn còn chưa nói xong, linh cốt đã bị rút ra, máu tươi màu đỏ vàng bắn ra tung tóe, hai giọt trong đó rơi xuống gò má trắng nõn của Úc Phù Lê, rồi từ từ lăn xuống, tựa như những giọt nước mắt yêu dị.

Úc Phù Lê buông tay ra, cụp mắt xuống nhìn Chu Tước vương đã bị rút đi linh cốt, ngã xuống đất biến trở về nguyên hình, vẻ mặt thờ ơ: “Ta đã nói rồi, nếu ngươi lại gọi Miêu Miêu một lần nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ chim của ngươi.”

Hắn dùng mũi chân đá nhẹ một cú, đá Chu Tước màu đỏ rực giống như phượng hoàng xuống dung nham, ngay lập tức nó đã bị dung nham nóng bỏng nhấn chìm.

Úc Phù Lê rũ vết máu đỏ vàng do linh cốt Chu Tước dính vào, rồi tiện tay ném nó vào không gian giới tử của Miêu Tòng Thù, sau đó thả đám người Võ Yếu Ly đã bị đưa vào túi càn khôn trong tay áo vào thời điểm quan trọng ra.

Mấy người Võ Yếu Ly vừa vặn đáp xuống ngay phía trên bộ xương của Chu Tước, vừa cúi đầu nhìn xuống, lập tức sợ đến mức thốt ra câu ‘đậu má’. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy lôi vân dày đặc trên đỉnh đầu suýt nữa thì sợ đến mức ngỏm củ tỏi.

Đệt! Tình địch bọn họ đều tàn nhẫn chém nhau đến thế à?!

Vài người của Vạn Pháp Đạo Môn run bần bật, trong lòng thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ có cái gì mà tam tam tứ tứ, hoa hoa cỏ cỏ*, miễn cho sau này tro cốt cũng không còn.

*ý là k tìm tiểu tam aka bé ba á =))

Úc Phù Lê đảo mắt qua, Võ Yếu Ly và nhóm sư điệt phía sau cậu lập tức đứng thẳng, theo phản xạ khom lưng cúi đầu: “Người nhà của Miêu đạo hữu, chào buổi chiều!”

Úc Phù Lê nghe vậy nhướng mày.

Mấy người trong Vạn Pháp Đạo Phái: “...” Hiện tại bọn họ cảm thấy rất ngột ngạt.

Úc Phù Lê rất hài lòng với xưng là của bọn họ, nhưng cũng không quan tâm lắm, hắn ngẩng đầu nhìn lôi vân trên bầu trời, nói: “Những chuyện vừa xảy ra, không được hé nửa lời với Miêu Miêu.” Hắn nhẹ giọng hỏi: “Nghe thấy không?”

Mọi người trong Vạn Pháp Đạo Môn gật đầu liên tục, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Úc Phù Lê: “Rời khỏi đây đi.”

Mọi người trong Vạn Pháp Đạo Môn vội vàng quay người bay ra khỏi Bạch Ngọc Cung, Võ Yếu Ly bay đi một đoạn khá xa, vì lo lắng cho Miêu huynh đệ bèn dừng lại, quay đầu nhìn thử.

Chỉ thấy dưới uy áp tựa như hủy trời diệt đất của những đám mây sét, bóng dáng kia giống như có thể chống đỡ cả đất trời, không thể bỏ qua, hắn chợt cảm thấy người duy nhất trên thế giới có thể cho Miêu đạo hữu được an toàn tuyệt đối, chỉ có Úc Phù Lê.

Dưới mây sét, dung nham từ Bạch Ngọc Cung cuồn cuộn chảy ra ngoài, nhanh chóng nhấn chìm vương thành, lan rộng ra toàn bộ thiên đảo và Thiên Không Thành bên dưới thiên đảo. Người dân của Thiên Không Thành đều dang rộng đôi cánh, bay lên trời, từ xa nhìn Bạch Ngọc Cung trên đầu bị mây đen và sấm sét bao phủ.

Mấy người của Vạn Pháp Đạo Môn và các tu sĩ gần đó nhìn thấy cảnh này, không hẹn mà đều điều khiển linh khí của mình tới gần, tò mò quan sát, cũng không biết là ai đã gây ra dị tượng như vậy.

Mấy người Võ Yếu Ly nhìn nhau, trốn trong đám đông, đối với chuyện này im lặng không nói gì.

**

Miêu Tòng Thù đột nhiên mở mắt ra, đặt tay lên trán, đột nhiên thấy hoảng loạn, luôn cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra.

Sau giây sau, mắt y tối sầm lại, y từ trong túi càn khôn ở tay áo đi ra, ngẩng đầu nhìn đám mây giông khổng lồ, giật mình: “Đây là muốn giết ai vậy?”

“Ta.”

Giọng nói của Úc Phù Lê từ phía sau truyền đến, Miêu Tòng Thù quay lại, thấy hắn cả người đầy máu, sắc mặt thay đổi: “Anh bị thương?! Là đứa khốn nào làm?” Y vừa nghiến răng chịu đựng đau lòng, và tức giận, đồng thời vung tiền như rác, lấy từ trong giới tử ra một tủ dược liệu quý, vừa lo lắng vừa khẩn trương hỏi: “Vết thương ở đâu?”

“Em cất đi, vô dụng thôi.” Úc Phù Lê vòng tay ôm cổ Miêu Tòng Thù, nửa người dựa vào cơ thể y, đôi mắt nhắm nghiền như thể yếu ớt đến mức không cử động được nữa. “Sét đánh.”

Miêu Tòng Thù: “Anh buông em ra trước đã, trong giới tử của em có rất nhiều đá tránh sét, bây giờ lấy tạm ra để tránh đầu sóng ngọn gió đã. Chờ an toàn rồi, em sẽ chăm chỉ tu luyện, đến ngày em phi thăng thành công, khi đó em sẽ thay anh đánh lôi kiếp thành tên ngốc luôn.”

Úc Phù Lê: “Em không hỏi ta vì sao bị sét đánh à?”

Miêu Tòng Thù nhìn thấy góc áo hắn nhỏ máu tí tách, chỉ lo đau lòng, nào còn thời gian truy tìm nguồn gốc?

Úc Phù Lê chạm ngón tay vào cổ Miêu Tòng Thù, nói: “Ta giết con chim đó rồi.” Chạm nhẹ, hơi ấm cơ thể quen thuộc ngưng tụ trên đầu ngón tay, hắn nhắm mắt lại, hoàn toàn dựa vào trên người Miêu Tòng Thù, khàn giọng nói: “Thiên Đạo lợi dụng con chim kia, nhân cơ hội đó mà giết chết ta.”

Giết Chu Tước vương?

Dù sao hắn cũng là tứ linh duy nhất còn sót lại, giết hắn tương đương với trực tiếp vả vào mặt Thiên Đạo, Thiên Đạo không hận bọn họ đến ngứa răng mới là lạ.

Nhưng _ _

“Vì sao lại giết Chu Tước vương?” Miêu Tòng Thù hỏi, “Bởi vì em.”

Nếu không phải do y liên tiếp gặp lại người yêu cũ, dẫn đến trong lòng Úc Phù Lê không còn chút tín nhiệm nào, thậm chí còn không cho y cơ hội đối mặt với Chu Tước vương để giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Úc Phù Lê giết Chu Tước vương, rước lấy sự tức giận của Thiên Đạo.

Là bởi vì y, đều tại y.

Miêu Tòng Thù cau mày, lần đầu tiên hối hận vì đã không dứt khoát chặt đứt tình sử trong quá khứ.

Úc Phù Lê mí mắt cũng chưa nâng, cảm nhận được tâm trạng chán nản của Miêu Tòng Thù, hắn bèn nhẹ nhàng vuốt ve gáy y: “Đừng nghĩ nhiều. Con chim kia trộm đồ của ta, lại còn bắt tay với Thiên Đạo để lừa ta.”

Miêu Tòng Thù chớp chớp mắt, sống mũi cay cay, đã là lúc nào rồi, lão Úc vẫn còn an ủi y.

“Trong giới tử của em thực sự có rất nhiều đá chống sét, còn có Ngũ Hành Đạo Ngọc và mấy trăm linh khí thượng phẩm. Nếu ném hết chúng ra, chắc chắn có thể tránh được lôi kiếp. Lão Úc, chúng ta đừng cố chống cự nữa, có được không?” Miêu Tòng Thù sợ Úc Phù Lê cố chống đỡ sấm sét khủng khiếp trên đỉnh đầu mình, bèn nói: “Anh bỏ em ra đi, để em lấy hết mọi thứ ra thử.”

Cũng may gia đình y có tài chính vững vàng, chỉ cần Úc Phù Lê không có việc gì, phá sản cũng chẳng sao, lấy tu vi hiện tại của y, dù sao cũng không cần bất kỳ linh khí thượng phẩm nào.

Miêu Tòng Thù gấp đến độ như cá trong chảo nóng, nhưng Úc Phù Lê vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm nói với y: “Mấy đạo hữu kia của em đã rời đi an toàn rồi, nhưng ta không có ý định để em đi. Chờ khi sét đánh xuống, em và ta ngay cả tro cũng không còn. Em có sợ không?”

Miêu Tòng Thù: “Chỉ cần không phải thây khô là được.”

Úc Phù Lê: “Hửm?”

Miêu Tòng Thù: “Thây khô trông xấu lắm, giống như một cục than đen, còn bị dùng làm phân bón trồng cây.” Y duỗi tay ra ôm lấy eo Úc Phù Lê, nghĩ xem mình có thể làm gì khác bây giờ? Chẳng lẽ đổi người khác ngay bây giờ? Quên đi, vẫn là người này, vai rộng, eo thon, chân dài. “Coi như chết cùng mỹ nhân cũng tốt.”

Mỹ nhân? Úc Phù Lê không khỏi cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, nghe có vẻ đặc biệt vui vẻ.

Chẳng qua không đúng thời điểm lắm, bởi vì trên đỉnh đầu sấm chớp đùng đùng. Hơn nữa sau khi Úc Phù Lê mỉm cười, tiếng sấm càng trở nên dữ dội hơn, hình như bị chọc giận rồi.

Miêu Tòng Thù ngẫm lại, cục cưng tứ linh bị giết, thủ phạm lại còn cùng gã đàn ông chó khác nói chuyện yêu đương, sống chết có nhau, không những tôn nghiêm của thiên lôi độ kiếp bị cười nhạo, mà còn bị ném xuống đất giẫm lên bốn năm lần, đổi lại là y thì y cũng sẽ tức đến phát nổ.

Đang lúc suy nghĩ lung tung, Miêu Tòng Thù nghe thấy Úc Phù Lê nói: “Yên tâm, chờ sau khi ta giết chết Thiên Đạo, ta sẽ kéo em chôn cùng.”

Miêu Tòng Thù: “??” Nếu như có thể giết được Thiên Đạo, vì sao còn phải kéo y chôn cùng? Sống sót không tốt sao?

Úc Phù Lê xòe lòng bàn tay ra, một tấm lệnh bài bằng đồng chợt hiện ra, đó là bản đồ bằng đồng mà Võ Yếu Ly đã đưa cho Miêu Tòng Thù hai ngày trước, mà Miêu Tòng Thù lại đưa cho hắn cất giữ. Úp lòng bàn tay xuống, tấm lệnh bài bằng đồng đột nhiên rơi vào dung nham, sau đó hắn khẽ vung tay lên, dung nham lập tức rẽ ra hai bên, lộ ra mặt đất phủ đầy huyền thiết màu đen bên dưới.

Dung nham làm tan chảy toàn bộ gạch lát sàn bằng bạch ngọc trong vương thành, bên dưới đều là huyền thiết lạnh lẽo. Bản đồ bằng đồng sau khi chạm vào huyền thiết thì lập tức biến thành một thanh đao khổng lồ, mang theo thần lực cực lớn chém vào huyền thiết.

Miêu Tòng Thù cúi đầu nhìn, rồi tò mò hỏi: “Phía dưới có gì vậy?”

Úc Phù Lê: “Cung điện dưới lòng đất. Lăng mộ của thần. Ta đã hứa sẽ mang em đi quất xác mà, sao ta có thể vì lợi riêng mà nuốt lời được?”

Miêu Tòng Thù: Không, riêng cái này anh có thể nuốt lời. Bởi vì dù anh có béo* thế nào thì anh cũng vẫn đẹp.

*khúc này em Miêu chơi chữ, nuốt lời nhiều<=>ăn nhiều<=>béo =)) nên ẻm nói vậy nghĩa là kêu anh Úc sủi kèo vụ quất xác đi á

Sau nhát chém đầu tiên của bản đồ bằng đồng, đám mây sấm sét rung ầm ầm, tốc độ cướp đoạt linh lực và hội tụ sấm sét cũng tăng lên đáng kể, tựa như sợ Úc Phù Lê chạy trốn. Khi bản đồ đồng chém nhát thứ hai, trên huyền thiết đã xuất hiện vết nứt, ‘rầm’ một tiếng, vết nứt mở rộng. Sấm sét sắp sửa giáng xuống, nhưng động tác cướp đoạt linh lực lại dừng lại, vốn dĩ là muốn đánh một phát thật lớn, nhưng nếu tiếp tục thì người sẽ chạy mất.

Vì thế đành bỏ qua, giáng xuống trước rồi nói sau.



Tiếng sấm ầm ù, đinh tai nhức óc, những tia sét trắng tím khổng lồ giáng thẳng xuống, nối tiếp nhau như những con rắn độc đang thè cái lưỡi đỏ tươi, há to cái mồm như chậu máu để giết người. Toàn bộ hòn đảo hoàn toàn bị bao phủ bởi sấm sét, chìm trong một luồng sáng trắng mênh mông, những người dân và tu sĩ đang theo dõi ở rìa Thiên Không Thành nơi xa đều kinh hãi trước cảnh tượng này, trong lòng hoảng sợ đến mức trên lưng đổ mồ hôi lạnh.

Xem dáng vẻ của đạo thiên lôi kia, rõ ràng là muốn hủy trời diệt đất, rốt cuộc là ai có thể khơi dậy sát ý mạnh mẽ như vậy của Thiên Đạo?

Một tu sĩ Kim Đan bên cạnh Võ Yếu Ly lắc đầu: “Mặc kệ là ai, hắn nhất định sẽ chết.”

Nữ sư điệt lo lắng hỏi: “Võ sư thúc, Miêu đạo hữu liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Võ Yếu Ly: “Có lẽ là không.” Trực giác mách bảo cậu như vậy.

Bạch Ngọc Cung.

Vết nứt trên huyền thiết mở rộng đủ cho hai người đi qua, sấm sét trên đầu y cũng đồng thời giáng xuống, Úc Phù Lê xé toạc sấm sét ở sau lưng Miêu Tòng Thù, đôi mắt hắn lạnh lùng, máu tươi còn sót lại trên mu bàn tay của hắn.

“Đi thôi.”

Hắn và Miêu Tòng Thù nhảy vào khe nứt, rồi tiến vào cung điện dưới lòng đất. Thiên lôi thấy vậy bèn đuổi theo, Miêu Tòng Thù tháo Ngũ Hành Ngọc Đạo đeo trên cổ ra, ném qua, chặn lại đòn tấn công nghiêm trọng của thiên lôi, vết nứt vì bị bản đồ bằng đồng tấn công trên huyền thiết ở bên ngoài nhanh chóng khép lại.

Sấm sét đánh liên tiếp nhiều lần nhưng không có kết quả, lại giận dữ giáng xuống mấy trăm lần, trực tiếp xé nát toàn bộ thiên đảo thành một mớ hỗn độn như một con búp bê vải rách nát. Bởi vì thành trì phía dưới thiên đảo sợ bị dung nham nhấn chìm, nên đã sớm đóng cửa lối đi và rời khỏi tòa thành chính, vì vậy, trừ thiên đảo thì những nơi khác đều may mắn tránh khỏi tai ương của lôi kiếp.

**

Linh khí giảm mạnh, Chu Tước vương chết, Thiên Không Thành mất đi cột chống rơi xuống đất, đất nước của điểu tộc bị tiêu diệt. Bọn họ tỉnh táo lại sau trận rung chuyển to lớn, tất cả đau khổ đều hóa thành giận dữ, sự thù hận mãnh liệt của họ đều hướng về phía tu sĩ nhân loại.

Chỉ trong chốc lát, điểu tộc và nhân tu đã giao tranh với nhau.

Hơn mười người của Vạn Pháp Đạo Môn chạy trước một bước.

**

Vùng đầm lầy xác chết.

Doanh Phương Hộc bóp nát đầu của một con rắn cá sấu rồi ném nó sang một bên, vài tên ma tu dưới trướng đã quá huấn luyện dọn xác con rắn cá sấu ra xa rồi lấy túi độc của nó ra. Doanh Phương Hộc lau tay, đột nhiên như cảm giác được điều gì đó, hắn nhìn về phía Thiên Không Thành, chậm rãi lộ ra nụ cười hưng phấn chờ mong: “Tu chân giới sắp loạn rồi.”

Hắn bồi hồi tại chỗ mấy bước, bất ngờ ra lệnh cho mấy tên ma tu không được vứt xác rắn cá sấu: “Lột da, bỏ xương, những thứ hữu dụng thì giữ lại. Ngoài ra, mọi thứ có giá trị trong bán kính mười dặm, không, bán kính trăm dặm, tất cả đều mang theo.”

Các thuộc hạ ma tu nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, rồi quay đầu nhìn dãy núi trải dài trăm dặm, bởi vì linh lực dồi dào nên ngay cả rễ cỏ cũng có thể dùng làm thuốc. Nếu muốn cướp hết chúng, vậy không bằng bếch cả ngọn núi đi luôn.

Hơn nữa những thứ đó cũng không phải đặc biệt quý hiếm, rõ ràng trước kia Ma Chủ rất kiêu ngạo, cái gì thấy chướng mắt, sao bây giờ lại đột nhiên phát điên?

Một ma tu trong đó run rẩy tới hỏi: “Ma Chủ đang tìm bảo bối gì sao ạ? Chi bằng ngài nói cho thuộc hạ biết, bọn thuộc hạ nhất định sẽ bày mưu tính kế giúp ngài.”

Doanh Phương Hộc liếc hắn, mãi cho đến khi tên ma tu kia sợ đến mức suýt nữa thì lấy cái chết để tạ tội, hắn mới nói: “Ta cần tìm nhiều vật quý để làm sính lễ.”

Ma tu: “??” Sính cái gì, lễ cái gì cơ?

Doanh Phương Hộc: “Ngươi có đạo lữ không?”

Ma tu gật đầu: “Có ạ.” Trong nhà có một vị đạo lữ, bên ngoài còn có một tình nhân, ngoài ra còn có một em gái mưa ở kỹ viện.

Doanh Phương Hộc: “Nếu muốn níu kéo đạo lữ, làm sao mới có thể coi là thành tâm?”

Ma tu: “!!” Ma Chủ bị đoạt xá rồi à?!

Doanh Phương Hộc: “Nếu người ta muốn kết thành đạo lữ bên cạnh có một tên đàn ông hoang khác, ta nên giết chó cướp người như thế nào?”

Ma tu: “...” Ra vậy, ta hiểu rồi. Liên hôn là giả, muộn cơ hội này để làm tê liệt Tu chân giới, sau đó làm tan rã các thế lực trong Tu chân giới mới là thật.

Ma Tu: Ma Chủ anh minh!

Doanh Phương Hộc tự lẩm bẩm: “Bí cảnh có thể sớm đóng cửa, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ ra ngoài... Chúng ta phải đi trước một bước.” Hắn đã nghĩ thông suốt rồi, trong ảo cảnh Linh Khư, Miêu Tòng Thù không ưu tiên cho bất kì gã đàn ông nào, y muốn giết tất cả mọi người, không yêu ai cả, chuyện này chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội.

Hơn nữa, lúc ấy Miêu Tòng Thù đâm một dao vào vai hắn chứ không phải cổ, sau đó cũng không nhân cơ hội giết hắn, điều này cho thấy y vẫn còn tình cảm với hắn.

Về phần người mới... Y chỉ là tạm thời chưa thấy chán thôi.

“Dù thế nào đi nữa, trước tiên kết thành đạo lữ đã rồi nói tiếp.”



Nơi sâu nhất trong cung điện dưới lòng đất. Bốn phía đóng chặt, kín không kẽ hở. Ở giữa có một cái hố rất lớn, dưới đáy hố có một bộ xương chim khổng lồ lơ lửng. Phía sau hố là một ngọn tháp cao, chính giữa tháp treo một chiếc quan tài.

Miêu Tòng Thù lấy ra ba viên minh châu Nam Hải rồi gắn chúng vào tường, chẳng mấy chốc đã chiếu sáng một góc của cung điện dưới lòng đất. Phía sau y là chiếc thuyền bạch ngọc, Úc Phù Lê đang nhắm mắt nằm trong đó, bộ quần áo trắng trên người đã nhuộm thành màu đỏ máu. truyện ngôn tình

Miêu Tòng Thù cởi áo ngoài của hắn ra, thấy trên người hắn đầy miệng vết thương, da thịt lộ ra ngoài, vài vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.

Y hít sâu một hơi, không ngờ Úc Phù Lê lại bị thương nặng như vậy, vừa rồi hắn dám đối đầu với thiên lôi, lúc dẫn y nhảy xuống cung điện dưới lòng đất cũng vẫn là bộ dáng kiêu ngạo ung dung, khiến y tưởng rằng hắn chỉ bị thương nhẹ.

Tay y run run bôi thuốc cho Úc Phù Lê, nhưng dù có bôi bao nhiêu loại linh đan diệu dược cũng chẳng có tác dụng. Đó là vết thương do Thiên Đạo gây ra, linh dược thông thường không thể chữa khỏi.

“Phải làm sao bây giờ?”

Miêu Tòng Thù rất đau khổ, nhìn Úc Phù Lê sắc mặt nhợt, trái tim y thắt lại, đau đến mức hít thở không thông. Y thử truyền linh lực vào, lại phát hiện miệng vết thương đã ngừng chảy máu, bèn hao hết phần lớn linh lực để trị thương cho Úc Phù Lê.

Mí mắt của Úc Phù Lê rung rung, hắn đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy cổ tay Miêu Tòng Thù, ngăn cản y tiếp tục truyền linh lực.

“Buông ra.” Miêu Tòng Thù nghiêm khắc mắng: “Em đang trị thương cho anh, anh đừng có cậy mạnh nữa.” Dừng một chút, y dùng giọng điệu mềm mại, mang theo chút giọng mũi nói: “Anh đổi hôm khác cậy mạnh có được không? Hôm nay nghe lời em đi.”

Úc Phù Lê cười lớn, ngực rung lên, vết thương đã ngừng chảy máu lại lần nữa vỡ ra.

Miêu Tòng Thù trừng mắt nhìn hắn: “Đừng nhúc nhích!”

Úc Phù Lê nắm lấy tay Miêu Tòng Thù, cắn mạnh vào cổ tay y. Ngẩng đầu lên, trong mắt hắn tràn đầy kiên quyết, cố chấp, bệnh hoạn và tàn nhẫn. Lát sau, hắn buông ra, liếm liếm giọt máu trên cánh tay Miêu Tòng Thù, vết cắn rất nhanh đã biến mất.

Miêu Tòng Thù thậm chí còn kịp cảm thấy đau, y không biết sao Úc Phù Lê lại đột nhiên phát điên, nhưng Úc Phù Lê nổi điên như vậy khiến y cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Cho dù hắn có tàn nhẫn hay biến thái đến đâu, thì đó đều là tín hiệu nói cho y biết hắn sẽ không rời đi.

“Trông em cứ như sắp khóc đến nơi rồi ấy,” Úc Phù Lê nói.

Miêu Tòng Thù cau mày, trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào.

Úc Phù Lê đi tới, ôm lấy má Miêu Tòng Thù, cụng trán vào trán y, nói: “Ta sẽ không chết đâu.” Thấy Miêu Tòng Thù vẫn có vẻ buồn bực, hắn đành phải nói: “Chỉ là trông có vẻ nghiêm trọng thôi. Ta không trách em, Chu Tước vương và bí cảnh vốn là cái bẫy Thiên Đạo giăng ra để dụ ta vào lưới thôi.”

“Trên người ta có một cấm chế, khi ta rời khỏi Côn Luân sẽ phát động, thiên lôi có thể nới lỏng cấm chế, chờ vết thương của ta tốt lên là có thể phá bỏ cấm chế.” Úc Phù Lê thở dài, dỗ y: “Ngoan nào, đừng khóc.”

Miêu Tòng Thù: “Em mới không khóc!” Y trừng mắt nhìn Úc Phù Lê, người này còn không biết xấu hổ mà thở dài! Phá vỡ cấm chế thì cứ phá vỡ cấm chế đi, hành bản thân đến suýt tắt thở thì ngầu quá đấy! Nếu không có bản đồ đồng, không có cung điện dưới lòng đất, hắn đã sớm bị sét đánh thành tro rồi!!

“Anh thật sự không sao?” Miêu Tòng Thù cố tỏ ra không quan tâm hỏi.

Úc Phù Lê: “Ừ.”

Miêu Tòng Thù thấy vết thương của hắn quả thực không chảy máu, đang tự lành lại, trái tim đang treo trong cổ họng y lúc này mới dần dần dịu lại. Y cất từng món đồ vào trong giới tử, vì quá lo lắng nên đồ đạc thành một đống lộn xộn, nên y chỉ đành phải sắp xếp lại.

Đừng nhìn y suốt ngày lười biếng, nằm dài, trên thực tế, đồ đạc trong không gian giới tử luôn được sắp xếp gọn gàng để tiện cho việc tìm đồ.

Úc Phù Lê nhắm mắt chờ vết thương lành lại, đột nhiên, một viên đá đen nhỏ từ trên người Miêu Tòng Thù rơi xuống, vừa vặn dừng ngay cạnh tay hắn. Hắn nhặt nó lễn, thấy đó là một viên đá lưu ảnh có dấu vết từng sử dụng.

Vừa lúc buồn chán, hắn bèn rút một tia thần thức đi vào trong đá lưu ảnh, kết quả nhìn thấy bên trong có vô số hình cắt rời được bảo tồn.

Đó đều là Chu Tước vương mặc áo trắng tóc đen tám trăm năm trước, tấm lưng tươi tắn quen thuộc, nhưng mấu chốt là nó còn rất mới. Nói cách khác, Miêu Tòng Thù đã lén nhìn những hình ảnh từ trong gương đồng khi ở trong túi càn khôn trong tay áo hắn, đã vậy xem xong còn cắt hình ảnh hóng lưng hắn ta ra để bảo tồn.

Hắn ở bên ngoài liều sống liều chết, đạo lữ ở bên trong tim đập bình bịch

Miêu Tòng Thù quay đầu lại, nhìn thấy viên đá lưu ảnh trên tay Úc Phù Lê và vẻ mặt hắn, liền biết hắn đã nhìn thấy những hình ảnh được lưu trữ bên trong, nhưng giờ phút này tâm trạng y không được tốt lắm, không cảm thấy chột dạ hay sợ hãi, vẻ mặt lạnh tanh nói: “Em chắc chắn không phải người đàn ông duy nhất rung động với hai người cùng một lúc.”

Nhân lúc hắn bệnh nằm liệt giường, lại bắt đầu khoác lác.

“Em chỉ mắc phải sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới đều mắc phải.”

“Em chỉ là hơi hơi rung động một xíu xiu thôi, sẽ không thay lòng đổi dạ. Em vẫn là người của anh, đừng tức giận, em kê chút thuốc, đã sắc xong rồi.”

“Lão Úc, ngồi dậy uống thuốc đi.”

Úc Phù Lê: “…” Đột nhiên vết thương rất đau, giống như bị cục đá đập vào chân.

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu nhìn thấy bóng lưng trong gương đồng: “…” Đây là rung động, là ánh mắt vừa nhìn đã yêu không thể tránh khỏi.

Được rồi, để tôi cho bạn xem trước, màn lật xe lớn trong phần giới thiệu sắp xảy ra, sau khi kết thúc, cốt truyện sẽ từ từ mở ra.

Nhưng vì chủ yếu là tuyến tình cảm nên sẽ không có quá nhiều cốt truyện và cũng không viết quá chi tiết.

Nếu như quá tập trung vào cốt truyện thì tôi sẽ nhắc nhở bạn, các bạn có thể lựa chọn mua* hay không tùy theo tình hình.