Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 28




Có rất nhiều người vây đến chúc mừng Kim lão gia, họ chen chúc lại đây và đẩy Miêu Tòng Thù ra rìa đoàn người.

Thấy Kim lão gia không còn để ý mình nữa, Miêu Tòng Thù muốn quay người trở lại phòng riêng để tiếp tục tình chàng ý thiếp và làm chút chuyện nghiêm túc với lão Úc của y.

Kết quả sau lưng y lại va phải một bức tường thịt, vừa định quay người lại thì đã bị ai đó bịt miệng, kẹp tay rồi lôi đi.

Kiến trúc bên trong Tiên Lâm Phủ rất phức tạp, vô số hành lang và cầu thang đan xen vào nhau, cực kỳ rườm rà. Lầu các và hành lang bên ngoài được bao phủ bởi những chiếc đèn lồng cá chép nhiều màu sắc, trong ánh sáng rực rỡ, trai gái ăn mặc sang trọng đi lại nói chuyện và cười đùa, trong khi gã hầu đang nghe lời sai bảo của chủ nhân chạy ‘bình bịch’ ngang qua hành lang để làm việc vặt.

Dựa lưng vào bức tường gỗ mỏng, tiếng bước chân, tiếng cười đùa trên hành lang gần trong gang tấc, trước mặt là căn phòng yên tĩnh thích hợp để hẹn hò, còn được tặng kèm thêm cả người yêu cũ.

Không đúng. Trong ảo cảnh không phải người yêu cũ của y, mà là một con cá được nuôi thả dưới biển.

Lộc Tang Đồ cong lưng, cúi đầu, dùng thân hình cao lớn của mình che Miêu Tòng Thù lại. Mái tóc dài của hắn được buộc cao sau gáy sát vào da đầu rồi tết thành nhiều bím nhỏ, ở cuối mỗi bím tóc còn gắn một viên ngọc lưu li nhỏ cỡ hạt đậu nành.

Khi hắn cúi đầu xuống, bím tóc sau lưng rơi xuống, xõa xuống hai bên má của Miêu Tòng Thù. Một bím tóc nhỏ trong đó rơi xuống trên cổ y, viên ngọc lưu li nhỏ chạm vào da cổ, cảm giác lạnh lẽo khiến y cảm thấy hơi khó chịu.

Thành thật mà nói, mỗi lần Miêu Tòng Thù nhìn thấy mái tóc bị buộc quá chặt của Lộc Tang Đồ, da đầu lại thấy đau nhức một cách khó hiểu. Y băn khoăn không biết có phải do năm đó Lộc Tang Đồ không xuống tóc đi tu nên sau này hắn mới có ác cảm với tóc, bởi vậy mới luôn buộc tóc chặt như vậy.

Lộc Tang Đồ: “Miêu Thù, ta đã trở về rồi.” Hắn thấp giọng thì thầm, giọng điệu thân mật, ngón trỏ chạm vào gương mặt Miêu Tòng Thù. Các đường nét sắc bén đã trở nên mềm mại, dịu dàng hơn xưa, thậm chí đôi mắt như đá hắc diệu cũng sáng hơn một chút. “Ban ngày không chịu gặp ta, có phải là giận ta rồi không?”

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, chẳng lẽ khi y gạ Lộc Tang Đồ trong ảo cảnh không nói tên thật ra à? Dù vậy, nếu muốn biết tên thật của y thì chỉ cần hỏi thăm xung quanh chút là biết mà. Nghĩ đi nghĩ lại thì hẳn đây là do ảnh hưởng của ảo cảnh... Nói vậy thì, Lộc Tang Đồ không có ký ức về hiện thực sao?!

Lộc Tang Đồ rất cao, dù cho hắn đã nâng mặt Miêu Tòng Thù lên rồi, cũng vẫn phải duy trì tư thế cong lưng, cúi đầu.

Tư thế này vừa nhìn đã thấy khó chịu.

“Ta đã trở về để cưới ngươi rồi.”

Miêu Tòng Thù từ chối: “Không cần, bên cạnh ta đã có người khác rồi.” Y cảm thấy Lộc Tang Đồ trước mặt có chút kỳ quái, có chút giống khi còn là một cư sĩ yếu ớt nơi cửa Phật, lại có chút giống cảnh chủ Đông Hoang sau khi đã nhập Thiên Nhân đạo, nhưng xét đến cùng thì lại chẳng giống cái nào cả. “Hôm nay là ngày hoàng đạo, rất thích hợp để chia tay.”

“Chúng ta chia tay đi.”

Câu này vừa là vì 'lá ​​thư chia tay' không gửi đến được vì bồ câu bỏ chạy trong ảo cảnh, vừa là vì câu ‘chia tay’ chưa thể thốt thành lời vào 400 năm trước trong thực tại. Bây giờ rốt cuộc cũng nói ra, y chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cảm giác như muốn bay ngay đến chỗ người thương hiện tại, lôi kéo hắn cùng nhau thưởng thức ca vũ thâu đêm.

Chỉ cần cắt đứt mọi quan hệ, y sẽ không có người yêu cũ! Mà cho dù có thì y cũng không thừa nhận!

Lộc Tang Đồ bình tĩnh nhìn y, nhận ra Miêu Tòng Thù rất nghiêm túc.

Hắn chợt nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Ngươi tức giận vì bốn năm trước ta bỏ đi mà không nói lời nào sao? Ta đã trở về xin lỗi ngươi rồi, ngươi đừng nói những lời giận dỗi nữa.”

Miêu Tòng Thù: “Tỉnh lại đi, đã bốn năm rồi. Lợn nái dù bò cũng có thể mang một nhà hoàn chỉnh leo đến ngọn cây.” Y có chút muốn lắc lắc chân. Cảm giác phóng túng ở trong ảo cảnh vừa sảng khoái lại vừa kích thích, dù làm gì cũng không sợ Lộc Tang Đồ đột nhiên điên lên cầm yêu đao quỷ đầu, một nhát chém y thành hai nửa.

“Cảnh còn người mất, ngươi nên sớm quen dần và hiểu ra, kỳ thực, ta không hề đợi ngươi.”

Lộc Tang Đồ muốn tiến tới hôn y, nhưng Miêu Tòng Thù lại bình tĩnh nói: “Ta vừa mới hôn bạn trai ta, ngươi muốn gián tiếp hôn môi hắn sao?”

Lộc Tang Đồ muốn hôn Miêu Tòng Thù, nhưng lại không thể chịu được việc hôn người khác, cho dù chỉ là hôn gián tiếp. Lúc đầu vốn không nghĩ gì, nhưng qua lời miêu tả của Miêu Tòng Thù, mặc kệ đúng sai, hắn cũng đã hiểu ra.

Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Miêu Tòng Thù: “Ngươi không muốn ta hôn ngươi sao?”

Miêu Tòng Thù khách khí nói: “Nếu không nói rõ thì kia nhà ta sẽ hiểu lầm mất.”

Lộc Tang Đồ lộ ra lệ khí, đó là khí tức hung ác chỉ có được sau khi giết chóc như điên. Hắn nói: “Vậy ta sẽ giết hắn. Miêu Thù, cho dù ngươi có chết thì vẫn phải là người của ta. Ngươi có bao nhiêu tình mới, vậy ta sẽ giết bấy nhiêu người.”

Miêu Tòng Thù buột miệng nói: “Vậy ngươi có rất nhiều việc phải làm.”

Lộc Tang Đồ sắc mặt tối sầm.

“...” Miêu Tòng Thù: “Đùa thôi. Bây giờ ta đã hoàn lương rồi, chỉ yêu một người thôi.”

Y chợt cảm thấy gông cùm xiềng xích trên cổ tay nới lỏng ra, bèn nhanh chóng đẩy hẳn ra, thực sự là đẩy hắn ra. Thế là y mở cửa chạy ra ngoài mà không quay đầu lại, những người đi ngang qua tò mò nhìn vào bên trong, nhưng vừa nhìn đã sợ đến mức tim như ngừng đập, liên tục lùi về phía sau, một lúc lâu vẫn không đi nổi.

Một lúc lâu sau, người đi ngang qua lặng lẽ nhìn vào căn phòng nhỏ, nhưng không lại thấy bóng người tựa như Tu La kia, bên trong trống rỗng.

Miêu Tòng Thù chạy ra ngoài vội vàng chạy về phía phòng riêng của mình, không chú ý tới bản thân đã chạy sai hướng.

Cửa vừa đóng lại, nhìn thấy người đàn ông tóc dài màu bạc ở bên trong, y lập tức nói: “Xin lỗi, vào nhầm phòng.” Y quay người định mở cửa, nhưng vừa mở được một chút, cánh cửa đã bị một lực mạnh khác chặn lại, ‘rầm’ một tiếng, đóng sầm lại.

Hơi nghiêng người, Miêu Tòng Thù liếc nhìn mái tóc dài màu trắng mềm mại xõa trên vai, nghĩ thầm, người này nối tiếp người kia, cũng may là bọn họ không kéo thành đàn mà tới, nếu không y sẽ bận chết mất.

Đăng Tê Chi: “Sao ban ngày không đến gặp ta?”

Miêu Tòng Thù: “Có chút việc.”

Đăng Tê Chi: “Vừa rồi ở chỗ Kim lão gia, ta muốn nói chuyện với ngươi, nhưng trong nháy mắt đã không thấy ngươi đâu, ta còn đang lo làm sao để tìm được ngươi, kết quả ngươi lại chủ động gõ cửa.”

Miêu Tòng Thù: “Ta chỉ là đi nhầm thôi.”

Đăng Tê Chi: “Ngươi không muốn gặp ta sao? Ngươi đang giận ta à?” Hắn nghĩ Miêu Tòng Thù tức giận vì ba năm trước hắn nhận lời chuyển chức rời khỏi đây, khi đến kinh thành còn không chịu dẫn y theo.

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, nếu y có thể nuốt cục tức này tận 3-4 năm liền, vậy y đã sớm bị nghẹn chết rồi.

“Ta không giận.” Y lắc đầu nói: “Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, vừa lúc bây giờ ta nói luôn… Chúng ta chia tay đi.”



Ý cười của Đăng Tê Chi từ từ vơi đi: “Ngươi nói cái gì?”

Miêu Tòng Thù: “Chia tay. Tất cả những chuyện trước kia, ngươi cứ cho là một giấc mơ đi, tỉnh dậy rồi không cần nhớ những kí ức đó nữa, thỉnh thoảng gặp lại cũng đừng nói là quen biết ta, ta sợ vị kia nhà ta hiểu lầm sẽ giận.”

Đăng Tê Chi: “Ngươi có người khác? Không thể nào.” Hắn không tin. “Đừng lừa ta, mới có hai năm, ta mới rời đi có hai năm, sao ngươi có thể có người khác nhanh như vậy được? Ngươi đã quên ngày đó ngươi theo đuổi ta như thế nào sao? Ta bị bọn sơn tặc bắt đi, ngươi vì cứu ta mà suýt thì mất mạng, toàn bộ Tiên Lâm Đô đều biết ngươi yêu ta đến nhường nào.”

“Sao có thể mới hai năm mà đã thay lòng đổi dạ được?”

Miêu Tòng Thù: Cảm giác bản thân ở trong ảo cảnh còn hiểu rõ đạo lý gặp một người thì yêu một người hơn so với mình ở hiện thực. Không đúng, y ở trong lòng Doanh Phương Hộc tệ đến vậy cơ à?

Y gãi gãi đầu nói: “Có lẽ do lúc đó ta thích ngươi.” Khi y thích ai đó, quả thực trong mắt trong tim đều chỉ có người nọ.

Cho nên nhiều năm như vậy, y cũng chỉ hết lòng hết dạ để yêu một người, đó là Úc Phù Lê.

Đăng Tê Chi trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được: “Bây giờ ngươi không thích ta nữa sao? Ngươi đối với ta hoàn toàn không có chút tình cảm nào?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng

định, Đăng Tê Chi lùi lại một bước, ôm trán suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Bây giờ ngươi đối với ta thực sự không còn chút chân tình nào à?”

Miêu Tòng Thù nói: “Trên đời làm sao có tình yêu đích thực? Người yêu cũ chỉ như là bữa ăn để qua qua đêm. Nếu có tiền, có đồ ăn, có tình mới thì ai quay lại ăn cỏ cũ?”

Đăng Tê Chi cau mày, một ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị đột nhiên lướt qua y.

Miêu Tòng Thù giật mình, tự hỏi liệu mình có nên kiềm chế bản thân chút hay không, cảm thấy nếu y còn tiếp tục ngang ngược thì nên đi học thổi phần cuối của khúc Bách điểu triều phụng* đi thôi.

*mk không rõ lắm nhưng tra Baidu thì đại loại nó giống với nhạc đám tang bên mk á

Nhưng Đăng Tê Chi rất nhanh đã thu lại ánh mắt hung dữ, lần nữa trở lại dáng vẻ điềm đạm, đẹp trai.

Hắn nói: “Miêu Thù, ta nhớ rõ dáng vẻ khi ngươi thích ta.”

Miêu Tòng Thù: Thì?

Đăng Tê Chi: “Ta không tin những lời ngươi nói.”

Miêu Tòng Thù: “Sao cũng được.” Dù sao y cũng đã nói chia tay rồi, lần tới gặp nhau đừng nghĩ đến việc y sẽ nói “tạm biệt”.

Y mở cửa rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài, nhìn xung quanh thì thấy căn phòng nằm ở bên trái. Miêu Tòng Thù bèn đi tới, vài bước sau, một bóng người màu đỏ đen và tiếng vang leng keng lên, bay nhanh tới, ôm lấy rồi đẩy y đến chỗ lan can.

Thân trên của y trực tiếp ngã về phía sau, nếu không phải có người vững vàng như núi ôm chặt, có lẽ y đã trực tiếp té xuống cầu thang rồi.

Hành lang tuy không quá ồn ã, nhưng có rất nhiều người, hơn nữa còn không ít người quen biết Miêu lão gia. Họ dừng lại, cười xem kịch hay, những người ở gần hơn, Miêu Tòng Thù có thể nghe thấy họ nói: “Quả nhiên là Miêu lão gia rất phong lưu nha!”, “Kia có phải là tiểu công tử đến từ Nam Việt không?”, “Ta nhớ lúc trước khi Miêu lão gia theo đuổi tiểu công tử Nam Việt kia, đốt sáng đèn của cả thành. Khung cảnh đó quả đúng là danh tác, quả thực là hình mẫu của tình thánh, e rằng tiểu công tử Nam Việt mới là tình yêu đích thực!”

Có người hỏi: “Chuyện gì vậy? Kể ta nghe với.”

Có người trả lời: “Lúc đó Miêu lão gia đang theo đuổi tiểu công tử Nam Việt, khi thông báo đã đốt đèn sông suốt ba ngày. Khi đó, cả dòng sông Tiên Lâm sáng rực suốt đêm. Sau đó còn thắp đèn cá chép khắp thành trong ba ngày, đốt đèn trời chiếu sáng không trung Tiên Lâm Đô ba ngày liền. Bởi vì tiểu công tử Nam Việt thích những con rối xinh đẹp và những bông râm bụt đỏ, y bèn mời những bậc thầy làm rối và thợ trồng hoa có kĩ thuật tốt nhất lúc bấy giờ về, làm những con rối to bằng người sống động như thật, ngàn vàng khó cầu, trồng hoa râm bụt đỏ khiến hoa nở trái mùa.”

“Các ngươi nói xem, đây lẽ nào lại không phải là tình yêu đích thực?!”

Mọi người sôi nổi tán thành, cảm khái quả nhiên là chân ái, chắc chắn là chân ái không thể nghi ngờ, ai có thể nói họ kết luận vội vàng được*.

*raw 谁说不是跟他急: đoạn này mk không hiểu lắm nên chém bừa ạ

“Miêu lão gia phong lưu một đời, cuối cùng lại bại dưới tay một thiếu niên xinh đẹp. Đây là quy luật phổ biến trên thế gian, nhưng rất ít người có thể nhìn thấu.”

“Nhưng tiểu công tử Nam Việt đó quả thực quá xinh đẹp, phải ta thì ta cũng sẵn lòng chiều chuộng hắn.”



Miêu Tòng Thù càng nghe càng cảm thấy không ổn, Doanh Phương Hộc là tiểu công tử Nam Việt, nhưng tình tiết này, thiết lập này, chẳng phải là cực kì giống nhân vật chính trong tiểu thuyết à? Mệt Doanh Phương Hộc không chỉ cho rằng y chân đạp bốn thuyền, trăng hoa đa tình, hơn nữa đối xử với hắn bằng những tình cảm chân thật nhất, sâu sắc nhất và đẹp đẽ nhất.

Đây chẳng phải là cốt truyện lãng tử phong lưu trải qua vạn mối tình cuối cùng mới đến được bến đò hạnh phúc thì còn gì nữa!

Còn tự đặt thiết lập ‘thiếu niên xinh đẹp mềm mại’ cho bản thân mình luôn?!

Chẳng lẽ ma tu đến từ Vạn Ma Quật bọn họ đều chơi như vậy à?

Miêu Tòng Thù trong lòng bị sốc, y cảm thấy Doanh Phương Hộc bề ngoài trông thì bệnh hoạn điên rồ, nhưng bên trong lại rất cợt nhả.

Doanh Phương Hộc ôm chặt Miêu Tòng Thù, dụi đầu vào má Miêu Tòng Thù, giống hệt như một bé mèo bám chủ.

“Thù Thù, em đã trở về cưới anh rồi, cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa! Anh có vui không? Có thích không? Có hạnh phúc không?”

Miêu Tòng Thù ngửa đầu ra sau, đặt tay lên vai Doanh Phương Hộc, dùng sức đẩu hắn ra một chút, nhìn khuôn mặt cực kỳ tươi đẹp của Doanh Phương Hộc, thở dài, cài thiết lập “thiếu niên xinh đẹp mềm mại” này đúng là vẫn có chút hợp lý.

“Ngươi trở về đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Doanh Phương Hộc nheo mắt lại: “Em cũng có quà cho anh.”

Miêu Tòng Thù: “Ngươi cứ giữ lại nó đi.”



Doanh Phương Hộc: “Anh muốn nói gì với em vậy.”

Miêu Tòng Thù: “Chúng ta chia tay đi.”

“...”

_ _ im lặng.

Không chỉ Doanh Phương Hộc im lặng, mà những người xung quanh đang vui vẻ hóng drama cũng im lặng. Hơn nữa, bọn họ rõ ràng cảm giác được bầu không khí có gì đó không ổn nên lặng lẽ lui về phía sau, nhưng vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, đành biến thành một đóa tường vi* để tiếp tục hóng.

*Hoa tưởng vì là người có tính cách hướng nôi, sẽ tham dự các bữa tiệc và các buổi họp mặt xã hội, nhưng thường giữ khoảng cách với đám đông và chủ động tránh bị chú ý. Họ cũng hòa đồng với bạn bè nhưng không phải là người lạ, mặc dù khi ở gần bạn bè, những người lạ sẽ trở nên ít ảnh hưởng hơn. Wikipedia

Doanh Phương Hộc vẻ mặt vô cảm, gương mặt vẫn giữ nét ngây thơ hỏi: “Thù Thù đang nói cái gì vậy?”

“Chia tay đi.” Miêu Tòng Thù lặp lại, nói: “Ta có tình mới rồi.”

Mọi người hít một hơi, không hổ là Miêu lão gia!

Doanh Phương Hộc lạnh lùng nhìn khuôn mặt y: “Em không tin. Em mới rời đi có một năm.” Dừng một chút, hắn dùng giọng điệu kỳ quái hỏi: “Tình mới của anh là ai? Ở đâu?”

Miêu Tòng Thù đang định trả lời thì Đăng Tê Chi đã bước ra, đứng trước cửa phòng: “Miêu Thù, đây chính là vị kia nhà ngươi sao?”

Doanh Phương Hộc một tay nắm lấy cánh tay Miêu Tòng Thù, quay đầu nhìn Đăng Tê Chi, không khỏi tức giận cười: “Thù Thù, tình mới của anh cũng già quá đó.”

Đăng Tê Chi nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại: “Miêu Thù, ngươi thích loại tiểu tử ăn mặc dị hợm, miệng còn hôi sữa như thế này à?”

Doanh Phương Hộc tức đỏ cả mắt, đột nhiên ném loan đao trong tay áo ra.

Đăng Tê Chi bẻ một nhành hoa anh đào trong chiếc bình bên cạnh, rồi truyền sức mạnh của mình vào, một nhát chém bay loan đao hình con bướm

Loan đao từ không khí bay ra, cắm vào bức tường gỗ, tường gỗ từ từ kéo ra, Lộc Tang Đồ bước ra từ trong đó.

Lộc Tang Đồ cong môi, lộ ra một nụ cười không rõ ý vị, hắn nói: “Miêu Thù, ta mới không về có bốn năm, mà ngươi đã cùng bọn họ chia ra ở bên nhau rồi.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Doanh Phương Hộc và Đăng Tê Chi đột nhiên thay đổi.

Họ thế nhưng đều không phải là người duy nhất của Miêu Thù/Tùng Thù, càng không phải là tình mới của y? Miêu Thù/Tùng Thù rốt cuộc từng thích bao nhiêu người? Người mới của y bây giờ là ai?!

Ba người cảnh giác lẫn nhau, tất cả đều không thể đoán ra rốt cuộc ai mới là tình mới của Miêu Tòng Thù.

Quần chúng vây xem: Kích thích vậy sao!

Miêu Tòng Thù mím môi, trong lòng chẳng có chút khẩn trương nào, thậm chí còn muốn lắc chân.

Đám bạn trai cũ đều mất đi ký ức, quả thực là quá khéo.

Ảo cảnh này đối xử với y thật nhẹ nhàng.

Dù diễn biến có quanh co và khó tin đến đâu thì tất cả đều có thể dùng cái cớ “ảo cảnh đều là giả” để giải thích. Úc Phù Lê có nói thế nào cũng không thể nhốt y vào phòng tối, bởi vì tất cả đều là do lỗi của ‘Mệnh Bàn’!

Doanh Phương Hộc hỏi: “Ai là tình mới của anh?”

Hai người còn lại nhìn có vẻ thờ ơ nhưng thực tế chỉ đợi Miêu Tòng Thù chỉ và xác định người nọ là ai, thì sẽ lập tức lao tới giết chết đối phương.

Miêu Tòng Thù: “Tất cả đều không phải.”

Ba người: “...”

Quần chúng vây xem: “?”

Còn có người thứ tư à?!

‘Rầm’ một tiếng, cửa gỗ được mở ra từ bên trong, Úc Phù Lê hai tay giao nhau ở trong ống tay áo, mái tóc dài xõa ra sau tai, mặt như ngọc quý, khí chất lười biếng. Hắn nhìn Miêu Tòng Thù: “Sao em ra ngoài lâu vậy?”

Miêu Tòng Thù đẩy bàn tay đang nắm lấy cánh tay y của Doanh Phương Hộc ra, tuy người sau trong lòng không muốn tin nhưng cũng dần dần nghi ngờ, bởi vậy y chẳng cần tốn quá nhiều sức lực đã có thể dễ dàng thoát ra.

Miêu Tòng Thù chạy đến bên cạnh Úc Phù Lê, mỉm cười với y: “Một ngày đặc biệt như hôm nay, em nên làm chút việc để tránh lãng phí thời gian chứ.”

Úc Phù Lê đưa tay, nhéo nhéo gáy Miêu Tòng Thù, sau đó nhìn về phía Doanh Phương Hộc, Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ đang ngo ngoe rục rịch, sát khí tỏa ra bốn phía, hắn nở một nụ cười khiêu khích, nhẹ nhàng hỏi: “Đặc biệt như thế nào?”

Miêu Tòng Thù: “Hôm nay là ngày tốt để chia tay.”

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Dù sao cũng chỉ là ảo cảnh, là giả! Ta có thể quẩy tiếp! Bỏ ta ra, ta còn có thể lẳng lơ hơn nữa!!

Sau đó _ _

Cho dù chỉ là một giấc mơ, nhưng tỉnh dậy rất lâu vẫn không dám cử động, rất muốn quay về quá khứ khi chưa bản thân chưa từng bước vào phòng tối. Làm thận của ta, chắc chắn rất vất vả, thực ra ta hiểu cả mà...

P/S: Ở chương trước chưa làm trọn bộ nên thời gian rất ngắn. Mấy người không được nghi ngờ về khả năng kéo dài của hồ ly!

PPS: Nơi đây là ảo cảnh, vẫn chưa phải là vụ lật xe lớn, chuyện đó phải đợi trở về thế giới thực.