Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong nắm tay đứng trên đỉnh cồn cát, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì chạy nhanh cả quãng đường. Họ hướng mặt về phía mặt trời mọc, phóng tầm mắt ra xa thì thấy một tòa thành cổ hoang tàn bị phong hóa đứng sừng sững giữa biển cát mênh mông.
Không phải là vài căn nhà lẻ tẻ đổ nát mà là một quần thể kiến trúc sắp xếp ngay ngắn, rộng lớn như một tòa thành nhỏ ở Trung Nguyên.
Phong cách kiến trúc cụ thể đã mất đi từ lâu trong các cuộc bể dâu, nhưng những cột đá khổng lồ vẫn nặng nề và trầm lắng, những tác phẩm điêu khắc ở trung tâm thành nhỏ vẫn mang nét cổ kính và huyền bí. Chúng là những thứ năm tháng không thể cuốn đi.
Chu Hoài Nhượng tới trước bọn họ đang ngã ngồi dưới đất, đồng tử phản chiếu đống đổ nát dưới ánh nắng nhưng trong đầu lại là một khung cảnh khác.
Nước suối chảy thành dòng trong sa mạc, hồ dương tươi tốt, đất đai màu mỡ, khói bếp lượn lờ. Thành trì được xây dựng cạnh dòng nước, chợ phiên tấp nập người qua lại, nam nữ đội khăn trùm đầu ăn mặc mát mẻ, tiếng rao bán của tiểu thương liên tục không dứt.
Chu Hoài Nhượng lẩm bẩm: "Nơi này hẳn là vương đô tộc Di."
Tàn tích đang còn đó, nhưng chỉ có đám cỏ lăn tràn lan khắp nơi nhảy múa, loáng thoáng kể lại vẻ huy hoàng của Hĩ tộc mấy trăm năm trước.
Ba người không nói gì, lặng lẽ cảm nhận ý vị đặc biệt này.
Một lúc sau, Triệu Miên nói: "Thành trì này là vương đô mà trông hơi nhỏ quá nhỉ."
Chu Hoài Nhượng phụ họa: "Đúng vậy, không so được với Thượng Kinh."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Thế ra Hĩ tộc đã biến mất từ mấy trăm năm trước." Theo ghi chép trong sách cổ, Hĩ tộc tuy nhỏ nhưng hoàng thất lại vô cùng giàu có, một quốc gia nhỏ bé như vậy không bị các cường quốc Trung Nguyên thèm muốn mới là lạ.
Ba người dắt lạc đà đi xuống cồn cát, thực sự dấn thân vào di tích, khắp tầm mắt đều là đồ cổ.
Dạo gần đây ngày ngày Chu Hoài Nhượng đều vùi đầu trong sách cổ nên rất quen thuộc với di vật của tộc Di, dọc đường cứ phấn khích gáy như gà: "Điện hạ có thấy đồ đằng trên cây cột này rất giống với thứ chúng ta phát hiện ở Nam Cung không? Chúng ta đã tìm đúng nơi rồi! Còn nữa còn nữa, những đống đá lớn bên đường hẳn là công cụ để mài hương liệu vào thời ấy..."
Ngụy Chẩm Phong dừng lại trước một di tích trông giống như một cửa hàng: "Ở đây có đồng hồ mặt trời, đúng lúc đã gần trưa rồi."
Triệu Miên nhìn xung quanh, hỏi: "Tại sao không thấy hoàng cung?"
"Đây có lẽ không phải là toàn cảnh vương đô tộc Di, rất nhiều thứ có thể đã bị cát vàng chôn vùi dưới lòng đất do bão cát liên tục." Ngụy Chẩm Phong nói: "Tóm lại chúng ta đi tìm 'tháp cao' trong truyền thuyết trước đã."
Dưới tháp cap, một vùng tăm tối.
Đến trưa khi khói bốc lên, chưa hầu tranh đấu vẫn chưa kết thúc.
Đã khám phá được chính xác thành cổ thì chuyện tìm thấy một tòa tháp cao trong thành sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nửa tiếng sau, họ tìm ra một tòa tháp bỏ hoang ở một góc thành cổ. Trên thân tháp được khắc bốn chữ bằng ngôn ngữ cổ của tộc Di, Chu Hoài Nhượng nhận ra đó là mấy chữ "Tịnh môn tháp".
" 'Tịnh môn' trong ngôn ngữ tộc Di cổ dùng để chỉ lối vào một nơi trang nghiêm và linh thiêng." Chu Hoài Nhượng giải thích: "Chỉ những ai trong sạch thuần khiết mới có thể bước vào, nếu có người ô uế xông vào thì thần của họ sẽ giáng trừng phạt."
Ngụy Chẩm Phong sầm mặt: "Xong, ta không 'trong sạch' gì lắm nên không vào đâu. Các người đi đi, ta ở đây chờ. Chu Hoài Nhượng, chăm sóc tốt cho điện hạ nhà ngươi."
Triệu Miên liếc Ngụy Chẩm Phong. Chu Hoài Nhượng kinh ngạc: "Thật hả?"
Ngụy Chẩm Phong dứt khoát: "Xàm ngôn, đương nhiên là giả."
Chu Hoài Nhượng: "..."
Đã đến trưa, mặt trời nhô cao tỏa ánh sáng chói chang, Tịnh Môn Tháp in bóng xuống mặt đất. Khi ba người theo bóng tháp tìm được một chỗ trong phế tích, Chu Hoài Nhượng mới muộn màng nhận ra rằng, hình như Tiểu Vương gia đang trả thù chuyện lúc trước mình cười hắn do hắn không nhìn ra Hoàng tử nôn mửa vì không ăn được lương khô.
Phế tích trước mắt to hơn nhiều so với nhà dân bình thường. Triệu Miên nhìn ra một vài thứ có hình dạng như cọc gỗ dày, kết hợp với câu "Khói bốc lên", y suy đoán rằng đây có thể nguyên là một cửa hàng bán đồ sắt.
Rèn sắt chắc chắn không thể thiếu lò nung. Quả nhiên không bao lâu sau, bọn họ đã tìm thấy một lò nung đổ nát trong đống hoang tàn, ước chừng cao bằng hai Chu Hoài Nhượng, thân trụ đáy tròn. Dưới lò có một cái lỗ thông vào trong, chắc đó là chỗ để thêm sắt và than củi.
Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên nhìn nhau. Triệu Miên gật đầu, Ngụy Chẩm Phong mới bước tới, thắp đuốc, nghiêng người nhìn vào trong lỗ: "Hả? Ta không nhìn thấy lối đi bí mật nào cả."
Triệu Miên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngươi thử đốt lửa trong đó xem sao."
Ngụy Chẩm Phong lấy một ít củi khô và cỏ lăn rồi nhóm lại đốt lên. Khi ngọn lửa càng lúc càng cháy dữ dội thì bỗng vang lên tiếng nổ lớn, trên mặt đất như có thứ gì đó bị bắn ra, trong chốc lát khói bụi bay lên bốn phía, không gian mịt mù.
Ngụy Chẩm Phong kịp thời chắn trước bảo vệ Triệu Miên, Triệu Miên không bị khói bụi ảnh hưởng. Chỉ tội cho Chu Hoài Nhượng bị sặc đến nỗi ho liên tục, phải một lúc sau mới dừng lại được.
Khói bụi tan đi, một cầu thang đá sâu không thấy đáy xuất hiện trước mặt họ.
Ba người im lặng hồi lâu, Ngụy Chẩm Phong là người đầu tiên dẫm lên cầu thang, xác định chân đứng được vững vàng mới quay đầu nhìn Triệu Miên: "Đi?"
Triệu Miên không hề do dự: "Đi." Đã tới đây rồi, bọn họ không có lý do gì để lùi bước.
Cây đuốc cuối cùng do Ngụy Chẩm Phong đi phía trước cầm, phạm vi chiếu sáng có hạn. Ba người bước đi cẩn thận, càng đi xuống xung quanh càng tối tăm, với màu da hiện tại của Chu Hoài Nhượng có thể ẩn mình trong bóng tối một cách hoàn hảo. Cũng may thang đá akhông quá dài, đi được chừng một phần ba nén nhang thì bọn họ đã đặt chân xuống mặt đất bằng phẳng
Mặc dù tầm mắt bị hạn chế nhưng Triệu Miên cũng có thể cảm giác được cả ba đang ở một nơi khá trống trải. Ngụy Chẩm Phong thấy phía trước có một cánh cửa đồng xanh bènmột tay cầm đuốc, tay kia mò mẫm khắp nơi "Tìm được rồi."
Vừa dứt lời, tầm nhìn của Triệu Miên đột nhiên sáng lên. Chỉ thấy hai bên cánh cửa là hai chiếc đèn cung đình Trường Tín đứng thẳng, Ngụy Chẩm Phong thắp đèn lên nên lúc này Triệu Miên và Chu Hoài Nhượng mới có thể nhìn thấy toàn cảnh cánh cửa đồng.
Cánh cửa đồng không lớn, ít nhất không thể so sánh với cổng hoàng cung Nam Kinh, thế nhưng hoa văn trên đó vô cùng tinh xảo, đều là hoa văn tượng trưng cho hoàng thất tộc Di. Giữa cánh cửa có một chỗ lõm nhỏ, hình dáng giống hệt chiếc "chìa khóa" mà họ phát hiện ở núi Nam Cung. Rõ ràng đây cũng là cơ quan để mở cánh cửa đồng.
Triệu Miên không khỏi mỉm cười: "May mắn có ngươi ở bên chúng ta." Y nhìn cậu trúc mã của mình: "Đi thôi."
Chu Hoài Nhượng vừa muốn khóc vừa muốn cười, xúc động gọi: "Điện hạ..."
Triệu Miên động viên: "Cô ở đây nhìn ngươi."
Chu Hoài Nhượng lấy viên ngọc vẫn luôn giữ bên mình ra, đi đến trước cánh cửa đồng trong ánh nhìn chăm chú của Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong. Cậu nuốt nước bọt hai lần, đôi tay run rẩy nhưng trịnh trọng đặt viên ngọc vào chỗ lõm – khớp như in.
Tiếng "kẹt" vang lên, ba người cảm thấy dưới chân chấn động kèm theo âm thanh nghèn nghẹt nặng nề, cánh cửa cung điện dưới lòng đất của tộc Di từ từ mở ra.
Phía trước mông lung, có thể là kho báu mà họ đã mong đợi và truy tìm bấy lâu nay, cũng có thể là một cạm bẫy hay chuyện ngoài dự đoán. Nhưng bọn họ đi vào ngay không hề chậm trễ.
Ngọn đuốc trong tay Ngụy Chẩm Phong sắp cháy hết, trước tiên ba người cố tìm đuốc và đèn cung đình trên tường để thắp sáng, cung điện dưới lòng đất nhanh chóng trở nên sáng sủa, giúp bọn họ hoạt động dễ dàng hơn rất nhiều.
Triệu Miên thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu đây chỉ là nơi cất giữ vàng bạc bảo vật thì sẽ không có người ở lâu dài, tại sao lại có nhiều đuốc, đèn cung đình như vậy?
Càng thăm dò thì mối nghi ngờ của Triệu Miên càng sâu. Cung điện dưới lòng đất cổ xưa này quả thực là di tích của hoàng thất tộc Di, vách tường có dấu vết tu sửa vẫn còn rất mới, xem chừng không quá năm năm.
Ngoài ra họ còn nhìn thấy nhiều thứ lẽ ra không nên xuất hiện trong di tích: một chiếc giường trải thảm lộng lẫy, một bộ trà cụ cho vua dùng hoàn chỉnh trên bàn trà, văn phòng tứ bảo xuất xứ từ Huy Châu Nam Tĩnh, một hộp Đông Châu chỉ hoàng hậu Tây Hạ mới được dùng... Mỗi một thứ đều rất đắt giá. Sau đó bọn họ tra xét lần lượt phòng ngủ, phòng sách, phòng ăn... có rất nhiều thứ có thể tìm thấy trong hoàng cung Tây Hạ.
Đến đây ngay cả Chu Hoài Nhượng cũng phát hiện ra vấn đề: "Điện hạ, sao ta lại cảm thấy đây không giống nơi cất giấu bảo vật mà giống một 'hoàng cung nhỏ' cho người ở hơn."
Cậu cứ nghĩ kho báu được cất giấu là một căn phòng bí mật có vàng bạc châu báu nằm chất chồng lăn lóc khắp nơi, chứ không phải là một địa cung được sắp đặt gọn gàng như thế này, đông châu để trong phòng ngủ, văn phòng Tứ Bảo xếp trong phòng sách. Muốn chuyển đồ ra thì rất phiền, cứ như tịch thu tài sản vậy.
Đầu ngón tay Ngụy Chẩm Phong quét bụi trên bàn: "Để cho người ở, nhưng rất lâu rồi không có ai."
Chu Hoài Nhượng suy đoán: "Cho người của Hoàng Thành Ti ở à?"
Ngụy Chẩm Phong cầm một chén trà lên nhìn: "Hoàng thành ti làm gì có ai xứng để dùng những thứ này."
Chu Hoài Nhượng không nghĩ ra được mà cũng sẽ không tốn công suy nghĩ. Cậu vui vẻ nói: "Tóm lại nhìn có vẻ những thứ này đáng tiền lắm, chắc là bảo tàng của Tây Hạ nhỉ? Nhất định trong kho còn nhiều nữa!"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Đúng thế." Chỉ nhìn hộp Đông Châu giá trị liên thành kia đã đủ cho năm mươi nghìn quân Uyên đóng giữ ở sa mạc ăn no một khoảng thời gian. Ngụy Chẩm Phong duỗi người, tâm trạng rất tốt: "Mấy ngày vất vả này cũng không uổng phí, chi bằng trời tối ở đây một đêm trước, coi như là chúc mừng chúng ta thành công tìm được kho báu? Lâu rồi bổn vương không được ngủ trên giường. "
Chu Hoài Nhượng lập tức nói: "Giường trong chính điện là của điện hạ chúng ta, tiểu vương gia không được tranh."
"Không tranh." Ngụy Chẩm Phong uể oải đáp: "Dù sao đến mười lăm bổn vương cũng được ngủ."
Chu Hoài Nhượng: "..."
"Một vấn đề," Triệu Miên bỗng nói: "Hoàng đế cuối cùng của Tây Hạ đã chết như thế nào?"
Chu Hoài Nhượng đáp ngay: "Không phải bọn họ đã tự sát trước khi quân Uyên phá cửa sao?" Cậu nhìn Ngụy Chẩm Phong: "Hẳn Tiểu Vương gia biết rõ nhất."
Ngụy Chẩm Phong nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Triệu Miên suy tư: " hoàng đế Tây Hạ là người như thế nào?"
"Ngu ngốc vô đạo? Xa hoa dâm dật?" Chu Hoài Nhượng khinh thường: "Có lẽ chuyện đúng đắn nhất đời ông ta chính là giao quyền lực cho Cố Như Chương."
"Một quân chủ mất nước như vậy sao lại có thể làm chuyện lấy thân trả nợ nước đầy hùng tráng oanh liệt thế được?" Triệu Miên nói từ tốn: "Chắc hẳn đây là một hoàng cung Tây Hạ khác mà ông ta chuẩn bị cho mình."
Chu Hoài Nhượng thuận theo dòng suy nghĩ của Triệu Miên: "Ý điện hạ là vốn Hoàng đế Tây Hạ muốn sau khi mất nước sẽ hèn nhát ẩn náu dưới lòng đất? Thế nên mới dời cả hoàng cung Tây Hạ xuống đây?"
Triệu Miên gật đầu: "Tiếc rằng không biết vì lý do gì mà cuối cùng ông ta vẫn không tới đây."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Sau khi hoàng đế Tây Hạ chết, ta đã đích thân kiểm tra thi thể của họ, không cần phải nghi ngờ chuyện đó." Hắn ngừng lại: "Còn việc rốt cuộc có phải bọn họ tự sát hay không thì còn phải bàn thêm."
Chu Hoài Nhượng hỏi: "Không phải Bắc Uyên giết hả?"
"Không," Ngụy Chẩm Phong hơi mỉm cười: "Lúc chúng ta đến bọn họ đã chết rồi."
Một cơn gió lạnh thổi qua, tim Chu Hoài Nhượng đánh thót: "Vậy, ai mới thực sự là kẻ hành thích vua?"
Trong đầu Triệu Miên hiện lên một bóng người tóc bạch kim. Có lẽ nào là Cố Như Chương nổi tiếng trung quân ái quốc không?
Nếu là Cố Như Chương, khi biết vua của một quốc gia đã chuẩn bị sẵn sàng để bỏ nước mà chạy từ lâu, gã sẽ làm gì?
Một vị quân chủ vì sống tạm mà dời hết hoàng cung hay một vị đế vương cùng hoàng hậu lấy thân đền nợ nước, Hoàng Thành Ti gách vác toàn bộ hy vọng của Cố Như Chương cần ai để xem đó làm niềm tin vững chắc cho việc phục quốc hơn?
Đối với Cố Như Chương, trung quân và ái quốc, đâu mới là căn bản?
Ngụy Chẩm Phong cũng nghĩ đến Cố Như Chương nhưng không suy xét sâu thêm, lòng hắn còn đang băn khoăn một chuyện khác: "Nếu đây thật sự là 'Hoàng cung nhỏ' mà hoàng đế Tây Hạ chuẩn bị cho bản thân thì nhất định trong phòng ăn sẽ có đồ ăn. – Ta đói rồi, Chu Hoài Nhượng, ngươi đi xem xem có tìm được gì để ăn không."
Chu Hoài Nhượng "ò ò" đáp lại, hỏi: "Điện hạ, người thì sao ạ? Có đói không?"
Triệu Miên nói: "Cô vừa ăn xong một cái bánh nướng lớn."
Sau khi Chu Hoài Nhượng rời khỏi, Ngụy Chẩm Phong bước tới tựa và bên ghế quý phi, gục đầu bực bội: "Cuối cùng chuyện cũng xong... Bổn vương đói quá."
Tim Triệu Miên hẫng một nhịp, y đến gần hắn, hỏi: "Bây giờ ngươi mới biết đói?"
Lời nói của Thái tử điện hạ không dễ nghe lắm nhưng giọng điệu lại dịu dàng hiếm thấy, thậm chí còn hơi có vẻ quan tâm.
Ngụy Chẩm Phong trở mình, nằm nghiêng nhìn Triệu Miên: "Ý ngươi là sao?"
Triệu Miên không cũng không vờ vịt với Ngụy Chẩm Phong, hỏi: "Tại sao mấy ngày nay ngươi không ăn gì?"
Ngụy Chẩm Phong "A" lên, giơ tay gãi nốt ruồi dưới mắt phải: "Bị phát hiện rồi hả?"
Triệu Miên do dự: "Ngươi...làm thế vì ta à?"
Ngụy Chẩm Phong hơi nghĩ ngợi: "Coi như thế?"
"Vậy thì không cần." Triệu Miên kiên quyết: "Ta và ngươi kết minh, trong chuyện sinh tử ngươi không cần nhường ta." Nhường bánh cho y ăn chẳng bằng nhường y trên giường còn hơn.
Ngụy Chẩm Phong ngồi dậy, thẳng thắn: "Thật ra cũng không hoàn toàn vì ngươi, nói chính xác là vì 'các người'?"
Triệu Miên hơi ngạc nhiên: "Vì ta và Tiểu Nhượng?"
Ngụy Chẩm Phong nhếch môi: "Tiểu Nhượng là ai? Ta thân quen với cậu ta lắm à?"
Triệu Miên nói: "Dù sao cũng là người ngủ cùng mấy đêm, sao không tính là quen thân?"
"Đối với ta thì chỉ quan hệ ngủ chung giường mới xem là đặc biệt. Ngủ ngồi trên đất thì đâu có tính là từng ngủ."
Triệu Miên hỏi: "Thế ngươi nói 'các người' là chỉ ai?"
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên, hỏi: "Triệu Miên, tâm trạng ngươi bây giờ thế nào?"
Triệu Miên tự cảm nhận thấy khá là sung sướng: "Tự thấy không tệ."
Họ đã tìm ra kho báu Tây Hạ, lại tạm thời thoát khỏi nguy cơ chết khát chết đói, trong lòng cũng vui mừng.
"Được, vậy ta có một vấn đề luôn muốn hỏi ngươi." Ngụy Chẩm Phong cố ra vẻ ung dung: "Thực không dám giấu, dọc đường này ta cũng suýt chết ngạt mất."
Triệu Miên biết rõ tính có sao nói vậy của Ngụy Chẩm Phong, thế mà hắn kìm nén được cả quãng đường thì hẳn vấn đề sau đây vô cùng khó nói.
Y nói: "Ngươi hỏi đi."
Cũng như Triệu Miên biết rõ Ngụy Chẩm Phong, Ngụy Chẩm Phong cũng rất hiểu Triệu Miên. Hắn có thể tưởng tượng được câu hỏi của mình sẽ gây chấn động cho Triệu Miên bèn cẩn thận nhấn mạnh trước: "Dù ta hỏi gì ngươi cũng không được rút kiếm."
Triệu Miên thầm nghĩ: "Ngươi đã nói vậy rồi thì vấn đề sắp hỏi rất có thể sẽ chọc giận ta khiến ta phải rút kiếm."
Chẳng lẽ Ngụy Chẩm Phong muốn chơi xấu, không nỡ giao bốn phần bảo tàng cho y?
Ngoài chuyện đó y không thể nghĩ ra chuyện nào khác.
Triệu Miên cảnh giác: "Cô sẽ cố hết sức."
"Ừ thì," Ngụy Chẩm Phong quay mặt đi, hơi ngượng ngùng: "Ngươi có khả năng...mang thai con của ta không?"
Triệu Miên: "............"
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Miên Miên:............