Hai Vị Hoàng Đế Yêu Nhau Như Thế Nào?

Chương 32: Không quan trọng thì không cần lên giường




Cân nhắc đến môi trường khắc nghiệt của sa mạc, lần này của Triệu Miên ngoài Chu Hoài Nhượng ra còn mang theo các cao thủ và gồm cả nhóm người Thẩm Bất Từ, An Viễn Hầu theo.

Bạch Du phải luyện chế giải dược nên không theo được, Triệu Miên lệnh cho cô ở lại kinh đô đợi lệnh. Dung Đường thì khỏi phải nói, cơ thể y không thể chịu được khí trời ở sa mạc và cả kinh đô lạnh giá cũng không hợp với y. Triệu Miên vốn định mời y đến Nam Cương bốn mùa như xuân để dưỡng bệnh nhưng y vẫn nhất quyết về thượng kinh.

Dung Đường nói: "Thần đã phụng mệnh bệ hạ vào kinh đô, sau khi sự vụ hoàn thành nên thần hồi kinh đích thân phục mệnh bệ hạ."

Triệu Miên không có ép buộc: "Sư phụ, trên đường đi nhớ bảo trọng."

Bên kia, Ngụy Chẩm Phong cũng đang chuẩn bị hành trình trước khi rời đi, hắn bất ngờ nhận được một mật chỉ từ Thịnh kinh.

Trước đó hắn đã dâng sách lượt của mình viết về Nam Tĩnh lên Thịnh Kinh, còn cố ý nói vị kia vừa tân hôn cách đây không lâu, chuyện phòng the quá nhiều lại còn phải chạy một chuyến này. Vốn hắn không trông chờ gì vào chuyện đó cả.

Ngụy Chẩm Phong không khỏi tò mò, rốt cuộc là phải tinh thần cỡ nào mới có thể chịu được, mới mười ngày đã chạy ngang chạy dọc giữ kinh độ và Thịnh Kinh.

Ngụy Chẩm Phong quan sát kỹ quan viên chức vị thấp bé tên Quý Sùng. Mũi tuy rằng không đen, nhưng hai mắt sung huyết, mặt đỏ bừng bừng, là dấu hiệu của tâm hỏa mạnh mẽ.

Quý Sùng bị Tiểu vương gia nhìn mà sợ đến mức nổi da gà, nuốt nước bọt hỏi: "Vương gia còn gì phân phó không ạ? Nếu không, thuộc hạ xin cáo lui."

"Gấp cái gì." Ngụy Chẩm Phong cười, trong ánh mắt lại là tà ý: "Lúc ngươi vừa về bổn vương đã tính trở lại sa mạc, cần mang theo không ít nhân thủ."

Cả người Quý Sùng lập tức cứng đờ giống như bị sét đánh.

"Bản vương thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, rất thích hợp để đi lại trong sa mạc, nhân tài như vậy để ở sứ quán Bắc Uyên thì đúng là không được trọng dụng." Ngụy Chẩm Phong nói nửa thật nửa giả: "Vậy đi, ngươi về thu dọn đồ đạc, mai đi về hướng Tây với bản vương, thế nào?"

Quý Sùng khóc không ra nước mắt, vẻ mặt bi tráng hỏi: "Xin hỏi tiểu vương gia, thuộc hạ đã làm gì mạo phạm đến vương gia rồi đúng không ạ? Ngài muốn trừng phạt thần như vậy sao..."

Ngụy Chẩm Phong thầm nghĩ bản vương cũng có phạm thiên quy đâu mà còn thảm hơn cả ngươi đây này?

Thế nhưng Ngụy Chẩm Phong chỉ tiện miệng nói ra nào ngờ ngày hôm sau Quý Sùng đã tay sách nách mang kéo theo hành lý đến. Nghe nói sau khi Quý phu nhân biết chồng mình được Vương gia 'trọng dụng' thì đã kiên quyết đuổi người đến đây, nói gã hãy nắm bắt cơ hội hiếm có khó tìm để phục vụ vương gia chứ đừng nghĩ gì đến kinh doanh mở phòng cho thuê nữa, mà hãy làm chính sự đi.

Nhóm người Bắc Uyên mang hành lý vô cùng đơn giản, mỗi người một con ngựa, lương khô ngày ba bữa. Trái lại phía Nam Tĩnh, thái tử điện hạ còn ra ngoài chuẩn bị một cổ xe ngựa, cửa sổ treo một đống rèm dày đặc để che đi cái nắng chói chang. vì nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trong sa mạc nên trong xe ngựa được lớp thêm chiếu và chăn bông. Thẩm Bất Từ còn mang theo không ít những khối băng, vừa bảo quản nguyên liệu nấu ăn tốt hơn mà còn giúp thái tử hạ nhiệt.

Càng gần đến sa mạc thì khí hậu lại càng trở nên khắc nghiệt.

Tháng 11 ở Trung Nguyên trời đông giá rét thế nhưng ban ngày ở sa mạc vẫn nóng bức như mùa hè. Dọc trên con đường không một bóng cây, không hoa cỏ nào để hấp thụ nhiệt, cái nắng như lửa đốt chiếu thẳng vào đoàn người trên đường, không quá hai ngày, nhóm người Bắc Uyên đã bị phơi thành làn da ngâm đen, không ít người còn lột da.

Vào ngày thứ bảy sau khi khởi hành, Hoắc Khang Thắng đang bị giam giữ ở xe chở tù nhân đã dần dần ý thức được bọn họ đang đi về phía sa mạc, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an. Nhân lúc cả nhóm dừng lại ăn cơm hắn mới gọi Triệu Miên lại, thô lỗ hỏi: "Các người muốn mang ta đi đâu?"

Phơi dưới cái nắng chói chang mấy ngày khiến tây chân Hoắc Khang Thắng đen như một con mực khô, miệng khô nức nẻ như mảnh đất bị hạn hán, râu quéo lại như cỏ héo.

Triệu Miên trước mặt vẫn là dáng vẻ được sống trong nhung lụa, cả người đẹp đẽ cao quý tơ lụa xa xỉ thoạt nhìn rất thanh tú, ngay cả một sợi tóc cũng toát ra sự tinh xảo.

Chu Hoài Nhượng đứng phía sau che ô cho y để chắc chắn rằng ánh nắng khó chịu sẽ không làm tổn thương đến làn da mỏng manh của thái tử điện hạ.

Triệu Miên đáp: "Tất nhiên là đi tìm báu vật Tây Hạ rồi."

Sắc mặt Hoắc Khang Thắng căng thẳng thấy rõ.

Triệu Miên hơi nhếch khóe miệng: "Với phản ứng của ngươi thì xem ra chúng ta đã tìm đúng nơi rồi."

"Ai!" Hoắc Khang Thắng lao tới mép xe tù, dùng đôi tay bị cùm nắm lấy hàng rào sắt, hai mắt trợn trừng nói: "Ai nói cho ngươi biết?!"

"Ta khuyên ngươi không nên hỏi những câu hỏi sẽ không có câu trả lời." Ngụy Chẩm Phong đi qua cầm lấy chiếc ô từ tay chu Hoài Nhượng rồi đứng sau lưng Triệu Miên: "Ở sa mạc nói nhiều quá là chết khát đấy."

Hoắc Khang Thắng nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng to: 

"Vậy các ngươi biết sa mạc thì thế nào? Sa mạc lớn như vậy, cho dù có chết cũng không tìm được!"

Ngụy Chẩm Phong cười không rõ ý tứ: "Chuyện này ta sẽ tìm cách, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta."

Lúc này, Thẩm Bất Từ tìm tới Triệu Miên, nói: "Công tử, đến lúc dùng bữa rồi."

Triệu Miên đi về phía xe ngựa của mình, Ngụy Chẩm Phong đang định đi theo thì bị Chu Hoài Nhượng đưa tay ngăn cản: "Ơ ơ ơ, Tiểu vương gia đi đâu vậy? Cơm trưa của ngài bên kia."

Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía doanh trại của mình, thấy Quý Sùng lấy trong túi ra hai cái bánh lớn: "Vương gia, ăn cơm thôi!"

Ngụy Chẩm Phong: "......"

Chu Hoài Nhượng nhân cơ hội cướp lại cái ô, đuổi theo thái tử điện hạ: "Cáo từ vương gia nhé!"

Vào mùa đông mà nắng hè vẫn chói chang, Thẩm Bất Từ nấu đồ ăn nhẹ để xua tan cái nóng. Món chay phần lớn là salad lạnh, có vị chua chua vừa miệng, sau đó chủ yếu là cháo nguội kèm mì lạnh, có cả thịt khô chân giò được tẩm ướp ở kinh đô.

Ngược lại với nó là nhóm người Bắc Uyên như dân chạy nạn.

Hoa Tụ gặm miếng bánh nhạt nhếch, nhịn không được hỏi: "Vương gia, thật sự Nam Tĩnh giàu hơn Bắc Uyên nhiều lắm phải không ạ?"

"Đúng đó." Quý Sùng khô khan nói: "Kho lúa trong quốc khố thôi còn nhiều hơn cả Đông Lăng và Bắc Uyên, chỉ sợ còn không bằng một nửa Nam Tĩnh.

Vân Ủng nãy giờ không nói gì nay cũng gia nhập vào bàn tán: "Lần trước nghe Bạch tỷ tỷ nói tháng nào nàng cũng nhận bổng lộc chừng này này, cứ bảy ngày là được nghỉ phép hai ngày."

Hoa Tụ nói: "Lần trước Thẩm thị vệ bắt được Hoắc Khang Thắng thành công, tháng này lương của hắn tăng gấp đôi luôn."

Ngụy Chẩm Phong: "...... Có khác các ngươi lắm đâu."

Quả thật phục vụ thái tử điện hạ ở Đông Cung là một công việc tốt. Khỏi phải nói, khi ở Đông Cung lúc nào đồ ăn áo mặc cũng là tốt nhất. Ngay cả khi theo điện hạ xa nhà thì điện hạ cũng không bạc đãi họ. Điện hạ ăn gì họ được ăn nấy, ở cũng phải ở khách điếm tốt nhất trong thành, thỉnh thoảng bị bệnh còn có y thuật cao siêu của Bạch thần y xem bệch miễn phí cho.

Còn cầu gì hơn được nữa?

Không những vậy, Thái tử điện hạ còn rất quan tâm đến vẻ ngoài của họ. Thấy bọn họ bị rám nắng còn nghĩ cách chống nắng cho họ.

Vậy nên lúc Ngụy Chẩm Phong tới tìm Triệu Miên thì bắt gặp hình ảnh Triệu Miên đang lấy hộp dầu dưỡng ra tặng cho Thẩm Bất Từ.

"Đây là dầu dưỡng Bạch Du đặc chế riêng cho cô dùng để chống nắng cực hiệu quả." Triệu Miên nói: "Ngươi thoa một lớp lên những vùng da tiếp xúc trực tiếp với nắng trước khi mặt trời mọc để tránh bị đen da."

Thẩm Bất Từ: "Thuộc hạ không cần đâu ạ."

"Phải dùng." Triệu Miên nhấn mạnh: "Đông cung không được phép có da đen."

Thẩm Bất Từ: "...... Vâng."

Triệu Miên nói: "Ngươi đem cho mỗi người một ít đi, cả Lão hầu gia luôn." Đen hay không đen cũng chỉ là thứ yếu, còn người già thì tốt nhất không nên mắc bất kỳ bệnh ngoài da nào.

Ngụy Chẩm Phong vẫn đang quan sát hồi lâu đột nhiên nói: "Còn ta thì sao?"

Triệu Miên nhìn chàng trai trẻ: "Ngươi á? Ngươi bị làm sao?"

"Sao ngươi không cho ta dầu chống nắng. Ngươi không sợ ta bị đen à?"

Triệu Miên nói: "Không sợ."

Ngụy Chẩm Phong cười: "Lạ nhỉ, lúc trước ngươi có nói vậy đâu. Triệu Miên, với ngươi thì ta là gì, bạn thân khuê phòng hả?"

E là còn không bằng bạn thân khuê phòng nữa.

Ngay cả An Viễn Hầu còn được chống nắng mà hắn lại không có, quá đáng thật.Triệu Miên thấy khó hiểu: "Ngươi phơi nắng nhưng có đen đâu."

Thể chất của Ngụy Chẩm Phong khá đặc biệt, nếu một ngày tiếp xúc với ánh nắng gay gắt, tối đến ngủ một giấc đến sáng hôm sau da sẽ trắng trở lại. Thảo nào, hàng năm Tiểu vương gia bôn ba bên ngoài, lúc về vẫn trở thành một thiếu niên trẻ trung tươi mới.

Ngụy Chẩm Phong hơi giật mình: "Sao ngươi biết?"

Triệu Miên giải thích: "Bởi vì ta quan sát ngươi từ lâu rồi."

Ngụy Chẩm Phong im lặng một lúc rồi lại bình thường như cũ: "Ồ, không có gì nữa, tiếp tục lên đường thôi."

Khi mặt trời khuất dần trên những ngon núi phía tây làm cái nóng cũng dịu đi dần, đột nhiên nhiệt độ cũng giảm xuống. Mọi người thay nhau mặt áo choàng nhưng vẫn không ngăn được cơn gió bắc gào thét. Gió lạnh cuốn cát vàng cào đau cả mặt, dù Tiểu vương gia đã từng khổ cực không ít nhưng vẫn không chịu nổi bèn để mắt nhìn sang phía cổ xe sang trọng của thái tử điện hạ.

Xe ngựa được che kín bằng rèm, tiếng gió hú gần như bị chặn lại. Triệu đang nằm trên chiếc chăn gấm ấm áp, nương theo ánh nến đọc những cuốn sách cổ về Hỉ tộc mà Chu Hoài Nhượng đã tìm ra. Đột nhiên, cánh cửa được mở từ bên ngoài.

Dám không hỏi y mà đã trèo vào thì chỉ có một mình Tiểu vương gia.

Triệu Miên còn không thèm ngước mắt lên: "Làm sao?"

"Bên ngoài gió lớn, ta vào trong tránh một chút." Ngụy Chẩm Phong vừa nói vừa phủi bụi trên người.

Triệu Miên mỉa mai nói: "Vương phủ của ngươi nghèo đến mức không mua nổi xe ngựa sao? Đừng phủi nữa làm bẩn xe của cô."

Thái tử điện hạ ánh mắt nghiêm nghị sắc bén, lời nói tuy khó nghe nhưng khuôn mặt lại quá xinh đẹp.

Thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên cạnh Triệu Miên: "Bây giờ ngươi ghét bỏ ta có phải muộn quá rồi không? Đang đọc gì vậy?"

Triệu Miên lật một trang sách, bình tĩnh nói: "Ta có nói thì ngươi cũng không có hứng."

Đúng là Ngụy Chẩm Phong không có hứng thật. Bây giờ hắn đang ở cạnh Triệu Miên, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi trà thoang thoảng trên người y.

Qua đêm ở nơi hoang dã nên Triệu Miên không tiện thay đồ ngủ mà chỉ tháo ngọc quan xuống. Lúc này, mái tóc dài của Thái tử điện hạ xõa trước ngực, một vài lọn tóc còn tinh nghịch uốn cong trên xương quai xanh.

Ngụy Chẩm Phong nhìn đỏ cả mắt, kiềm lòng không được nữa bèn nghiêng người qua.

Triệu Miên cảm nhận được thiếu niên đang tới gần, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên y thấy chính là cặp nốt ruồi quen thuộc.

Triệu Miên sửng sốt một lúc.

Ngụy Chẩm Phong...... Muốn làm sao?

Ngay lúc mũi của hai người sắp chạm vào nhau, Triệu Miên chợt tỉnh táo lại, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào môi chàng trai trẻ: "Vương gia?"

Ngụy Chẩm Phong không tiến lên nữa mà vẫn giữ nguyên tư thế, hạ giọng hỏi y: "Triệu Miên, ngươi có từng nghĩ rằng, thật ra chuyện lên giường này, cũng không cần chọn ngày không?"

Triệu Miên nhướng mày nói: "Tất nhiên ta biết rồi. Khỏi phải lo, ta biết còn nhiều hơn ngươi nữa."

Trái cổ Ngụy Chẩm Phong lên xuống: "Vậy ngươi có nghĩ...?"

Triệu Miên nhìn hắn: "Ngươi thấy thế nào?"

Ngụy Chẩm Phong chân thành nói: "Tuổi của ta với ngươi, không có lý gì mà ta nghĩ còn ngươi thì không nghĩ được đâu nhỉ?"

Với vấn đề đó của Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên dùng im lặng làm đáp án.

Nhưng Ngụy Chẩm Phong không tin.

"Ngươi 18 tuổi chứ không phải 38 tuổi, tại sao ngươi lại không nghĩ?" Ngụy Chẩm Phong không thể nào hiểu được: "Lần trước ta làm nhưng có làm ngươi đau đâu, còn rửa sạch cho ngươi nữa."

Triệu Miên chậm rãi nói: "Đúng là lần trước không đau bằng lần đầu, nhưng ta thấy không đã lắm."

Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong đột nhiên cứng đờ giống như bị sét đánh.

"Cho nên Cô thấy, hay là Cô với vương gia..." Triệu Miên dừng lại, sửa lại câu chữ cho chính thức hơn: "Trừ khi nào cần thiết thì đừng làm."