Hai Vị Hoàng Đế Yêu Nhau Như Thế Nào?

Chương 1: Y thật sự xui xẻo vậy sao?




Edit: Phương Bưởi | Beta: Phương June

***

Y thật sự xui xẻo vậy sao?

Nước Đông Lăng, ở nội thành kinh đô có một biệt phủ tên là "Tự Viên". Lúc này từ trên xuống dưới ai cũng đang bận rộn chuẩn bị cho đại hôn vào nửa tháng sau.

Mà cặp đôi chuẩn bị kết đồng tâm cũng không xuất thân từ kinh đô. Là Tôn gia rèn sắt ở Trung Châu và thế gia thư hương ở Lưu phủ.  Dù là thân phận hay địa vị  thì hai nhà này đều khác nhau rất xa. Có thể trở thành thông gia với nhau vốn đã là một chuyện lạ đời. Mà càng khiến người ta khó hiểu là "Tự Viên" này không phải là dinh thự của Tôn gia, càng chẳng phải gia sản của Lưu gia, chuyện vui của hai nhà Tôn Lưu này sao lại phải tổ chức ở biệt phủ xa kinh đô đến vậy chứ?

Những người sinh lòng nghi ngờ phần lớn đều là người ở vùng khác chứ người Đông Lăng đã không còn cảm thấy ngạc nhiên với mấy chuyện này từ lâu rồi.

Lưu Chuẩn là quản gia từng trải lâu nhất ở Lưu phủ, chuyện ở đây dù lớn hay nhỏ đều do một tay ông chuẩn bị hết thảy. Vì hôm nay có khách quý đến nhà nên Lưu Chuẩn tạm thời để chuyện chuẩn bị đại hôn sang một bên. Vừa pha trà vừa giới thiệu với khách quý: "Đây là phong tục chỉ Đông Lăng mới có, cứ mười lăm hàng tháng, "Tự Viên" ở kinh đô sẽ tổ chức một hôn sự, dùng cách này để cảm tạ quốc sư đại nhân đại ân đại đức đã phù hộ cho Đông Lăng."

Khách quý nghe vậy trông có vẻ hứng thú: "Sao lại thế?"

Vị khách quý này là một chàng trai trẻ dung mạo điển trai thế gian hiếm có, đai lưng màu quả bạch trên tà áo trắng, lời nói cử chỉ thấy rõ vẻ kiêu căng phú quý.

Mấy ngày trước, Lưu phu nhân tới ngôi chùa ngoài thành để thắp hương cầu phúc, trên đường đi bị sơn tặc để mắt tới, suýt mất cả người lẫn của, may mà được khách quý đây ra tay cứu giúp mới thoát được một kiếp. Vì thể hiện lòng biết ơn nên mới mời ân nhân đó đến Lưu phủ để Lưu Chuẩn tiếp đãi hầu hạ.

Chắc có thể do chàng công tử này bất phàm như thế nên mới nói hơn hai câu mà Lưu Chuẩn đã thấy mặt mình phát sáng.

"Ân nhân có biết, quốc sư của Đông Lăng chúng ta có một đam mê rất quái lạ, đó là..." Lưu Chuẩn thở dài: "Làm mai mối cho người ta."

Trên gương mặt khách quý hiện lên mấy phần kinh ngạc: "Còn có chuyện đó cơ à."

Nói dễ nghe thì quốc sư Đông Lăng thích làm mai mối cho người ta, mà nói trắng ra là làm mai vô tội vạ. Mỗi tháng, quốc sư sẽ chọn đại hai người rồi tự tay cột "dây tơ hồng" cho họ.

Quốc sư Đông Lăng chuyên về luyện cổ dùng độc, "dây tơ hồng" chính là tác phẩm lão đắc ý nhất. "Dây tơ hồng" được luyện chế từ cặp Song cổ đực cái mà thành, người trúng cổ sẽ xuất hiện một sợi dây tơ đỏ mảnh khảnh trên tay, vậy nên mới có cái tên như thế.

Cặp trùng cổ đực cái sinh ra là một đôi, tách ra là chết. Tới đêm trăng tròn hàng tháng, người trúng cổ nhất định phải cùng một người trúng cổ khác động phòng vui vẻ với nhau, nếu không độc sẽ bộc phát rồi chết.

Bởi vậy hai người bị quốc sư chọn trúng, dù là nam hay là nữ, tuổi tác có bao nhiêu, thành gia lập thất hay chưa, chỉ cần không muốn chết thì không thể không kết làm phu thê với người kia được, mà địa điểm thành hôn nhất định phải là "Tự Viên" ở kinh đô.

Không ai biết quốc sư làm vậy có ý nghĩa gì, lão tựa như theo tâm trạng tùy ý chọn hai người vào "Tự Viên" diễn một màn hỉ sự thật vui. Giống như thần thánh cao cao tại thượng quan sát nhân gian, tùy ý thao túng mệnh cách nhân duyên của người phàm.

Cách đây một tháng, người được chọn chính là con trai của một gia đình rèn sắt và tiểu thư của Lưu phủ.

"Thương cho tiểu thư nhà ta,  nhan sắc như hoa, tinh thông cầm kỳ thi họa, vốn nên gả cho quan to chức quý, hưởng một đời vinh hoa. Thế mà lại bị quốc sư chỉ cho một tên nhà rèn sắc cùng khổ như vậy. Lưu phủ không ai nguyện ý, phu nhân và tiểu thư lấy nước mắt rửa mặt suốt mấy ngày nay, nhưng mà ở Đông Lăng này có ai dám chống lại lệnh của quốc sư đâu..." Lưu Chuẩn nói, vành mắt không khỏi đỏ ửng lên.

Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, khách quý còn có lòng an ủi Lưu Chuẩn vài câu. Lưu Chuẩn tự ý thức được đang thất thố nên nói giọng khàn khàn: "Khiến ân nhân chê cười rồi."

"Không sao, có thể hiểu được mà." Khách quý chờ Lưu Chuẩn lau nước mắt xong lại hỏi thêm: "Ngày đại hôn đó quốc sư có đến chứ."

Lưu Chuẩn hơi gật đầu: "Cứ mười lăm mỗi tháng quốc sư sẽ đích thân ghé đến "Tự Viên" để xem lễ."

Dường như khách quý đã hỏi được điều mình muốn biết, cười khách khí nói: "Đại hôn của Lưu phủ sắp đến rồi, quản sự Lưu còn nhiều chuyện quan trọng hơn còn phải lo nữa."

Lưu Chuẩn tất nhiên nghe hiểu khách quý hạ lệnh đuổi khách: "Vậy tiểu nhân lui xuống trước, ân nhân còn yêu cầu nào khác thì cứ phân phó cho hạ nhân là được."

Lưu Chuẩn cung kính lui ra ngoài. Lão không biết rằng khi vừa mới đóng cửa, nụ cười ấm áp trên gương mặt vị khách quý – Triệu Miên không còn.

"Tiểu quốc chật như Đông Lăng mà còn lắm trò, chơi đến lòe loẹt phết." Triệu Miên cười lạnh lùng chế giễu nói: "Còn thích làm mai làm mối nữa chứ, còn gì là quốc sư một nước, sao Vạn Hoa Mộng không mở luôn cái cửa hàng, cả đời làm bà mối là được."

Vạn Hoa Mộng chính là tên tự của quốc sư Đông Lăng. Ở Đông Lăng, người dám gọi thẳng tên e là chỉ có mỗi thái hậu đương triều.

"Nhưng thưa điện hạ, thần nghe nói tên Vạn Hoa Mộng đó là một kẻ không hề có nhân tính, một nhân vật âm độc. Chỉ cần lão muốn là có thể lặng yên không một tiếng động hạ độc, ai cũng không phát hiện được ạ." Người đang nói là thư đồng từ nhỏ của Triệu Miên, Chu Hoài Nhượng: "Điện hạ thật sự cứ như vậy mà gặp hắn ở "Tự Viên" sao? Với thân phận điện hạ, thật sự không nên đặt mình vào nguy hiểm như thế."

Triệu Miên lơ đễnh, nói qua loa: "Đây là ý của phụ hoàng."

Sau khi Tây Hạ vong quốc, thiên hạ hôm nay chia làm ba phần, Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng ba nước hình thành thế chân vạc*, hình thành một sự cân bằng vi diệu.

*两两掣肘: giống kiểu kiềng ba chân ý

Triệu Miên, chính là thái tử đương triều của nước Nam Tĩnh.

Nửa năm trước, Triệu Miên vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, phụ hoàng nói với y: "Miên Miên, năm nay con đã mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, ta cũng đã có thể chỉnh đốn lại chuẩn bị thối vị nhường ngôi thôi. Nhưng mà chờ đến khi con làm hoàng đế e là có rất ít thời gian rời khỏi kinh thành, thậm chí là cơ hội rời khỏi hoàng cung. Cho nên nhân lúc con vẫn còn đang là thái tử nên đi ra ngoài thêm một chút, nhìn ngắm phong cảnh khác nhau, quen biết người này người nọ."

Triệu Miên đáp: "Đừng gọi nhi thần là "Miên Miên" nữa phụ hoàng."

Vậy là Triệu Miên đem theo vài người thân tín xuất phát từ kinh thành Nam Tĩnh đi thẳng về hướng đông, băng qua biên giới Nam Tĩnh và Đông Lăng để bước vào quốc gia Đông Lăng này.

Sau khi đến Đông Lăng, Triệu Miên quyết định gặp quốc sư Đông Lăng "Nổi tiếng khắp thiên hạ" một lần, trên người y cầm một vài món đồ  hữu ích ở Nam Tĩnh. Lưu Chuẩn nói Vạn Hoa Mộng có đam mê rất quái lạ, Triệu Miên đã điều tra chuyện này từ lâu và cũng chính vì lý do đó, Lưu phu nhân mới gặp nạn lúc ra khỏi thành.

"Sơn tặc'' là y mà ''ân nhân'' cũng là y, nếu không sao hắn có thể đến Lưu phủ làm khách quý rồi được mời đến Tự Viên xem lễ một cách hiển nhiên đây.

Bấy giờ, có tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài, là một giọng nam trầm thấp: "Là thần."

Người tới mặc trang phục màu đen, bên hông treo bội kiếm, bước chân trầm ổn, mặt mày đoan chính khôi ngô – là hộ vệ Đông cung, Thẩm Bất Từ.

Thẩm Bất Từ nhìn chằm chằm Triệu Miên trước mặt: "Điện hạ, Lưu cô nương đã treo cổ tự vẫn bỏ mạng rồi."

Triệu Miêu khẽ nhíu mày: "Chuyện khi nào?"

Thẩm Bất Từ đáp: "Vừa mới đây."

Triệu Miên đứng dậy: "Đi xem sao."

Sau khi tiểu thư của Lưu gia biết mình phải gả cho một người rèn sắt thì không ăn không uống, suy sụp không thôi. Hôm nay nàng lợi dụng lúc người vú già bên cạnh không chú ý đã treo mình trong kho củi bỏ hoang.

Lúc Triệu Miên đến đó, người trong Lưu phủ đã khóc thành một đoàn, Lưu Chuẩn nước mắt tuôn đầy mặt còn Lưu phu nhân khóc ngất đi, tiếng ''tiểu thư'' ''phu nhân'' xen lẫn trong tiếng khóc liên hồi. Trong đó có một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu khóc rất thương tâm, nhìn theo cách ăn mặc đó hẳn là nha hoàn thiếp thân của Lưu cô nương. Cô gái đó quỳ trên mặt đất, ôm lấy hai chân Lưu cô nương đang treo lơ lửng lắc lư không ngừng, tiếng la khóc lấn át cả những người khác.

Nhóm Triệu Miên là người ngoài nên không tiện vào trong, chỉ có thể đứng vây xem từ bên ngoài.

Thấy cô gái đó khóc quá thê thảm, Chu Hoài Nhượng không khỏi xúc động theo: "Vạn Hoa Mộng tạo nghiệp như vậy, hoàng đế và thái hậu lại mặc kệ sao!"

Trong cảnh hỗn loạn đó, không biết ai đã hô lên: "Thánh nữ đến!"

Thánh nữ hiển nhiên là người của Vạn Hoa Mộng. Có lẽ cô ta đã biết được cái chết của Lưu cô nương nên đến đây kiểm tra tình hình.

Chỉ thấy một nữ tử mặc hồng sam băng qua nhóm người đi thẳng về phía thi thể của Lưu cô nương. Mọi người thấy nàng thì rối rít ngưng khóc, tự giác nhường ra một con đường, vẻ mặt là kính sợ, cảnh giác hoặc phẫn uất, nhưng lại không có ai dám thốt ra một tiếng nào.

Dường như thánh nữ chỉ đến xác nhận tin Lưu cô nương đã chết, nhìn qua loa thi thể một chút rồi quay người sang, trách móc: "Sao lại để nàng ta chết vậy."

Thiếu nữ khóc lóc đáp: "Tiểu thư nhà chúng tôi dù cận kề với cái chết cũng không chịu gả, các người còn muốn gì nữa! Còn muốn gì nữa đây!"

Người phụ nhân bên cạnh một tay bịt miệng cô gái đó lại, khẽ quát: "Câm miệng, ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy đến Lưu phủ!"

Cô gái khóc nức nghẹn, trong mắt nhạt nhòa nước mắt. Thánh nữ vẫn lạnh mặt nhìn quét sang cô, không truy xét quá nhiều, chỉ nói: "Chết thì ắt sẽ không thể gả được. Quốc sư đại nhân sẽ chọn lại một người để thành hôn vào tháng tới. Sáng sớm ngày mai, trên cổ tay ai xuất hiện sợi dây tơ hồng thì đó chính là người quốc sư lựa chọn, đến ngày mười lăm tháng sau nhất định phải tới Tự Viên kinh thành để tiến hành nghi thức đại hôn."

"Chọn lại?!" Vẻ mặt Chu Hoài Nhượng từ đau thương uất hận trở nên căng thẳng: "Sao bọn họ chọn được? Chọn đại thật á?"

Chuyện vui thành chuyện buồn, lụa đỏ đổi thành vải trắng, Lưu phủ đã rối loạn hết cả lên. Lưu Chuẩn như tức khắc già đi mười tuổi, ngay cả khi khách quý ở trước mặt cũng cười không nổi nữa: "Sao tiểu thư lại ngốc như vậy chứ, bây giờ nàng đi rồi sao phu nhân sống nổi đây..."

Triệu Miên hỏi: "Sau này các ngươi có tính toán gì không?"

Lưu Chuẩn buồn bã rơi lệ: "Đó là quốc sư mà. Người đồng ý không truy cứu tiểu thư kháng mệnh, thả cho Lưu phủ ta một đường sống là chúng tôi đã cảm ơn trời đất rồi, sao còn có thể tính toán gì được nữa."

Triệu Miên gật đầu nói: "Bớt đau buồn."

Lưu cô nương vừa mất, Triệu Miên cũng muốn thấy mưu tính của Vạn Hoa Mộng thất bại theo, Lưu phủ đã mất đi giá trị lợi dụng nên y không còn lý do ở lại nữa. Y đưa Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ rời khỏi Lưu phủ rồi tá túc tại khách điếm tên Thanh Huy Lâu trong thành.

Đêm đó, Thẩm Bất Từ hai tay ôm kiếm canh giữ ở cửa phòng khách, chú ý đến động tĩnh xung quanh từng chút một để đảm bảo an nguy cho chủ tử của mình.

Trong phòng, Triệu Miên đang tính toán chuyện tiếp theo sẽ làm ở Đông Lăng nên mãi vẫn không ngủ được, may mà Chu Hoài Nhượng còn thức, y bèn ra lệnh cậu ta đánh cờ với mình để tĩnh tâm lại.

Rõ ràng Chu Hoài Nhượng chẳng còn tâm tư nào để đánh cờ nữa, lâu lâu lại phải nhìn sang cổ tay mình rồi lại trộm liếc sang cổ tay của Triệu Miên một cái. Lơ đãng như vậy nên tất nhiên đã bị Triệu Miên giết hết không còn một quân nào.

Chơi cờ mà chênh lệch như vậy thì rõ mất thời gian.

"Không muốn đánh thì khỏi đánh." Triệu Miên ném quân cờ trong tay vào hộp: "Có ai ép ngươi đâu."

"Không phải đâu điện hạ, thần đang lo lắng." Chu Hoài Nhượng bồn chồn nói: "Điện hạ xem, chắc thần không xui xẻo đến như vậy đâu nhỉ, bị Vạn Hoa Mộng chọn trúng, cột dây tơ hồng lên ấy?"

Triệu Miên nhìn Chu Hoài Nhượng một cái rồi đáp: "Được chọn không phải tốt sao? Ngươi tới tuổi kết hôn rồi mà vẫn chưa có hôn ước, nếu Vạn Hoa Mộng mai mối cho một cô gái xinh đẹp thì là việc vui mà, ngươi còn có thể đưa về Nam Tĩnh."

Chu Hoài Nhượng không biết nên khóc hay cười: "Điện hạ, người đừng đùa thần nữa! Ý cha mẹ, lời bà mối, thần sao có thể im hơi lặng tiếng thành thân bên ngoài được? Với cả, thần không hứng thú với các cô nương ở Đông Lăng đâu!"

* 父母之命, 媒妁之言: tục ngữ Trung, nghĩa là hôn nhân của con cái phải được quyết định bởi cha mẹ và lời giới thiệu của bà mối.

Triệu Miên nhíu mày: "Vậy ngươi thích Bắc Uyên à?"

Chu Hoài Nhượng la lớn: "Thần chỉ thích cô nương ở Nam Tĩnh chúng ta thôi!"

Triệu Miên chọc đủ rồi, tâm trạng cũng khá hơn một chút: "Yên tâm đi, mười mấy vạn người mà chọn có hai người, làm gì tới lượt ngươi. Hơn nữa, ngươi nhìn Thẩm Bất Từ thảnh thơi ở Đông cung đi." Y ngước nhìn ra ngoài: "Có hắn ở đây, Vạn Hoa Mộng không dễ ra tay đâu."

Mặc dù tuổi tác Thẩm Bất Từ không lớn lắm nhưng tác phong làm việc lại cực kỳ ổn trọng, tài nghệ cũng thuộc thế hệ cao thủ trẻ tuổi nổi bật nhất Nam Tĩnh. Có hắn trông coi ngoài phòng thì dù con muỗi cũng không bay vào được, mà chắc Vạn Hoa Mộng sẽ không bay được như con muỗi đâu.

Nghe chủ tử nói như thế nên Chu Hoài Nhượng cũng yên tâm hơn. Sau khi Triệu Miên đuổi cậu đi, hắn lại lên giường ngủ như bình thường.

Một đêm không mộng mị.

Ngày kế tiếp khi trời còn tờ mờ sáng, Triệu Miên chợt mở mắt ra.

Canh giờ này đa số thường dân vẫn còn say giấc mộng nhưng các hoàng tử Nam Tĩnh thì đã bắt đầu đi học. Cho dù bây giờ đã không còn ở trong cung nhưng Triệu Miên vẫn không đổi được thói quen dậy sớm.

Hắn ngồi cạnh giường, thấy Chu Hoài Nhượng hớn ha hớn hở bưng đồ ăn sáng đến cho mình, Thẩm Bất Từ theo sát phía sau.

Triệu Miên hỏi Chu Hoài Nhượng: "Có gì mà vui thế?"

Chu Hoài Nhượng mừng rỡ hào hứng nói: "Bẩm điện hạ, thần vừa mới kiểm tra xong rồi, cả người thần từ trên xuống dưới không có sợi dây tơ hồng nào hết —— Thần không được chọn đó!"

Mặt Triệu Miên vẫn bình tĩnh: "Chúc mừng."

"Từ nhỏ thần đã là một tên xui xẻo, sợ nhất gặp phải mấy chuyện dựa vào may mắn thế này ạ." Chu Hoài Nhượng như trút được gánh nặng: "Thần mới vừa nói kiểm tra luôn cho lão Thẩm, tiếc là hắn không cho."

Thẩm Bất Từ lời ít ý nhiều: "Thần không trúng cổ."

Triệu Miên lười biếng đáp: "Không có thì tới thay y phục cho Cô*."

*Cô: Một kiểu xưng hô giữa hoàng đế với thần tử.

Thẩm Bất Từ bước lên theo mệnh lệnh, hầu hạ Triệu Miên thay y phục. Triệu Miên hơi ngẩng đầu lên để tiện cài khóa cho mình.

Chu Hoài Nhượng đứng bên cạnh nhìn hai người. Thẩm Bất Từ thân hình cao lớn, thể trạng tráng kiện, rõ ràng là cao hơn điện hạ của cậu một cái đầu, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, dù không nhìn thấu nhưng cũng có thể khiến người ta nhận ra ai là chủ ai là hầu.

Chu Hoài Nhượng không thể không cảm thán, sự cao quý được hình thành từ quyền lực của thái tử điện hạ là thứ mà họ thậm chí không bao giờ bắt chước được.

Khi thấy điện hạ giơ tay lên để Thẩm Bất Từ đeo ngọc bội vào hông y, trước mắt Chu Hoài Nhượng như thể có cái gì đó màu đỏ chợt lóe lên một cái.

Quái lạ, nhìn kỹ xem nào.

Sau khi nhìn rõ cái màu đỏ là gì, sắc mặt Chu Hoài Nhượng đột nhiên thay đổi, hai mắt mở to, hét lớn: "Cứu mạng!"

Triệu Miên rất không thích cái tính hở chút là hét toáng lên đó của Chu Hoài Nhượng, hơi mất kiên nhẫn nói: "Lại làm sao nữa."

Chu Hoài Nhượng chỉ vào tay trái của Triệu Miên, kinh ngạc đến mức lắp ba lắp bắp: "Điện, điện hạ, tay tay của người..."

Triệu Miên đưa mắt xuống xem thử, chỉ thấy trên cổ tay trái của hắn thình lình hiện lên một sợi dây tơ hồng mảnh khảnh.

Triệu Miên: "... ?"

Triệu Miên im lặng một lúc, suy nghĩ về ý nghĩa của sợi dây tơ hồng này xong sau đó mới bình tĩnh nói: "Chu Hoài Nhượng, có phải ngươi vẽ sợi tơ hồng này không, có phải ngươi đang đùa với Cô không?"

Chu Hoài Nhượng ỷ mình với y là thanh mai trúc mã nên từ đó đến giờ hành vi cử chỉ không có chừng mực, lúc bé còn hay chờ y lơ đễnh một chút là đùa giỡn không tiết chế được. Chuyện kiểu này Chu Hoài Nhượng cũng có thể làm ra.

Chu Hoài Nhượng oan ức hô to: "Điện hạ có cho thần một vạn cái lá gan thần cũng không dám đùa kiểu này đâu ạ!"

Triệu Miên tiếp tục tỉnh táo nói: "À, vậy là bị Vạn Hoa Mộng hạ cổ rồi sao?"

Gương mặt Thẩm Bất Từ quanh năm không có lấy nét biểu cảm, nay cũng nghiêm túc hơn: "Đêm qua thuộc hạ thức trắng canh giữ trước phòng cũng không thấy điều gì lạ cả."

Triệu Miên vẫn bình tĩnh như cũ: "Được lắm."

Nhân vật trong truyền thuyết Vạn Hoa Mộng này lớn hơn Thẩm Bất Từ mười mấy tuổi nên hắn không phải đối thủ của lão cũng là chuyện bình thường. Nhưng Triệu Miên không ngờ, Vạn Hoa Mộng lại có thể xuống tay với mình mà hoàn toàn không kinh động đến Thẩm Bất Từ như vậy.

Chu Hoài Nhượng khiến ai cũng choáng váng, tự lẩm bẩm: "Trúng chiêu lại là điện hạ, ông trời ơi...."

Chu Hoài Nhượng đoán đại khái: "Thuộc hạ nghĩ, hôm qua lúc ở Lưu phủ, Vạn Hoa Mộng đã ẩn náu lẫn trong đám người."

Triệu Miên không muốn thất thố, nâng tách trà lên nhấp một hớp. Y cố dằn xuống khuất nhục và phẫn nộ trong lòng, nhưng nghĩ lại, nơi này không có người ngoài, mình trưng dáng vẻ thái tử cho ai nhìn nhỉ.

Hắn không bình tĩnh được nữa rồi.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh, tách trà vỡ toang dưới đất.

"Làm càn!"

Thẩm Bất Từ quả quyết vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ đáng chết."

"Ngươi thật sự đáng chết đấy." Triệu Miên phút chốc quay người lại, từ trên cao nhìn xuống Chu Hoài Nhượng, nghiêm nghị nói: "Để cho Vạn Hoa Mộng hạ cổ Cô ngay trước mắt ngươi như thế, Cô phải làm gì với ngươi đây? May mà hôm qua Cô còn nói ngươi ăn không ngồi rồi ở Đông cung, ngươi có xứng đáng với cơm ở Đông cung, có xứng với Cô không?!"

Thẩm Bất Từ cúi đầu: "Mặc điện hạ xử trí."

Chu Hoài Nhượng vội vàng la lên: "Điện hạ ơi, nên xử lý lão Thẩm là phải, nhưng việc cấp bách bây giờ là nên nghĩ xem phải làm thế nào ạ!"

"Làm sao đây?" Triệu Miên cười nhạt một tiếng: "Đơn giản thôi, vào hoàng cung Đông Lăng gặp thái hậu của bọn chúng, nói cho bọn chúng biết, một là hai tay dâng giải dược, hai là mất nước."

Thẩm Bất Từ liền đáp: "Thuộc hạ đi ngay."

"... Lại đây." Triệu Miên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngốc thế, không thấy mấy câu đó Cô đang nói nhảm à?"

Thẩm Bất Từ: "..."

Thoáng chốc không còn ai dám lên tiếng nữa. Trong không gian im lặng như thế, Triệu Miên hít sâu một hơi rồi từ từ nhắm chặt hai mắt.

Y chủ quan khinh địch. Ngay cả thứ thuốc bí ẩn có thể khiến nam nam sinh con quốc sư Đông Lăng còn luyện ra được thì đúng là  không thể coi thường, y dựa vào đâu mà trách Thẩm Bất Từ không phòng bị được lão chứ, sao lại ôm thứ tâm lý may mắn, cho rằng chuyện xui xẻo sẽ không đến lượt mình.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng. Bài học này y sẽ nhớ kỹ, không có lần sau.

Chỉ là y không biết Vạn Hoa Mộng chọn trúng mình vì trùng hợp hay là có ý đồ khác. Y tự cho rằng mình đã che giấu thân phận rất tốt, có khi nào đã bại lộ rồi không?

Triệu Miên nhanh chóng phủ định suy đoán này. Bắc Uyên đã ham muốn Đông Lăng từ lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất binh sang Đông Lăng. Đối với Đông Lăng thì việc chọc giận một nước láng giềng khác là Nam Tĩnh, khiến hai mặt đều thù hận thì chắc chắn không phải là lựa chọn sáng suốt.

Nếu như Vạn Hoa Mộng biết y là thái tử Nam Tĩnh, có khi sẽ không dám xuống tay với hắn.

Vậy nên... Thật sự chỉ là vì y xui thôi sao? Nếu y thật sự xui xẻo như vậy, thế là còn xui hơn cả Chu Hoài Nhượng à?

Lúc Triệu Miên mở mắt ra thì vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh như trước. Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ liếc nhìn nhau một cái, tự hiểu trong lòng: Tốt quá, điện hạ bọn họ cáu kỉnh xong, sắp làm chính sự rồi.

Đây là tác phong làm việc xưa giờ của điện hạ bọn họ, cứ bốc hỏa lên xong rồi thì chuyện gì cũng làm.

"Lập tức đi làm ba việc." Triệu Miên sắp xếp đâu vào đấy: "Thứ nhất, gọi Bạch Du về cho Cô."

Bạch Du là thần y  Đông cung, y thuật cao siêu, trị trăm bệnh đều khỏi. Lần đi về phía đông này nàng cũng đi theo Triệu Miên, chỉ là vài ngày trước có việc quan trọng nên tạm thời phải rời đi vài ngày.

Chu Hoài Nhượng như choàng tỉnh từ trong mộng: "Đúng rồi, vẫn còn Bạch thần y. Bạch thần y từng du học ở Đông Lăng nhiều năm, còn được đích thân Vạn Hoa Mộng khen ngợi. Nhất định cô ấy có thể giải cổ cho điện hạ!"

"Tốt nhất là nên thế." Triệu Miên thoáng dừng lại, giọng nói lạnh vô cùng: "Nhưng đề phòng vạn nhất, vẫn phải tìm tên trúng cổ còn lại, đó mới là chuyện thứ hai."

"Không biết tên bị trói bởi dây tơ hồng còn lại sẽ là ai." Chu Hoài Nhượng lo lắng: "Nếu là mỹ nhân tuyệt sắc thì còn may, lỡ mà thô kệch như tên thợ rèn kia thì..."

Mặt mày Triệu Miên lạnh tanh. Chu Hoài Nhượng cả gan lải nhải trước mặt y, ngoài việc y cho phép còn thêm một nguyên nhân vô cùng quan trọng.

Vào một ngày khi y mới năm tuổi, đột nhiên chẳng hiểu sao phụ hoàng thấy thương y vì không có bạn bè nào chơi cùng, sau đó mới đưa Chu Hoài Nhượng đến trước mặt rồi nói với y: "Miên Miên, làm bạn với cậu bé này được không?"

Còn nhỏ dại nên y nói dạ, rồi lại hỏi phụ hoàng phải đối xử với bạn bè thế nào, phụ hoàng đáp: thật lòng nhận lấy thật lòng.

Khỏi phải nói, y có hơi hối hận khi làm bạn với Chu Hoài Nhượng. Nếu bọn họ chỉ là mối quan hệ quân thần bình thường thì Chu Hoài Nhượng làm sao dám mở miệng nói nhảm đến mức như thế.

Chu Hoài Nhượng thấy sắc mặt điện hạ không ổn lắm, vội vàng nuốt lời nói của mình vào bụng, hỏi: "Chuyện thứ ba điện hạ muốn thần làm là gì ạ?"

Triệu Miên quyết định không so đo với Chu Hoài Nhượng nữa: "Chuẩn bị giấy bút nghiên mực, Cô muốn viết cho phụ hoàng phong thư."

Có thể dựa vào bản thân để giải quyết việc này và không bại lộ thân phận là tốt nhất. Còn nếu không được nữa thì Nam Tĩnh mãi mãi là hậu thuẫn kiên cố nhất của y.

Chu Hoài Nhượng nhanh mồm nhanh miệng bị chủ tử phạt cả ngàn lần rồi mà vẫn chưa chừa, buột miệng nói: "Đừng nói điện hạ viết thư cho thánh thượng để cáo trạng nha." Cái này làm cậu nhớ tới hồi bé, cứ hễ bị cậu bắt nạt là chuyện đầu tiên y làm là sẽ đi mách phụ mẫu.

Vẻ mặt Triệu Miên càng khó coi hơn, bị chọc thủng tâm tư nên không vui rồi: "Chu Hoài Nhượng."

"Có thần!"

"Cút ra ngoài."