Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Tám ngày qua, chuyện Nhị Hoàng Tử bị thương được lan truyền khắp nơi.
Đối với Hoàng gia, đây không phải chuyện hay ho gì, hoặc là vì giá rét khiến nạn dân phản loạn, hoặc là có người cố ý mưu hại Hoàng Tử, cho dù nguyên nhân ám sát có là gì đi chăng nữa, Hoàng thất cũng không hy vọng chuyện này bị đồn đại.
Các thế tử tiểu thư tham gia buổi thu yến hôm đó đều nói năng thận trọng, không để lộ tiếng gió, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm bàn tán.
Hoàng Thượng vô cùng tức giận, phái Ngự lâm quân đẩy nhanh tiến độ điều tra, đồng thời dặn Thái y khám và chăm sóc Nhị Hoàng Tử.
Thái y sờ vụn thuốc bột trên ngực Nhị Hoàng Tử, đưa lên mũi ngửi, có hơi nghi ngờ, lại không dám nói ra.
Nhị Hoàng Tử nằm trên giường, vết thương đã bắt đầu lành lại, nhưng hắn ta vẫn giả bộ suy yếu, hỏi: "Từ Thái y, có chuyện gì vậy?"
Từ Thái y nói: "Điện hạ, không dám dối gạt, loại thuốc này không khác thuốc trị thương của Thái y viện là bao, đều được làm từ lá phù dung [1] và long não [2], nhưng không biết trong này có thêm thần dược gì, khiến vết thương của ngài nhanh khỏi như vậy! Từ trước tới nay thần chưa bao giờ thấy loại thuốc này, chắc chắn là công thức bí truyền, thần vô năng, không hiểu hết được. Người trị liệu cho ngài chắc chắn là một thần y!"
Cho dù ông ta không nói, Nhị Hoàng Tử cũng nhận ra, hắn ta đâm rất sâu, máu thịt lẫn lộn, mặc dù hắn ta sợ chết, nhưng chỉ cần thực hiện kế hoạch này, hắn ta có thể nghỉ ngơi ba đến năm tháng.
Nào ngờ bởi vì có thảo dân vô tình xuất hiện cứu hắn ta, lúc này mới có mấy ngày, hắn ta đã có thể xuống giường!
Kế hoạch của Nhị Hoàng Tử bị ngâm nước nóng, đương nhiên có phần tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là nghi ngờ.
Người cứu hắn ta là ai? Vì sao phải cứu hắn ta? Có thể sử dụng loại thuốc này, chắc chắn không phải người thường.
"Từ thái y, ông có kiến thức hơn người, có thể đoán xem thuốc trị thương này do ai làm ra không?"
Từ Thái y nói: "Thần hổ thẹn, thật sự không có đầu mối. Nhưng nghe nói vài ngày trước có một người từng chữa bệnh cho nạn dân ở Miếu Vĩnh An, trong một đêm rất nhiều dân chúng khỏi bệnh, thần cảm thấy, có khi nào người cứu Nhị điện hạ và thần y ở Miếu Vĩnh An là cùng một người?"
Nhị Hoàng Tử cũng nghe nói việc này, nhưng chỉ dựa vào một lọ thuốc trị thương cũng không thể liên hệ với người ở Miếu Vĩnh An.
Hắn ta nhíu mày, dặn dò Từ Thái y, "Ông lui xuống trước đi, đúng rồi, chuyện ta sắp khỏi bệnh, đừng để lộ ra bên ngoài."
Từ Thái y là người bên phe Nhị Hoàng Tử, vội vàng tuân lệnh, nhanh chóng lui ra ngoài.
Nhị Hoàng Tử nằm trên giường bệnh, mà Hoàng Đế đang ở trong phòng nghị sự.
Nhóm triều thần cãi nhau về vấn đề rét đậm rét hại ở biên giới phía Bắc.
Năm nay thiên tai trải rộng khắp nước Yến, vật giá và lương thực ở kinh thành bị đôn lên, tuy vẫn chưa ảnh hưởng tới dân chúng, nhưng phương Bắc vốn giá lạnh, gặp tai họa lớn, liên tiếp chịu khổ.
Không chỉ vậy, hôm qua người đưa tin từ phương Bắc cấp báo, nói rằng sắp hết lương thực, ba tháng qua không có một giọt mưa, hạn hán hoành hành, phản quân đứng lên khởi nghĩa, nếu không xử lý kịp thời, chỉ sợ phản quân sẽ chiếm được Bắc Châu.
Hoàng Đế sứt đầu mẻ trán, bỏ qua chuyện Nhị Hoàng Tử bị thương ra sau đầu.
Nguy cơ trước mắt là, phương Bắc chịu ba kiếp nạn: Nạn rét đậm rét hại, nạn hạn hán, phản quân bạo loạn, xử lý như thế nào bây giờ? Ai sẽ là người đứng ra dẹp loạn?
Hộ bộ thượng thư và Ngũ Hoàng Tử cùng một phe, đương nhiên ông ta đề cử Ngũ Hoàng Tử. Mà phe phái Hoàng Hậu thấy thế, lập tức đề cử Thái Tử, Thái Tử sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ tới đám phản loạn hung ác, hắn ta lập tức cự tuyệt, khiến Quốc cữu [3] phẫn nộ. Ngoài ra, Trấn Viễn Tướng Quân cùng một phe với Nhị Hoàng Tử, nhưng hiện tại Nhị Hoàng Tử cáo bệnh, ông ta không muốn Ngũ Hoàng Tử lập công, liền tự đề cử bản thân xin đi giết giặc.
[3] Cha vợ của Vua.
Hoàng Thượng nhìn thấu tâm tư mấy người này, không một ai thật tâm muốn dẹp loạn, vì lê dân bách tính, ông ấy cảm thấy đau đầu, tức giận quát: "Câm miệng hết cho Trẫm, rốt cuộc ai đi, Trẫm tự mình quyết định."
Cuối cùng mới thôi cãi nhau.
Trong cung xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mấy ngày nay Ninh Vương phủ lại thật sự yên tĩnh.
Lão Vương phi đang bận rộn chuẩn bị xiêm y trang sức. Hai ngày sau tổ chức yến hội mừng lễ săn bắn, đến lúc đó Lục Hoán giết Tuyết Lang Vương sẽ được vào cung diện Thánh. Lão Vương phi và Ninh Vương phi là gia quyến, đương nhiên đều phải vào cung.
Đây là lần đầu tiên suốt mấy năm qua, từ khi Ninh Vương phủ khác họ [4] xuống dốc, lão Vương phi có thể vào cung tham gia yến hội, đương nhiên tâm tình bà ấy rất tốt, không chỉ sai ma ma thân tín thưởng cho Lục Hoán, còn ban hạ nhân cho hắn.
[4] Ban tước Vương cho quyền thần/công thần khác họ, không phải là người Hoàng tộc.
. . .
Đây đều là tóm tắt cốt truyện suốt tám ngày qua, bởi vì Túc Khê không login, hệ thống thuật lại đơn giản để cô nghiên cứu tình hình.
Nhưng lúc này cô chỉ chú ý tới nhóc con, hoàn toàn không để tâm tám ngày qua Hoàng cung và Ninh Vương phủ xảy ra chuyện gì, vì thế nhanh chóng click back thoát giao diện, quay trở về màn hình chính.
Mà giờ khắc này, Lục Hoán cũng đang trầm ngâm tự hỏi.
Hắn nhìn hộp thức ăn người nọ để lại, hơi nóng bốc lên, như sương trắng đêm đông, chân thật mà ấm áp, nhắc nhở hắn tất cả đều không phải là mơ.
Hắn nghĩ tới trường hợp kia, trái tim đập thình thịch, máu nóng vọt lên trên đại não... không phải là sợ hãi, mà vì rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi lớp mây mù, đoán ra thân phận thật sự của người nọ.
Đối với hắn điều này rất quan trọng.
Lục Hoán cố gắng ổn định tinh thần, nhớ lại tất cả những lần người nọ xuất hiện.
Đáng lẽ ra từ khi người nọ dễ dàng đi vào phòng hắn tặng lễ vật, từ đôi ủng, chậu than, xiêm y, tới ngang nhiên mang gà, cây giống, phòng ấm vào sân vườn, hắn đã phải nhận ra.
Nhưng lúc đó Lục Hoán chỉ nghĩ người nọ có quyền thế, võ công cao cường, là một cao nhân bí ẩn nào đó.
Mà sau này, ở Miếu Vĩnh An cứu người, yêu cầu Trọng Cam Bình tặng nông trang, gặp mặt Hộ bộ thượng thư, nghe lệnh lão Vương phi tham gia thu yến, tất cả mọi chuyện, giống như người nọ đang ở bên cạnh hắn, biết rõ ràng rành mạch!
Khi đó hắn có nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới phương diện thần linh ma quỷ, còn tưởng người nọ có hệ thống tình báo trải rộng khắp nơi, thông thạo mọi tin tức trong kinh thành.
Ngoài ra, đêm đó người nọ còn tặng hắn ba trăm con gà, thần không biết quỷ không hay vào phòng giễu cợt Ninh Vương phi.
Hiện tại nghĩ kĩ, đây đều là những chuyện người thường không thể làm được, cho dù có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa.
Vậy nên...
Người nọ thật sự là yêu ma quỷ quái?
Mỗi đêm hắn để lại thư từ, tuy người nọ có đáp lại, nhưng tuyệt nhiên không viết một câu. Hắn hỏi người nọ có lý do không thể viết chữ đúng không, người nọ đáp lại "đúng vậy"!
Yêu quái không thể viết chữ sao?
Lục Hoán hồi tưởng mọi chuyện, lại nhìn hộp thức ăn trước mặt, tin chắc suy đoán này không sai.
Người nọ đúng là yêu ma quỷ quái...
. . .
Khoan đã...
Vậy chẳng phải... người nọ đang ở bên cạnh hắn sao?!
Lục Hoán nghĩ vậy, con ngươi co lại, ngón tay xiết chặt.
Cả người hắn căng cứng, đôi mắt sáng lên, hắn cũng không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào, là vui sướng, chờ mong, thấp thỏm, khẩn trương... Hắn nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng trống rỗng, chỉ có mỗi ánh nến hắt ra từ hoa đăng hình thỏ con, giống như không có ai ở bên cạnh hắn?
Lỡ đâu?
Lỡ đâu người nọ đang ở đây?
Lục Hoán nuốt nước miếng, yết hầu nghẹn lại, trong lòng vô cùng phức tạp, hắn không biết nên nhìn đi đâu, tầm mắt đành dừng trước hoa đăng hình thỏ con, nhẹ giọng mở miệng.
"Ngươi... còn ở đây không?"
Lúc này không phải bọt thoại trắng nội tâm nữa, mà là khung đối thoại.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình trợn trắng mắt, chỉ biết lẩm bẩm hai chữ "Mẹ nó"...
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, nhóc con nói chuyện với cô?!
Nhóc con ngẩng đầu nhìn hoa đăng bên ngoài cửa sổ, mặc dù hắn không nhìn cô, nhưng Túc Khê cảm giác ánh mắt hắn xuyên thẳng qua màn hình, đôi mắt trong suốt xinh đẹp, tựa như viên pha lê lấp lánh.
Túc Khê nổi hết da gà da vịt.
Đây là lần đầu tiên cô cảm giác mình đang không chơi game, mà đang nói chuyện với người ở một thế giới khác.
Trái tim cô đập thình thịch.
Chờ cô phản ứng lại, nhóc con lại hỏi câu khác.
"Ngươi sống trong phủ này?"
"Nếu ngươi còn ở đây... có thể làm cách nào đó... để ta biết được không?"
Khung thoại liên tục nhảy ra, giống như hắn đang trực tiếp nói chuyện với Túc Khê.
Hắn ngưng thở, cả người căng thẳng nhìn bầu trời đêm vô tận, ánh nến phả vào mặt hắn, rõ ràng im lặng, nhưng giống như hai thế giới giao hòa làm một.
Hắn có chút mong chờ, nhưng giả bộ bình tĩnh, trong lòng miên man suy nghĩ, hắn chỉ có thể xiết chặt bàn tay, gần như thấy rõ từng khớp xương trắng bệch.
Đợi nửa ngày, vẫn không ai trả lời.
Lục Hoán thở dài, nói: "Nếu như ngươi không thể nói, nhưng ngươi vẫn còn ở đây, ngươi có thể kéo ống tay áo của ta được không?"
Hắn nói xong, đầu gục xuống, khẩn trương nhìn ống tay áo của mình.
Ngọn đèn dầu chiếu sáng ống tay áo màu trắng, in dưới nền đất chiếc bóng đen.
Một giây trôi qua.
Hai giây.
Ba giây.
. . .
Lục Hoán có hơi thất vọng, hắn mím mím môi, không tự chủ nghĩ... có lẽ người nọ không phải... là quỷ thần? Vậy sau này muốn gặp người nọ phải làm cách nào bây giờ?
Túc Khê ở ngoài màn hình có hơi đắn đo, lá gan thằng nhóc này lớn thật, không sợ sao? Vậy cô có thể nhân lúc hắn đang thức mà chọc chọc hắn hay không?
Do dự một lúc, Túc Khê giật giật đầu ngón tay Lục Hoán.
Lục Hoán đang nhìn chằm chằm ống tay áo của mình, bỗng nhiên cảm giác ngón tay bị ai đó đụng vào.
Lục Hoán: "....."
Cảm giác mềm mại trước nay chưa từng có, không phải da thịt chạm nhau, không có độ ấm, chỉ như một cơn gió thoảng, huých tay hắn một chút, lại vội vàng rời đi.
Cơn gió kia như đang kiềm chế sức lực, cẩn thận chạm vào tay hắn.
Chỉ một chút, rồi lại rời đi.
Lục Hoán ngưng thở.
Hắn ngây ngốc nhìn tay mình, thấp giọng nói: "Không sao, không đau, ngươi mạnh tay chút."
Vì thế cơn gió kia quấn quanh đầu ngón tay hắn, giống như ôm lấy, nhẹ nhàng quơ quơ.
Lục Hoán biết, người nọ đang nắm tay hắn.
Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, rõ ràng không có độ ấm, không có hình dạng, nhưng lại dịu dàng ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào da thịt Lục Hoán, giống như có cơn điện kích xộc thẳng vào người hắn, một đường len lỏi vào trái tim.
Ngón tay hắn hơi buông lỏng, trái tim hẫng một nhịp.
Lục Hoán đỏ mắt.
Quả nhiên người vẫn luôn ở bên cạnh hắn là yêu quái. Hóa ra từ trước tới nay hắn vẫn luôn có một bằng hữu ở bên.
Xung quanh yên ắng, Lục Hoán cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay mình, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Thời gian như ngừng trôi.
Thế mà hắn lại có thể cảm nhận được... sự tồn tại của người nọ.
Giờ phút này hắn không thể diễn tả hết nỗi xúc động trong lòng, từ nhỏ đến lớn, chỉ có một mình hắn, hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời mình sẽ có bằng hữu, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi. Bằng hữu, thân nhân, hắn không cần, càng không để ý.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, có người thẳng bước đi vào cuộc đời hắn, cầm theo hoa đăng hình thỏ con, chậm rãi đẩy ra lớp sương mù tối tăm, thế nhưng không phải là người trần mắt thịt.
Hóa ra... người nọ vẫn luôn ở bên hắn? Chăm chú nhìn hắn? Ở cùng hắn?
Không... người nọ không phải là người, là quỷ, cũng là con quỷ độc nhất vô nhị của riêng mình hắn.
Lục Hoán cúi đầu, da thịt trắng nõn lộ ra, từng mạch máu nổi lên, đôi mắt bừng sáng, hắn cảm thụ cơn gió nơi đầu ngón tay, cố gắng kiềm chế niềm vui trong lòng, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều có ý cười.
Một thân một mình đã lâu, rốt cuộc đã tìm thấy ánh sáng của đời mình.
Hắn nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi: "Bảo sao hôm đó ngươi không tới điểm hẹn, là do không thể xuất hiện đúng không? Nếu 'đúng', chạm vào tay trái của ta, nếu 'không phải', chạm vào tay phải của ta."
Lục Hoán nói xong, không hiểu sao mang tai lại ửng đỏ.
Túc Khê không ngờ có thể nói chuyện bằng cách này, vậy mà bấy lâu nay cô còn trăn trở không biết nên trao đổi như thế nào.
Cô hưng phấn chạm vào tay trái của nhóc con.
Bàn tay bé nhỏ mềm mại, tuy rằng không sờ được người thật, nhưng mami đã rất thỏa mãn rồi!
Quả nhiên, nhóc con ngẩng đầu một góc 45 độ, nhìn lên không trung, bằng mắt thường cũng thấy hắn đang rất vui vẻ, mặc dù hắn giả bộ như không có gì xảy ra, trên đỉnh đầu lại tỏa ra bọt trắng, bên trong có một trái tim nho nhỏ ( ' ▽ ' ).。o♡.
Lục Hoán ho khụ khụ, lại hỏi: "Ngươi không trách ta chuyện đột ngột yêu cầu gặp mặt?"
Bàn tay trái hơi động đậy.
Lục Hoán điêu đứng suốt tám ngày, giờ mới có thể thở dài nhẹ nhõm, vẫn không ngừng hỏi... Vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ lâu, nhưng làm bộ như không quan tâm, chỉ là thuận miệng hỏi cho vui.
"Ừ thì... vì sao ngươi cứu Nhị Hoàng Tử, ngươi muốn trợ giúp hắn sao?"
Tay phải động đậy.
Không phải.
Lục Hoán nghẹn họng, do dự một lúc mới hỏi, "Chỉ là đơn thuần muốn cứu? Dù gì Nhị Hoàng Tử cũng là hạc trong bầy gà..."
Còn chưa nói xong, tay phải rung rung.
Túc Khê liên tục chọc vào tay phải của nhóc con.
Lục Hoán bị người nọ chọc đau, đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, đôi mắt sáng lên.
"Đó là bởi vì...." Lục Hoán còn chưa nói hết, chỉ thấy chiếc bút lông trên bàn chỉa về phía hắn.
"Vì ta sao?" Lục Hoán thấp giọng.
Chiếc bút lông bị gõ xuống bàn mấy phát, đúng vậy, chỉ vì con, không liên quan tới ai khác.
Lục Hoán không ngờ thực sự có liên quan đến hắn. Tuy hắn muốn vào Thái Học Viện, nhưng hắn chưa bao giờ nói với người nọ, nhưng người nọ, không đúng, con quỷ của hắn lại đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, vậy nên mới cứu Nhị Hoàng Tử, không muốn hắn chậm trễ việc nhập học.
Tất cả đều vì hắn...
Lục Hoán mím môi, cố gắng mím môi, nỗ lực mím mím môi, nhưng khóe miệng càng lúc càng nhếch lên, không thể khống chế được.
Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê chỉ thấy đột ngột xuất hiện rất nhiều trái tim, nảy nảy trên đầu nhóc con. ♡\( ̄▽ ̄)/♡ ♡\( ̄▽ ̄)/♡ ♡\( ̄▽ ̄)/♡
Nhóc con đang vui, Túc Khê cũng bụm mặt vui theo. Trái tim chết tiệt này, sao lại đập mạnh thế!
_________
[1] Lá phù dung
Cây bụi hoặc cây nhỏ, cao 2-5m, các cành non có lông ngắn hình sao. Lá mọc so le, phiến lá có 5 thuỳ, rộng tới 15cm, gốc hình tim, mép khía răng, có nhiều lông ở mặt dưới, gân lá hình chân vịt. Hoa lớn, dẹp, mọc riêng lẻ hay tụ họp nhiều hoa, khi mới nở vào buổi sáng có màu trắng đến chiều ngả sang màu hồng đỏ. Quả hình cầu có lông màu vàng nhạt. Hạt hình trứng, có nếp nhăn nhỏ mang nhiều lông dài.
[2] Long não
Cây gỗ, cao 10 – 15m. Vỏ thân nứt nẻ, màu xám nâu. Lá mọc so le, phiến dài, đầu lá kéo dài thành một mũi nhọn ngắn, mặt trên xanh sẫm bóng, mặt dưới nhạt, có 3 gân lá tỏa lên từ gốc. Hoa nhỏ, mọc thành chùm ở kẽ, ngắn hơn lá. Quả hình cầu, to bằng hạt tiêu, phía dưới có cuốn nhỏ hình chén.
Tất cả các bộ phận của cây đều mang những tế bào chứa tinh dầu.