Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Đối với cô, giả sử nhân vật trong game ý thức được mình chỉ là một sản phẩm giả tưởng, ở quốc nội chả khác nào một bộ phim tình cảm đẫm nước mắt, nhưng ở Mĩ, người ta coi trường hợp này là ngày tàn của thế giới [*]!
[*] Ý tác giả ở đây là một ngày nào đó trí tuệ nhân tạo sẽ vượt kiểm soát của con người. Bạn nào hay coi phim về chủ đề người máy (The Terminator, Transformer, Ex Machina,..). chắc sẽ biết.
Đương nhiên, cũng có một số trò chơi thiết kế nhân vật có trí thông minh, giống như nhóc con, hoàn toàn có suy nghĩ và hành động riêng. Một khi chơi tới ải nhất định nào đó, nhóc con sẽ được lập trình để hỏi vấn đề này.
Hơn nữa, nhóc con đoán được vấn đề này cũng là chuyện đương nhiên, dù sao cô luôn tích cực giao lưu với hắn, nhưng chưa bao giờ nói một câu.
Mà đối với vấn đề này, nếu cô trả lời là 'Không', chỉ sợ nhóc con sẽ rất đau lòng... nếu có thể viết thư, vậy tại sao bấy lâu nay lại không trao đổi với hắn?
Suy nghĩ một lúc, Túc Khê đặt một chồng sách lên bàn, đổ ngã chúng sang bên phải, ý là 'Đúng vậy'.
Trả lời xong, nhóc con vẫn chưa về, Túc Khê liền logout.
Lúc trước hệ thống có nói, tích đủ 10 điểm sẽ được một lần may mắn. Lần đầu tiên Túc Khê trúng xổ số ba trăm vạn, lần thứ hai nhà máy của bố mẹ Túc được hồi sinh, may mắn này thực sự có tác dụng.
Hiện tại đã đạt 25 điểm, sắp sửa tích đủ 30, có thể đổi lấy một lần may mắn, không biết sẽ là gì.
Nghĩ như vậy, Túc Khê có chút kích động, bỗng nhiên điện thoại vang lên, là bố Túc gọi.
Lúc trước bố mẹ Túc muốn mua nhà mới, hai ngày nay đã chọn được địa điểm tốt, dặn Túc Khê nhớ lấy nạng, chờ hai người họ trở về sẽ đón cô đi xem nhà. Vừa hay, cuối tuần này Túc Khê quay trở về trường, thừa dịp qua thăm trường một chút.
Bố Túc không hề che giấu niềm hứng khởi trong lòng, khoe rằng nhà mới rất to rất đẹp, chỉ tiếc phải qua năm sau mới chuyển về được, vẫn còn một khoảng thời gian nữa.
Túc Khê nghe mà sục sôi, hận không thể bay qua xem nhà mới ngay và luôn.
Buổi chiều, bố mẹ Túc dắt Túc Khê tới xem nhà. Nhà cũ của họ chỉ có hai phòng ngủ riêng, đến phòng khách cũng không có, đã vậy còn cách trường Túc Khê khá xa.
Mà nhà mới có ba phòng lớn hai phòng nhỏ, căn phòng lớn nhất là của bố mẹ Túc. Túc Khê có một phòng riêng và một phòng đọc sách, dù sao cũng sắp lên lớp 12, bố mẹ Túc chỉ mong con gái có thể chuyên tâm học hành.
Túc Khê nhìn bản vẽ mẫu được trang trí tinh xảo đẹp đẽ, vui tới mức lệ rơi đầy mặt. Vậy nên... nhất định phải cùng nhóc con tích thật nhiều điểm! Sau này không thể keo kiệt nữa, muốn mua gì phải lập tức nạp tiền ngay!
Buổi tối cô login vào game, tuy không thể đi theo nhóc con tới nhà Trọng Cam Bình, nghe hắn và Hộ bộ thượng thư nói chuyện với nhau, nhưng hệ thống vẫn kể lại cho cô một số nội dung trọng điểm.
[Bởi vì mùa đông năm nay quá mức khắc nghiệt, vậy nên trong kinh mới xuất hiện ổ dịch. Càng không nói bên ngoài, vô số dân chúng phải chịu cảnh chết đói, sản lượng lương thực giảm mạnh, dân chúng không chịu được mà bắt đầu chuyển sang ăn vỏ cây. Ở phía bắc kinh thành, tất cả vỏ cây đều bị lột ra hết. Hiện nay triều đình không chỉ sầu lo nạn ôn dịch, mà còn băn khoăn việc rét đậm rét hại ảnh hưởng tới sản lượng lương thực.]
[Nếu không kịp giải quyết vấn đề này, chỉ sợ binh lực của nước Yến sẽ càng lúc càng suy yếu, láng giềng như hổ rình mồi, sớm muộn gì cũng mang binh tới chiếm.]
[Vậy nên, không biết có biện pháp gì có thể gia tăng sản lượng nông sản, giúp dân chúng đời đời ấm no?]
Ở kinh thành này không ai không biết vị thần y trẻ tuổi tài ba trước mặt, đến cả thái y cũng không có cách chữa bệnh, thế mà hắn lại có thể dễ dàng giải quyết. Bởi vậy trong mắt Hộ bộ thượng thư, hắn là kẻ có bản lĩnh, nhất định là đồ đệ của một vị cao nhân thần bí nào đó! Trong lúc nói chuyện, ông ta không tự chủ bàn về đạo trị quốc cứu dân.
Tuy vị Hộ bộ thượng thư này béo phì, dựa vào Quý phi và Ngũ Hoàng Tử mà đi ngang, nhưng thực chất là một người trung tâm ái quốc, luôn suy nghĩ cho bách tính, Ninh Vương gia vô năng háo sắc không bao giờ sánh bằng.
Huống chi lúc nói chuyện, Ngũ Hoàng Tử cũng ở phía sau màn.
"Ngũ Hoàng Tử?" Túc Khê bất ngờ.
"Đúng vậy." Hệ thống mở bảng phân chia quyền lực kinh thành ra.
Hiện tại quyền lực trong cung chia ra làm bốn, bao gồm Thái Tử, Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử, Ngũ Hoàng Tử.
Năm nay Thái Tử ba mươi tư tuổi, là người trung hậu, nhưng tính cách có hơi yếu đuối, cùng một phe với Hoàng Hậu và một số hoàng thân quốc thích.
Nhị Hoàng Tử hai mươi hai tuổi, nhìn thì có vẻ không thích tranh đấu, chưa từng làm ra chuyện gì lớn, cũng không màng lợi lộc, luôn đề cao thanh danh, cùng một phe với Trấn Viễn Tướng Quân và Ninh Vương phủ.
Tam Hoàng Tử mười tám tuổi, thanh danh kém nhất, nghe đồn thường xuyên la cà chốn hồng trần, không khác gì đám công tử thế gia ăn chơi trác táng, nhưng lại được Hoàng Đế sủng ái, thật lòng yêu thương, vì thế cũng có một chân trên triều.
Vị Ngũ Hoàng Tử này mười bảy tuổi, thanh danh tốt nhất trong số bốn người, năm ngoái trợ giúp người dân trong nạn thiên tai, khơi thông đê điều, đạt được nhiều chiến công, nhưng không biết vì lí do gì, Hoàng Thượng lại không yêu thích hắn ta.
Tất cả Hoàng Tử Công Chúa đều xuất hiện trên bảng, mà vị Hoàng Tử cuối cùng – Cửu Hoàng Tử lại bị xếp ở một xó.
Túc Khê cảm giác được gì đó, click mở tư liệu của Cửu Hoàng Tử.
[Nhỏ hơn Đông Cung Thái Tử hai mươi tuổi, chưa sinh ra đã chết non.
Tin tức khác: Không có]
Đừng nói nhóc con là... Cửu Hoàng Tử?
Túc Khê mới chỉ đoán mò như vậy, cốt truyện vẫn chưa nói rõ, cô cũng không dám chắc, đành quay về màn hình chính.
Nhóc con quay lại phòng chứa củi, lúc đi qua rừng trúc, hắn nặng nề bước từng bước, mày nhíu lại, hình như đang suy nghĩ những lời Hộ bộ thượng thư nói.
Túc Khê nhìn vẻ mặt moe của hắn, trái tim đập thình thịch, không nhịn được chọc chọc má hắn, đúng lúc này thông báo hiện ra.
"Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính số năm (sơ cấp): Kết giao bằng hữu với Hộ bộ thượng thư! Thưởng +100 thỏi vàng, +2 điểm."
Nhiệm vụ này quá dễ, chỉ cần gặp mặt là xong.
Nhóc con mới nói có vài câu đã thu phục được Hộ bộ thượng thư và Ngũ Hoàng Tử.
Cuối cùng cũng tích được 27 điểm, hệ thống hiện lên thông báo mới.
"Yêu cầu nhận nhiệm vụ số sáu (sơ cấp): Chống chọi với thiên tai, cứu sống dân chúng, danh chấn kinh thành, đạt danh hiệu "Đại kinh thương thần bí", bước đầu khiến cho Hoàng Đế chú ý. Nhiệm vụ cấp chín sao, thưởng +1000 thỏi vàng, +10 điểm."
Nhiệm vụ này và nhiệm vụ thu hoạch 2000kg nông sản, kết giao với Vạn Tam Tiễn,... đều có thể đồng thời làm cùng nhau. Nhưng nhiệm vụ này nhiều sao nhất, có thể khiến Hoàng Đế chú ý, cũng đồng nghĩa với việc sắp sửa có một trận chiến gió tanh mưa máu.
Túc Khê vừa kích động vừa lo lắng, không nhịn được nuốt nước miếng.
Mà trên màn hình, nhóc con đã quay trở về phòng.
. . .
Đập vào mắt Lục Hoán là chiếc bàn lộn xộn, phía bên trái nghiên mực là một đống bút lông.
Ánh mắt hắn tức khắc trở nên ôn hòa, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Ý muốn nói... "hoàn toàn vui vẻ" sao?
Ban đầu Lục Hoán nghĩ người nọ có rắp tâm khác, vô cùng cảnh giác, hắn nghĩ người nọ có thân phận không tầm thường, mặc dù sau này đã bớt đề phòng nhưng vẫn có phần dè chừng.
Nhưng càng tiếp xúc nhiều, hắn lại dần cảm thấy.... người nọ luôn hành động khác với người thường, lại có phần ngây thơ hồn nhiên, có vẻ là người có tính tình hoạt bát.
Càng hiểu biết, hắn càng coi người nọ là bằng hữu của mình. Trái tim lạnh giá của Lục Hoán dần dần hòa tan, chỉ có người nọ mới biết được những bí mật sâu kín nhất của hắn. Hắn hờ hững với người ngoài, nhưng với người nọ...
Hắn bắt đầu biết yêu, biết thương, biết tức giận.
Cả hai vấn đề, người nọ đều trả lời hết.
Câu hỏi thứ hai, người nọ trả lời "Đúng vậy".
Lục Hoán nhíu mày, quả đúng như hắn đoán, bởi vì một nguyên nhân nào đó, người nọ không thể để lại thư từ.
Tại sao?
Hắn âm thầm suy nghĩ, đang muốn cầm bút hồi âm, thị vệ Bính ở bên ngoài gọi hắn. Lúc trước hắn đã chuẩn bị xong bản vẽ phòng ấm, ba người kia dựa theo hướng dẫn của hắn, bắt đầu làm theo khuôn mẫu. Trường Công Mậu quét dọn nông trang sạch sẽ, hiện giờ ở đó đã không còn tuyết đọng, thị vệ Bính hỏi hắn có muốn qua xem nông trang không, đồng thời phân công nhiệm vụ mới cho ba người họ.
Lục Hoán buông bút xuống, nhân lúc trời tối lẻn ra ngoài Ninh Vương phủ.
Túc Khê cũng muốn xem giờ này nông trang ra làm sao, lập tức đi theo.
Chỉ thấy sau khi quét dọn lớp tuyết, nơi đây như được lột xác!
Nhóc con thuê người ngoài xây nhà ở, hiện tại đã hoàn thành, sau này Trường Công Mậu có thể ở đây gác đêm. Bên trong phòng có đầy đủ mọi thứ, từ bàn trà tới giường ngủ, vô cùng tiện nghi!
Mà phòng ấm cùng đàn gà đều được nhóc con chuyển sang nông trang, hiện tại nông trang đã có thể đi vào hoạt động.
Túc Khê vô cùng kích động, mấy ngày trước nơi đây vẫn còn là một mảnh đất hoang tàn vắng vẻ!
Cô tới gần chuồng gà, hình như... hơi ít.
Túc Khê muốn tặng nhóc con một món quà thật lớn.
Cô mở siêu thị.
. . .
Nghe tin tối nay thiếu gia sẽ đến, Trường Công Mậu và phó bếp Đinh phấn khích không thôi, dù sao bọn họ cũng là hạ nhân của Tam thiếu gia, tất cả mọi chuyện đều nghe Tam thiếu gia sai bảo, một già một trẻ háo hức ra ngoài cổng nghênh đón.
Lục Hoán và thị vệ Bính tới nơi, lập tức xem xét tình hình xung quanh. Thị vệ Bính là người hoạt bát, dọc đường đi liến thoắng kể chuyện, mà nhóc con lại chỉ im lặng nhíu mày.
Lúc tới phòng ở của hạ nhân, không hiểu sao bốn người họ lại nghe thấy tiếng ồn ở phòng ấm.
Có cơn gió thổi qua, vô số gà mái từ trên trời rơi xuống.
Cảnh tượng kia... phải nói là thập phần đồ sộ, dưới bầu trời đêm, lông gà bay lả tả như tuyết rơi.
Trường Công Mậu vội vàng chạy tới, hai mắt mở lớn, "Sao lại nhiều gà thế này... Tính ra cũng phải hai, ba trăm con!"
Thị vệ Bính và phó bếp Đinh cũng chạy tới xem, nhìn thấy cảnh tượng này, cằm như muốn rớt ra khỏi miệng, thiếu điều quỳ xuống.
"Ôi trời!"
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bọn họ vừa rời đi nghênh đón Tam thiếu gia, quay trở lại đã thấy hàng trăm con gà, từ hai mươi sáu con biến thành hai ba trăm con?!
Ba người họ khiếp sợ không biết làm sao, mà ở phía sau họ, Lục Hoán nhìn đống lông gà đang bay trên trời, đôi mắt sáng rực.
Đương nhiên họ không biết, nhưng Lục Hoán hiểu, đây là lễ vật của người nọ.
Lần đầu tiên hắn kiếm được ngân lượng, lần đầu tiên có một căn viện thuộc về riêng mình, lần đầu tiên thoát khỏi vũng bùn tối tăm, khao khát về một tương lai rộng mở.... Tất cả những lần đó, chỉ có người nọ ở bên san sẻ hạnh phúc với hắn.
Nếu như người nọ ở đây....
. . .
Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê cũng bị đội quân gà bay làm cho ngây người, cùng nhóc con ngắm nhìn đám gà đang thi nhau rơi xuống mặt đất.
Hai người ở hai thế giới khác nhau, cùng nhau ngắm nhìn cảnh tượng ngàn năm có một.
_____
Hình ảnh minh họa cảnh tượng hai ba trăm con gà rơi xuống: