Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1492




Chương 1492

Ông ta đấy Mộ Ngọc My vào tay anh, rõ ràng hi vọng có thế nhân cơ hội này thuận ván đóng thuyền Nhưng ông ta đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi Bạc Tuấn Phong nhìn người giúp việc đẩy đã hai rương hành lý đến, suy nghĩ một lát, nói: “Đem hành lý lên xe đi”

“Vâng”

Để Mộ Ngọc My đi theo cũng không sao.

Vân Giai Kỳ ở nhà một mình, không có cảm giác an toàn.

Dường như cô rất sợ Mộ Ngọc My.

Nếu Mộ Ngọc My đi với anh, Vân Giai Kỳ ở nhà một mình, anh cũng yên tâm hơn đôi chút.

Bạc Tuấn Phong chắc chẳn Bạc Ngạn Thiên sẽ không dám làm gì Vân Giai Kỳ Suy cho cùng, Vân Giai Kỳ vẫn mang trong mình dòng máu cao quý.

Cô là người duy nhất có thể cứu người của Cung Bắc.

Vân Giai Kỳ vừa rời giường, nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng di chuyển hành lý Cô dụi dụi mất, đi về phía cửa số, đứng sát cửa sổ, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Một chiếc Maybach đang đỗ trước cửa Bạc Tuấn Phong vừa lên xe, Mộ Ngọc My cũng bước lên theo ngay sau đó.

Cô ta sao lại đi cùng chú?

Lẽ nào, cô ta và chú cùng tới thành phố Hải Thiên công tác?

Vân Giai Kỳ thấy trong lòng chua xót, lại không rõ đó là cảm giác gì Vì sao lại đưa Mộ Ngọc My đi mà không đưa cô theo cùng, Không phải chú nói rằng tới thành phố Hải Thiên công tác sao?

Đi làm việc sao còn đưa Mộ Ngọc Mỹ theo cùng?

Vân Giai Kỳ tủi thân đứng bên cửa sổ, mắt nhìn đăm đăm theo chiếc Maybach đang xa dần, hốc mắt bỗng đỏ lên.

Sau lưng cô, cửa đột nhiên bị mở ra.

Người giúp việc đứng ở cửa nói với cô: “Cô Vân, mời xuống lầu dùng bữa sáng”

“Tôi không đói”

“Không ăn sáng sẽ rất có hại cho sức khỏe! Nếu cô bị đói quá thì biết làm thế nào?” Người giúp việc dỗ cô như dỗ một đứa trẻ.

“Tôi không cần các người quản!” Vân Giai Kỳ vốn đang ấm ức.

Người giúp việc khế thở dài một tiếng, đột nhiên nói: “Cậu Bạc trước khi đi đã chuẩn bị cho cô một món quà, nói cô chắc chẩn sẽ thích”

Vân Giai Kỳ vừa nghe nói thì lập tức quay người lại, tò mò hỏi: “Là quà gìvậy?

“Cô đi theo tôi là biết”

Vân Giai Kỳ tò mò đi theo người giúp việc đi ra khỏi phòng, đến trước một cánh cửa thì dừng lại.

Người giúp việc nói: “Chính là ở trong này”

Nói rồi, người giúp việc nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Vân Giai Kỳ đầy nghỉ ngờ bước vào, cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, ngay sau đó, truyền đến tiếng khóa cửa.

Trong phòng là một mảng tối lờ mờ, rèm cửa kéo kín mít, không lọt chút ánh sáng.

Cả căn phòng tối mịt làm cô bỗng chốc không có cảm giác an toàn, cô quay người lại muốn mở cửa nhưng lại phát hiện ra cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.