Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1473




Tuấn Phong, em không cần anh yêu em sâu đậm, em chỉ cần anh cho em một danh phận, một danh phận đủ để có chỗ đứng trong gia tộc lớn mạnh này, vậy là đủ! Em không tham lam, em có một yêu cầu, duy nhất một yêu cầu này thôi! Thật sự quá đáng lắm sao?”

Bạc Tuấn Phong rũ mắt xuống nhìn thẳng mắt cô ta nói: “Danh phận?”

“Đúng, danh phận” Mộ Ngọc My nói: “Anh có thể cho Vân Giai Kỳ tình yêu và cảm xúc chân thành trong lòng anh, vậy còn em thì sao? Ít nhất anh cũng phải cho em một cái danh phận! Là anh lấy em về, vậy mà giờ đây lại lạnh nhạt với em, không thèm quan tâm rồi bỏ bê, không phải là muốn biến em thành trò cười hay sao?”

“Cô muốn danh phận gì?”

“Anh có thể cưng chiều cô ta, có thể thương yêu cô ta, nhưng còn em thì sao, ít nhất anh cũng nên cho em một đứa con, em cũng đã hứa với nhà họ Bạc, hứa với ông nội rồi” Mộ Ngọc My tự tin nói.

Cô ta đang cầu xin Bạc Tuấn Phong hãy cho cô ta một đứa con, cầu xin anh hãy cho cô một đứa con.

“Anh không nên lạnh nhạt như vậy với em!” Mộ Ngọc My nói bằng giọng trách móc: “Anh không nên khiến tất cả mọi người trong nhà họ Bạc coi em như một trò cười như thế!”

“Nếu như cô cảm thấy tôi lạnh nhạt với cô, cô có thể rời khỏi đây”

Mộ Ngọc My kinh ngạc nói: Ý anh muốn là ly hôn với em sao?”

“Chúng ta từng kết hôn sao?” Bạc Tuấn Phong đáp lời.

Mộ Ngọc My đứng lãng người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Bạc Tuấn Phong mặt không cảm xúc nói: “Chúng ta chưa hề lĩnh chứng thì quan hệ hôn nhân cũng chưa thể xác lập, đám cưới cũng không đầu không đuôi, thế nên bây giờ kế cả cô ra đi thì cũng hoàn toàn trong trắng”

Mộ Ngọc My cần chặt môi không nói gì Trước kia cô ta cho Vân Giai Kỳ xem giấy đăng ký kết hôn, đó là do cô ta tự ngụy tạo.

Trên pháp luật cô ta và Bạc Tuấn Phong chưa hề có quan hệ vợ chồng Nhưng mà.

“Dù hôn lễ chưa hoàn thành nhưng người ngoài nhìn vào cũng thấy chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận! Bây giờ nếu anh bảo em rời khỏi nhà họ Bạc thì anh biết em trong trắng, nhưng người ngoài thì sao?

Họ chỉ cảm thấy em là một người phụ nữ bị bỏ rơi”

Cái danh “Bà Bạc” của cô ta là điều cô ta mơ ước, được đối lấy bảng mạng sống của mẹ cô ta!

Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi sẽ bồi thường cho cô”

Mộ Ngọc My trợn tròn mắt: “Bồi thường thế nào?”

“Bao nhiêu tiền” Bạc Tuấn Phong nói: “Cô muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu.

Mộ Ngọc My trợn tròn mắt.

Cô ta hơi kích động nói: “Anh cho rằng anh có thế cho em bao nhiêu tiền mới bù đắp được cho thanh danh của em?”

Bạc Tuấn Phong nói: “Cô có thể ra giá”

“Trong mắt anh, danh tiếng của em có thể dùng tiền để đối lấy hay sao?” Mộ Ngọc My nằm chặt tay.

“Mấy tỷ, mấy chục tỷ, cũng không đối lấy được sự trong trẳng của em!

Nếu bây giờ em rời khỏi nhà họ Bạc người ngoài sẽ cảm thấy em bị nhà họ.

Bạc đuổi ra khỏi cửa, là người phụ nữ bị nhà họ Bạc rưồng bỏ! Ai thèm để em vào mắt nữa đây?”

Cô thà làm góa phụ sống trong nhà họ Bạc chứ không chịu nhục như vậy.

Mộ Ngọc My nghẹn ngào nói: ‘Anh muốn đuổi em đi sao? Anh có mười phần tình yêu thì cho Vân Giai Kỳ chín phần, để lại cho em một phần thôi có được không, anh keo kiệt vậy sao?”

Bạc Tuấn Phong nói: “Chín phần?”

Anh nhìn Mộ Ngọc My, nhấn mạnh từng chữ: “Cho dù tình yêu của tôi có một trăm phần, thì cả một trăm phần đó cũng thuộc về Vân Giai Kỳ, không có phần nào thuộc về cô hết”