Chớp mắt, cuộc sống nhẫn nhục tạm bợ này đã được một tuần lễ. Căn cứtheo quy định trong bản hiệp định dành cho “nước mất chủ quyền” , Tô Xán Xán mấy ngày qua bị chèn ép suýt không thở nổi. Bởi vì có cái gọi là“nhu nhược thì sẽ bị khinh thường”, “kẻ thất thế thì phải chịu thiệt”,suy ra ăn nhờ ở đậu đương nhiên sẽ bị người ta ức hiếp rồi.
Kết quả là ——
“Triệu Noãn Noãn, em muốn sửa đổi hiệp định!”
“Không được” Triệu Noãn Noãn từ chối.
“Tại sao?”
“Bộp!” Triệu Noãn Noãn dương ngón tay thon dài chỉ vào điều thứ 6 trong bản hiệp định: Bản hiệp định này lập tức thi hành từ ngày lập ra, bên B không được phép có bất kì ý kiến nào. Vẻ mặt đứng đắn : “Dựa theo quyđịnh, em không có quyền sửa đổi hiệp định.”
Triệu Noãn Noãn anh giỏi lắm, Tô Xán Xán cắn răng, quyết định hy sinh vì độc lập tự do,cuối cùng giở bộ mặt xu nịnh ra “Noãn noãn ca….”
“Bộp!” TriệuNoãn Noãn chỉ vào điều thứ 7 trong hiệp định: “Người nào không tuân theo bản hiệp định này, tùy đối phương xử lí” Tiếp tục dùng giọng điệunghiêm túc: “Nếu em không muốn bị tịch thu máy tính thì tốt nhất nênbiết điều một chút, cứ theo hiệp định mà làm”
Tô Xán Xán vẻ mặt lập tức xìu xuống, đúng thật là mới ra khỏi hang hổ lại phải vào hangsói a! [1] Không thể nào nhìn ra Triệu Noãn Noãn trông đàng hoàng nhưthế, lại là hạng người cũng biết giở thủ đoạn đùa bỡn! “Anh, anh, anh…”Cắn răng, nghiếm răng.
“Anh thì sao?”
“Anh…” Tô Xán Xán không nói được gì, bỗng nhiên ——
“Leng keng…” Chuông cửa vang không ngừng.
“Đi mở cửa!” Triệu Noãn Noãn ra lệnh.
“Tại sao? Ngay cả mở cửa cũng bắt em mở?”
Triệu Noãn Noãn chỉ chỉ máy vi tính, “ Em không thấy anh đang làm việc sao?
“Em! Không! Đi! Hiệp định căn bản không có quy định em phải có nghĩa vụ mở cửa, nên em không làm!”
“Bộp!” Triệu Noãn Noãn lại chỉ vào điều thứ 4 trong hiệp định, chỉ thấy phía trên rõ ràng viết : Bên B trong thời gian chung sống phải làm đúng trách nhiệm, thay bên A quét dọn vệ sinh, sửa sang lại phòng ốc, giặtquần áo, quét sân, miễn là yêu cầu của bên A, không trái với luân thường đạo lí thì bên B phải tuân thủ vô điều kiện.
“Mở cửa là không tuân theo luân thường đạo lí sao?”