Hai Ông Chồng Cũ Một Vở Diễn

Chương 53: Tì nữ câm? Tặng giai nhân?




Đã vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, tuyết trắng giăng khắp Lạc Dương, nhẹ như tơ liễu nặng tựa sương, dệt thành tấm rèm châu trắng muốt phủ xuống nhân gian, xe ngựa chậm rãi nghiền xuống mặt đường, vang lên lộc cộc, bỗng càng xe phía trước đánh “két” một tiếng rồi dừng lại vững vàng, xuyên qua mành xe, thấy bên ngoài cửa lớn Trung Châu vương phủ tụ tập rất nhiều người, xa phu ở đầu xe nhanh nhẹn nhảy xuống, chắp tay cung kính chào người đứng đầu: “Tiểu nhân bái kiến vương gia”

Người nọ khoác áo choàng lông chồn trắng hơn tuyết bên ngoài cẩm bào màu đỏ thắm, vô cùng nổi bật giữa trời băng đất tuyết, dáng người tựa ngọc gầy hơn, sắc đỏ thắm rực rỡ như lửa cháy càng tôn thêm khuôn mặt như điêu như khắc, đôi mắt đen láy lấp lánh, từng động tác đều toát lên thần thái, khí phách tựa ngọc.

“Tiêu Nhi đâu?” Y khẽ gật đầu, cất giọng trầm trầm.

Bảo mẫu ngồi bên cạnh ta vội vàng ôm Tiêu Nhi say ngủ bước ra khỏi xe, người nọ đón lấy Tiêu Nhi trong tay bảo mẫu, nét mặt thoắt cái trở nên dịu dàng, tựa như ngọn gió xuân giữa mùa đông đầy tuyết, ấm áp khiến ta ngơ ngẩn, cõi lòng tan chảy. Mãi đến khi đoàn người càng lúc càng xa dần trong cổng cao viện sâu, một a hoàn trong Vương phủ bước vào trong xe ngựa muốn lấy gói đồ của Tiêu Nhi, ta mới hồi hồn, nhất thời không ngừng cảm thấy xấu hổ vì sự thất thố của mình.

A hoàn kia che miệng cười trộm, nhưng mặt đầy vẻ trách móc nói: “Muội muội lần đầu tiên thấy Vương gia? Cô nương nào lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia chúng tôi đều mất hồn mất vía.”

Ực…

Bị một tiểu cô nương cùng lắm mười bảy mười tám tuổi gọi là “muội muội”, thực khiến cái mặt già này có chút không đành lòng, đang định sửa lại cho đúng, a hoàn kia lại huyên thuyên không ngớt: “Có điều, khắp thành Lạc Dương này từ thiên kim tri phủ tới vũ tì Vương phủ, không ai không nhung nhớ Vương gia, muội muội nên sớm cắt đứt ý niệm này, không tơ tưởng gì mới là tốt.

“Muội muội là tì nữ theo hầu thế tử?” A hoàn quan sát dáng vẻ cải trang của ta từ trên xuống dưới rồi phỏng đoán, nhưng giọng hơi lớn, khiến người vốn bế Tiêu Nhi đi xa bỗng quay đầu lại.

Ta cuống cuồng lắc đầu liên tục, nghĩ một lát, gật đầu.

Một tháng trước, Thẩm gia nhận được thư từ Trung Châu Vương phủ, chấp sự Vương phủ viết rằng, Vương gia tha hương bấy lâu vô cùng nhớ con, ngóng trông một năm có mấy tháng sum vầy với ái tử ở Lạc Dương, ngôn từ khách khí lễ độ lại lạnh nhạt xa cách. Khi ấy ta nhận được thư, lòng cảm thấy rối bời, lập tức quyết định tự mình đưa Tiêu Nhi bắc tiến, bản thân cũng không rõ trong lòng mình đang chất chứa suy nghĩ gì… Có lẽ ta chỉ muốn gặp y một lát, nhưng gặp mặt rồi thì phải làm thế nào đây? Mặc dù trước kia y mưu tính Thẩm gia, nhưng sau đó ta lại phản bội y, lật đổ hoàn toàn đế vị của y… Ánh mắt bi thương khắc cốt ghi xương của Bùi Diễn Trinh trước khi bị Tống Tịch Viễn đánh ngất vẫn hiển hiện ngay trước mắt… Ta nào còn mặt mũi đối diện với y…

“Rốt cuộc là phải hay không phải vậy?” A hoàn thiếu tâm nhãn kia không ngừng truy hỏi ta.

Xa xa ánh mắt người nó hơi xao động rồi thu hồi về, ta vốn phải cảm thấy may mắt mắt y bị mù không nhìn thấy ta, chẳng hiểu sao đáy lòng lại dâng lên nỗi thất vọng, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu xác nhận với a hoàn kia.

Cứ thế, ta ở tạm trong Vương phủ. Nhưng ta không dám mở miệng, chỉ sợ nói ra rồi sẽ làm y nhận ra. Năm đó người trong phủ Nhiếp chính vương đều bị cầm tù, ngay cả Triển Việt cũng bị giam lỏng bên ngoài kinh thành, bởi thế trong Trung Châu Vương phủ không ai nhận ra ta, tất cả đều coi ta là tì nữ hầu hạ Tiêu Nhi, hơn nữa còn là người câm chỉ nghe được không nói được. Tiêu Nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh nhanh nhẹn, đương nhiên sẽ không vạch trần ta.

Ta làm bạn với Tiêu Nhi mỗi ngày, gặp gỡ Bùi Diễn Trinh là chuyện đương nhiên không thể tránh khỏi, may là y không trông thấy gì, bằng không ta khó có thể sống yên ổn trong Vương phủ, không bị y tóm là may mắn lắm rồi.

Có điều, mới ở đây hai ngày, ta đã phát hiện ra, hạ nhân trong Trung Châu vương phủ phân nửa là nữ, lại còn trẻ trung xinh đẹp, Hoàn phì Yến sầu không thiếu ai, nếu không phải hai mắt y không thấy gì, chắc chắn sẽ khiến người hiểu lầm Trung Châu vương là Vương gia phong lưu thích sưu tầm mỹ nữ rồi.

Ví dụ như hiện giờ đang dùng cơm, đằng sau y có năm sáu mỹ tì, cô nào cô nấy cũng xinh tươi dịu dàng thướt tha, xếp thành một hàng đứng bên cạnh, quả đúng là sắc đẹp thay cơm mà, trên bàn ăn bày biện bao cao lương mĩ vị, mà so với họ cũng thua kém rất nhiều.

Nếu Vương gia có thể trông thấy, không biết quang cảnh còn sinh động cỡ nào.

Ta bất giác liếc nhìn y, vẫn nghiêm nghị đoan chính.

Vẻ mặt y đạm bạc, mặc dù đang ăn cơm, khóe mắt chân mày lại không nhiễm khói lửa nhân gian, thanh bạch như vị thần tiên tái ngoại.

Ta nhìn y một lúc lâu, thấy y ăn càng lúc càng chậm, một màu hồng phấn vô cùng khả nghi chậm rãi lan ra từ sau tai, cho tới khi nhuộm đầy vành tai. Ta không khỏi kinh ngạc, y đang ăn cơm ngon lành bỗng nhiên đỏ mặt làm chi?

Không đợi ta nghĩ xong, y đã với đôi đũa, đặt xuống đĩa cá, con cá này… Ta liếc nhìn, đúng là cá trích!



Đến khi ta hoàn hồn thì, tay phải của ta đã chìa ra nắm chặt mu bàn tay y.

Y quay đầu nhìn vẻ khó hiểu, ta nhất thời lúng túng, sợ bị nghi ngờ, bèn dùng ngón tay viết lên mu bàn tay y: “Có xương.”

Không đợi y nói, tì nữ đứng sau y như sợ y nổi giận, vội váng nói: “Đây là tì nữ hầu hạ thế tử, tới từ Thẩm gia. Là người câm, không biết nói. Mong Vương gia thứ tội.”

Y gật đầu, vệt màu phấn hồng kia bò qua vành tai lan tới má, sau một lúc im lặng mới nghe thấy y khẽ ho một tiếng, rút tay về gắp món ăn khác, bấy giờ, ta mới phát hiện ra mình như một nha đầu tư xuân lao tới cầm lấy tay y, chẳng trách sắc mặt y lại mất tự nhiên đến thế.

Ta nhanh như chớp rụt tay mình về, các tì nữ đứng hầu hạ bên cạnh khóe mắt khóe miệng đều ẩn chứa ý cười, khiến ta vô cùng xấu hổ, muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng chuyện lần trước y hóc xương cá vẫn còn sờ sờ trước mặt, rốt cuộc ta không yên tâm, đành mặt dày ở lại, cầm một đôi đũa lặng lẽ nhặt sạch xương cá thay y.

Đầu bếp Trung Châu Vương phủ tuyệt đối không phải đầu bếp khiến người bớt lo, chẳng biết quan tâm chăm sóc Vương gia bọn họ gì hết, bữa nào cũng cá, mà đều là cá lắm xương, chỉ thiếu chút nữa là thành bữa tiệc toàn cá rồi. Một tháng trôi qua, ta nhặt xương cá đến mức suýt nữa thì trật khớp rồi.

Tiếng là tì nữ hầu hạ Tiêu Nhi, kì thực ta cảm thấy mình chuyển thành tì nữ hầu hạ Vương gia rồi, Trung Châu Vương sai bảo ta không cần quá vâng lời, chỉ là chuyện đương nhiên hợp tình hợp lý mà thôi.

Y ăn cá, ta nhặt xương, y ngắm trăng, ta dâng trà, y hóng gió, ta khoác áo.

Rốt cuộc làm sao lại biến thành tình trạng này, ta cũng không tài nào hiểu nổi…

Mãi tới đêm trước Nguyên tiêu, một tờ thánh chỉ ban mười mấy vũ nương xinh đẹp cho Trung Châu Vương phủ, thánh chỉ có nói rằng: “Ngày hội Nguyên Tiêu, nước Ba Tư cống nạp một số vũ nương, tài năng xuất chúng, trẫm cho rằng gặp khó chưa hẳn cùng làm, có phúc nhất định cùng hưởng, một người vui không bằng nhiều người vui, nay tất cả đều ban tặng hết, hy vọng Trung Châu vương vui vẻ cùng giai nhân.”

Những lời này hàm chứa ý nghĩa sâu xa, vũ nương dốc sức khoe tài, dáng người yểu điệu tựa dương liễu, đôi mắt quyến rũ yêu kiều, dải lụa thướt thá luôn nhẹ nhàng lướt qua gò má Vương gia, nhảy múa như muốn ngồi lên đùi Vương gia.

Bùi Diễn Trinh hơi cau mày, nét mặt thâm trầm khó biết là vui mừng hay giận dữ, nếu bảo là không vui, khóe miệng y hàm chứa nụ cười ấm áp, nếu nói là thích, thì y luôn chìa tay nhanh nhẹn gỡ cánh tay trắng muốt quấn quít sau gáy ra, động tác xa cách mà không mất phong thái tao nhã.

Ta vốn ngồi bên cạnh phụng mệnh châm trà, nghĩ tới Tiêu Nhi còn nhỏ tuổi, không thể để mấy chuyện phong hoa tuyết nghiệp tình chàng ý thiếp này làm bẩn mắt nó, cho nên, bữa tiệc chưa quá bán, ta liền che mắt Tiêu Nhi xoay người lặng lẽ dắt nó rời chỗ. Trước khi đi, ta chỉ có duy nhất một ý nghĩ: cá qua một tháng không còn cho mèo ăn được nữa.

Tiêu Nhi dù gì vẫn là đứa trẻ, chưa đầy một khắc đã ngủ say, còn ta trằn trọc mãi không ngủ được, bèn khoác áo đứng dậy đi tới bên cửa sổ, thấy bên ngoài viện có tiếng người, nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thì thấy sương phòng Bùi Diễn Trinh ở đối diện khẽ vang lên một tiếng, một bóng người mĩ miều đột nhiên chui vào trong không biết là ai, ta giật mình, lén lút như vậy lẽ nào là kẻ xấu…

Ta nối gót đi vào theo, đến khi thấy rõ tình cảnh bên trong, cảm thấy từng đạo sấm sét bổ thẳng vào mặt.

Sự thực chứng minh, ta đã quá lo lắng. Đập vào mắt ta chính là một cô gái bày ngọc thể trên giường, lụa mỏng tới mức không thể che đậy, nghe thấy tiếng ta đẩy cửa, cho rằng chính chủ đã tới, đuôi mắt mê hồn hơi nhếch, đôi môi mấp máy đôi mắt mị hoặc, khoảng khắc ấy, cả căn phòng tràn ngập xuân tình. Nếu ta không phải nữ tử, bất cứ nam tử nào gặp phải tình huống này, e là ba hồn sáu vía đã bay quá nửa. Đến khi nhìn kỹ, cô gái này chẳng phải vũ nương múa dẫn đầu vừa rồi sao?

Tới giờ, ta mới lĩnh ngộ câu nói trong thánh chỉ “Hy vọng Trung Châu vương vui vẻ cùng giai nhân” là có thâm ý gì.

Nam nhân. Rặt một lũ xấu xa.

Ta hờ hững nhìn vũ nương nằm trên giường, lắc đầu quay người bỏ đi: “Tiếc là, y không thấy gì.”

Cô gái phía sau khẽ cười, nói như khiêu khích: “Không thấy gì không quan trọng, nếm thử là được rồi,”

Khụ khụ… Ta vỗ ngực, lòng thầm niệm: “Ta không tức giận, ta không tức giận, ta không tức giận…” Rồi bước nhanh ra khỏi cửa.

Trở về đứng bên cửa sổ, thấy Trung Châu vương đạp ánh trăng bước ra từ cuối hành lang uốn khúc, mấy mĩ tì cun cút theo sau, khi đến trước cửa phòng, các tì nữ liền xoay người hành lễ rồi rời đi, chỉ còn mình Trung Châu vương đẩy cửa bước vòa.

Một chén trà nhỏ, trôi qua…



Một nén nhang, trôi qua…

Một bầu rượu, trôi qua..



Trăng sáng sao thưa. Mọi âm thâm đều tĩnh lặng, thế giới đen láy như mực.

Ta ngẫm nghĩ, dù gì ta cũng là tì nữ theo hầu Vương gia, giờ có nên rót một chén trà đêm nhuận họng cho y không. Nghĩ như thế, ta lập tức đẩy cửa bước vào.

Nhưng, không ngờ, bên trong phòng, chẳng những không có cảnh tình chàng ý thiếp như ta dự liệu, dưới ánh trăng lạnh lẽo yên tĩnh, trái lại có chút vắng lẻ quạnh hiu. Vũ nương kiều diễm không thấy đâu, chỉ có Vương gia hướng mặt vào tronhg, áo quần chỉnh tề, đưa lưng về phía cửa sương phòng, nằm nghiêng người trên giường, chăn mền không hề đụng tới, vẫn gấp gọn gàng đặt ngay ngắn trên giường như hồi sáng, người lạnh, chăn lạnh, chắc vì đêm đông giá rét, Bùi Diễn Trinh hơi cuộn tròn người, hình bóng ấy toát lên vẻ thê lương khó diễn tả thành lời.

Ta yếu lòng, rót chén trà đặt nhẹ xuống đầu giường, định gọi y ngồi dậy uống trà, tiện thể đắp chăn cho y. Nào ngờ khi cúi đầu, nhìn thấy trên áo khoác ngoài trắng muốt in rõ dấu son môi đậm. Trong lòng ta một luồng khí như thiêu như đốt xông thẳng lên, lên như diều gặp gió nướng sạch ý thức ta, “cạch” một tiếng, ta đặt chén trà xuống ghế, xoay người dợm bước, chợt nghe thấy tiếng thở khe khẽ đằng sau lưng, ta quay đầu, trông thấy y trở mình, sắp rơi khỏi giường.

Ta tiến tới, cầm lấy cánh tay y, đỡ y lên. Y lại không có dấu hiệu tỉnh dậy, thành ra y tựa cả vào cánh tay ta, môi hơi bĩu, như một đứa trẻ bị bắt nạt, ta đẩy y ra, lại bị y túm lấy tay ta đặt trước ngực, xoay người một cái đè ta xuống.

Ta giãy giụa hai lần đều không thoát ra được, trái lại còn khiến hai người càng kề sát thêm, mỗi một phân mỗi một tấc cơ thể như bị khóa chặt chẽ bền chắc, ngay cả hít thở cũng bị bap phủ bởi hơi thở của y. Nhưng ta cảm thấy hơi thở y dần trở nên nặng nề, đôi mắt đen bóng dưới ánh trăng đột nhiên mở ra, bên trong phủ đầy sương mù mờ ảo, đôi mắt cầu hồn đoạt phách ấy từ từ đè xuống, bắt được ta. Thần trí ta như bay đi càng lúc càng xa…

Đến khi cảm thấy trước ngực lành lạnh, ta mới nhận thấy mình chìm trong yên lặng khá lâu. Cúi đầu nhìn, quần áo xộc xệch trên người mình đã bị cởi sạch, người nọ nằm trên cơ thể trần trụi của ta, vùi đầu vào cổ ta, rồi chầm chậm tiến xuống gưới, tại nơi mềm mại dường như dồn hết tâm trí, chậm rãi từ tốn, ngậm chặt trong miệng lưu luyến không rời, khiến lòng bàn chân hơi ngứa ngáy, không kìm được mà cong người.

Trong lúc hỗn độn, đầu óc choáng váng mơ hồ, hình như cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không bắt được chút manh mối nào, ta cố quay mặt đi, ánh đỏ tươi đập ngay vào mắt, là vết son môi trên đầu vai áo y, chễm chệ ở đó, vẫn còn diễm lê, nhất thời, cơn giận bốc lên, ta không hiểu mình lấy sức mạnh đó ở đâu, xoay người một cái đã đè y xuống.

Ta xoải chân ngồi trên hông y, dùng hai đầu gối kẹp chân y, túm lấy cổ tay y, tiện tay vơ lấy mảnh lụa bên cạnh buộc cổ tay y ở đầu giường.

Hình như y kinh ngạc vì bị ta thình lình phản kịch, ngây người trong chốc lát, muốn phản kháng, lại bị ta chấn áp một cách thô bạo, sau đó thì không giãy giụa nữa, chỉ lặng lặng, thậm chí còn ngoan ngoãn nằm dưới, mặt ta hí hoáy buộc chặt, đôi mắt không hề chớp quấn lấy ta, theo từng động tác của ta mà trở nên trầm lắng.

Sau khi xác nhận buộc chặt cổ tay y, ta với tay lấy chén trà đã nguội lạnh ở ghế, quay đầu đổ lên bả vai y, ra sức chà sát vết son môi đỏ tươi kia, lập tức, vết son kia dần dần phai đi, ta hài lòng thở phào nhẹ nhõm.

Chợt nghe thấy tiếng cười của người nọ ở bên dưới, nụ cười khiến lồng ngực rung rung, làm ta cũng theo đó nhấp nhô. Nước trà loang ra, lớp vải ẩm ướt dán chặt bả vai y để lộ bờ ngực, khiến người xem mặt đỏ tía tai, ta vạch cái áo khoác ướt đẫm kia, cúi đầu dùng răng cắn một miếng trên lồng ngực, cảm thấy y không kiềm được khẽ run rẩy.

Chẳng hiểu sao, thấy y run rẩy, ta có cảm giác thắng lợi khải hoàn trở về, chẳng nghĩ đến y là người tập võ cầm kiếm làm sao dễ dàng bị bắt giữ chế ngự ở dưới, chỉ cảm thấy bản thân mình giờ phút này như một vị tướng quân sừng sững trên chiên mã ngắm nhìn chúng sinh. Ta ngẩng đầu, hài lòng liếm hàm răng sắc nhọn, trên đó vẫn còn chút máu tươi, khiến người nổi lên ham muốn chinh phục khát máu.

Chợt thấy y nheo mắt, ta dự cảm điều chẳng lành, chưa kịp thoát thân thì đã thấy trời long đất lở. Sau cơn choáng váng nghẹt thở, như địa long trở mình, ta lại bị kìm hãm đặt bên dưới, trở thành tù nhân.

Ta không khỏi hoảng loạng, nhớ rõ ràng mình đã quấn vài vòng quanh cổ tay y rồi thắt nút chết ở đầu giường, y dễ dàng thoát ra từ bao giờ mà ta không phát hiện ra…

Y ở phía trên ngắm nhìn ta “tỉ mỉ” từ đầu đến chân một lượt, khóe môi nở nụ cười mê hồn, sau đó, y cúi người, dùng đầu lưỡi lướt nhẹ từng tấc da thịt ta, miệng khẽ nói: “Nhớ cho kỹ, có thể hôn thì đừng cắn, có thể liếm…” Y vùi đầu vào ngực ta, nuốt điểm mềm mại ấy vào trong miệng, ta kinh hãi thở ra một tiếng, y vẫn không buông tha, vừa nuốt, vừa dùng đầu lưỡi day day điểm nho nhỏ lồi lên ấy, vừa liếm vừa cắn quanh đó, “có thể liếm, thì đừng hôn.”

Ta dường như cảm thấy có điều gì rất không đúng, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép ta nghĩ người, toàn thân đều bị y không chế, hòa tan vào đêm đen, nhưng lại bị y túm gọn trong lòng bàn tay mặc y nhào lặn thành hình…