Hai Ông Chồng Cũ Một Vở Diễn

Chương 27: Ít hôm về? Chim trinh liệt?




Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc

 

Giờ ta mới lĩnh ngộ sâu sắc, giữa nam và nữ, mở cửa không ngoài bảy việc: củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, còn nếu cửa mà đóng phân nửa chỉ có một chuyện… chuyện phòng the…

Sau đêm đó dù bình tĩnh điềm đạm như ta cũng hận không thể đào một cái hố chôn mặt mình xuống, mấy ngày sau, ta đều tránh Bùi Diễn Trinh, không ngờ y lại như nấm sau mưa mọc lên ồ ạt không chỗ nào không thấy.

Giờ mão, y tựa vào hiên đình đọc sách, nắng ban mai phủ lên gương mặt như ngọc, làn gió sớm vỗ về sợi dây cột tóc, hàng lông mày ẩn sau bức thư khẽ nhướn, gọi một tiếng “Diệu Nhi”. Đám a hoàn chung quanh đỏ mặt che miệng cười trộm rồi lui xuống.

Giờ tỵ, y ở trong thư phòng tự mình dạy bánh trôi luyện chữ nhận điển, bánh trôi vốn hơi sợ y, đối diện với y thì thà đối diện với Tống Tịch Viễn vô tư lự như một đứa trẻ, tuy nhiên, bánh trôi từ nhỏ đã yêu thích văn thơ, mà Bùi Diễn Trinh xuất khẩu thành thơ, miệng nhả hoa sen, tự cổ chí kim thiên văn địa lý không gì không biết, trích kinh dẫn điển mượt mà trôi chảy, đến mức thằng bé bánh trôi vừa nghe đã thấy mê, mấy ngày sau kính yêu gần gũi y hơn trước rất nhiều.

Giờ dậu, y đứng trong viện, khoanh tay ngắm mặt trời lặn, nước hồ phản chiếu ráng chiều, đáy hồ cát trắng khẽ gợn.

Giờ tuất, di nương tất sẽ gọi y đến ăn cơm tối cùng với chúng ta, Bùi Diễn Trinh lặng lẽ gắp thức ăn trước mặt, tay vẫn còn đau nên không tiện gắp những món ở xa, nhưng với tính tình của mình y tuyệt đối không nói ra, ta không đành lòng bèn gắp giúp y đồ ăn ở xa, có điều chẳng hiểu vì sao, hiện giờ đám hạ nhân trong nhà ta ngày càng ngu ngốc không biết quan sát, rõ ràng biết tay Bùi Diễn Trinh bất tiện, lại cố tình đặt những món đậu hũ, rau xanh y thích ăn ở rất xa, hôm sau còn xa hơn hôm trước, trước kia trước mặt Bùi Diễn Trinh còn có một hai món ăn thanh đạm, chỉ hai ngày sau, chẳng thấy đâu nữa, tất cả toàn món mặn, mà ngược lại rau xanh trước mặt ta càng ngày càng nhiều, cho nên bữa cơm biến thành ta và a hoàn gắp thức ăn thi nhau nhấp nhổm không yên.

Giờ hợi, tiểu di nương chắc chắn đã dặn dò kẻ dưới vào phòng xoa thuốc cho Bùi Diễn Trinh, nhưng có lẽ tiểu di nương một lòng nhớ tới bài bạc, bố trí không phải A Tứ thì là Tiểu Cửu, toàn là những đứa chân tay vụng về nhất trong nhà, xưa nay luôn cẩu thả bất cẩn, ta vốn có tấm lòng Bồ Tát cảm thấy không yên tâm, tự mình đôn đốc, quả nhiên, không phải A Tử đánh đổ rượu thuốc, thì là Tiểu Cửu bàn tay thô ráp hằn những vết chai bất kể nặng nhẹ vỗ thùm thụp lên lưng Bùi Diễn Trinh, ta đành đuổi bọn chúng đi, tự mình xoa thuốc cho y, nhưng vẫn nhớ vết xe đổ lần trước, sau khi xoa thuốc xong vội vàng lẩn nhanh như trạch…

Cứ như vậy được năm sáu ngày, vẫn bình an vô sự, Tống Tịch Viễn không hiểu vì nguyên do gì, lại không thấy mặt mũi đâu, có lẽ hắn lo liệu gấm vóc trong cung nên bận rộn vô cùng.

Ngày hôm ấy ta đang ngồi trong hậu viện dụ dỗ bánh trôi cùng ta xem đả hí, hạ nhân báo lại, nói trong cung phái tới một vị công công, đang ở trong tiền thính tuyên đọc thánh chỉ Hoàng thượng cho Bùi Diễn Trinh, trái tim ta nẩy lên thình thịch, giao Tiêu Nhi cho Lục Oanh rồi vội vội vàng vàng chạy đến tiền thính, nhưng bóng người đã biến mất, chỉ còn lại chén trà trên bàn cùng mấy cái ly, một tiểu a hoàn đang cầm khay dọn đi, đầu ta ong ong, túm chặt cánh tay a hoàn kia: “Bùi công tử đâu? Vị công công nọ đưa công tử đi rồi?”

A hoàn kia thình lình bị ta túm lấy, mở to mắt nhìn ta trong chốc lát, tay mất thăng bằng, khay rơi xuống đất, chén trà một chiếc hai chiếc rơi xuống đát vỡ tan, tiếng đồ sứ rơi vỡ vang lên trong đại sảnh trống rỗng khiến người nghe kinh tâm động phách.

“Diệu Nhi, ta ở đây.”

Ta quay phắt đầu lại, thấy Bùi Diễn Trinh vịn vào khung cửa đứng trước cửa phòng, nở nụ cười trấn an ta, ta ngẩn ngơ một lúc, chợt thấy y biến sắc: “Cẩn thận mảnh gốm vỡ dưới chân!” Còn chưa hiểu chuyện gì, ta đã bước nhanh đến trước mặt y: “Ngài đi đâu vậy? Vị công công kia tới làm gì?”

Bùi Diễn Trinh không quản cánh tay còn đang bị thương, một tay ôm ngang người ta nhấc lên, đi mấy bước vào trong phòng, đặt ta ngồi xuống chiếc ghế hoa hồng: “Nàng dẫm vào mảnh gốm vỡ, mau để ta xem nào.” Nói xong liền vén áo ngồi xổm xuống, vừa bảo a hoàn đi lấy ngân châm và thuốc trị thương, vừa cầm mắt cá chân của ta lên muốn cởi giày thêu của ta ra.

Ta vặn vẹo mắt cá chân giãy khỏi y muốn đứng lên: “Vị công công kia đến làm gì?”

“Diệu Nhi đừng vội.” Bùi Diễn Trinh đứng dậy túm bả vai ấn ta ngồi xuống ghế: “Ta vừa mới tiễn vị công công kia ra cửa, lần này đến chỉ vì Hoàng thượng nghe nói tài nấu nướng của ta, nhất thời nổi hứng, tuyên ta vào trong cung chuẩn bị ngự thiện để thử tay nghề của ta, cũng không có chuyện gì to tát, Diệu Nhi đừng quá lo.” Bùi Diễn Trinh nói nhẹ như mây mờ gió thoảng, cởi giày ta ra giữ chặt trong lòng bàn tay, cầm lấy ngân châm a hoàn mang đến hết sức chuyên chú khều mảnh gốm vỡ dưới chân.



“Vào cung?” Ta cắn môi nhíu mày: “Khi nào?”

“Ngày mai xuất phát, ít hôm nữa sẽ về.” Bùi Diễn Trinh chỉ chuyên tâm vào cái chân ta, đầu cũng không hề ngẩng lên, ngữ khí dường như chưa từng để tâm đến chuyện phải vào cung.

Thấy y ung dung như vậy, ta cũng nhẹ lòng: “Thật sự ít hôm nữa sẽ về?”

“Đương nhiên. Ít hôm nữa sẽ về.” Bùi Diễn Trinh ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt mát lạnh như suối.

Ta đột nhiên hiểu ra một chuyện, kỳ thực mấy ngày nay không phải y không chỗ nào không thấy… Bị khuấy động, chỉ là trái tim ta mà thôi… Một người một khi đã lọt vào mắt mình, bước vào trái tim mình, trong lòng có người đó, thì nơi nơi đều có người đó…

Ta vươn tay vuốt ve hàng lông mày đang hết sức tập trung của Bùi Diễn Trinh: “Diễn Trinh, chàng phải nhớ đã đồng ý với ta rồi đấy.” Nói rồi tháo miếng bùa hộ mệnh khắc hươu sao luôn đeo trên cổ quàng vào cho y: “Hồi ta còn nhỏ từng mắc bệnh nặng, mấy lần khó giữ được tính mạng, các vị đại phu chẩn mạch đều lắc đầu thở dài, thầm nói cha ta lo liệu hậu sự, mẹ ta không tin, ngày đêm chăm sóc ta, còn làm cho ta một tấm bùa hộ mệnh khắc hươu sao để trừ tà, không ngờ mấy ngày sau ta không thuốc thang gì mà tự nhiên lành bệnh. Hôm nay ta đưa tấm bùa hộ mệnh này cho chàng, hy vọng chàng có thể gặp dữ hóa lành, bình an trở về. Ta ở nơi này, đợi chàng…”

“Diệu Nhi~” Bùi Diễn Trinh đứng dậy ôm ta vào lòng: “Ta đồng ý với nàng, bình an trở về!”…

Ngày thứ hai, Bùi Diễn Trinh trước khi đi còn luôn dặn dò vết thương trên chân ta phải bôi thuốc đúng giờ, còn nói với ta Bùi gia nhị lão rất nhớ Tiêu Nhi, hỏi ta có thể đưa Tiêu Nhi đến Bùi gia ở mấy ngày không, ta tức thì đồng ý ngay, đợi sau khi y xuất phát liền bảo đám hạ nhân đưa Tiêu Nhi sang Bùi gia, Bùi gia nhị lão nhất thời hoan hỉ vô cùng.

Qua ba bốn ngày, vết thương ở chân ta bỗng bị viêm, không ngờ đến nửa đêm cả người nóng ran, sốt cao, lang trung trong nhà ta hồi trước bị bệnh mà qua đời, tạm thời chưa mời lang trung mới, người hầu lập tức gõ cửa y quán trong thành vội vàng mời một vị đại phu tới, vị đại phu này tuổi không lớn lắm, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, y thuật ngược lại rất cao siêu, chỉ một thang thuốc, rạng sáng ngày thứ hai nhiệt độ đã hạ rồi.

Ta đã hạ sốt, cảm thấy trên người nhẹ nhàng thoải mái vô cùng, trong lúc ngủ mê man, phát hiện có người chạm vào mạch trên cổ tay mình, lập tức bừng tỉnh mở to hai mắt, thì thấy tiểu lang trung hôm qua đang ngồi trên ghế chẩn mạch cho ta, Lúc Oanh đứng ở bên cạnh, thấy ta đã tỉnh, thuận tiện nói: “Tiểu thư đã tỉnh? Nhị phu nhân lo lắng, bảo lang trung lại đến khám bệnh nhân tiện kê vài thang thuốc điều dưỡng cơ thể.”

Ta gật đầu, lúc ngẩng đầu lên bỗng bắt gặp cái giá đồng treo trước cửa sổ, con vẹt đang đi tới đi lui trên giá, thỉnh thoảng nghiêng đầu há mỏ, dường như muốn nói gì đó, lại không thể phát ra tiếng nào, lúc này ta mới nhớ ra nó đã im lặng nhiều ngày nay rồi, dường như có phần quá yên tĩnh, không lẽ cổ họng nó mắc chứng gì? Bèn bảo đại phu kia cũng tiện thể xem cho con chim kia

Tiểu đại phu kia rất tẫn chức, đè người con vẹt ra, vạch mỏ nhìn một hồi lâu, nói với ta: “Không có gì đáng ngại, chỉ thất thân thôi.”

“Thất thân?!” Lục Oanh không kiềm nổi trợn trừng mắt, buột miệng lặp lại từ đấy.

“Đúng, thất thân.” Tiểu đại phu mặt không đổi sắc bình thản khẳng định lại lần nữa.

Ta lặng người nhìn con vẹt kia, cố nhớ xem trong nhà có con chim nào khác đột nhập vào phòng ta không, nhưng giờ không nhớ ra nổi…

Đến bây giờ, ta mới hiểu được con vẹt này kì diệu ở chỗ, thường nói người có tam trinh cửu liệt, không nhờ con chim này cũng có trinh tiết khí phách, thường nghe nói liệt nữ lấy cái chết để bảo toàn trinh tiết, hôm nay mới thấy con vẹt lấy trầm lặng để ai điếu trinh tiết đã mất, quả đúng là một con liệt điểu.



Nhưng, nó là con đực, tại sao đang yên đang lành lại thất thân? Ta không khỏi nghi ngờ.

“Các vị có phải cho nó ăn quá nhiều ớt, cổ họng xưng tấy, để tại hạ kê một đơn thuốc, xắc thuốc rồi đổ vào miệng ló, hai ngày thì khỏi.” Nói xong, vị đại phu kia miệt mài viết một đơn thuốc.

Ta ngẩng đầu nhìn đỉnh màn, nhất thời không có lời nào để nói, ngộ ra…

Tiểu lang trung này nhất định là tới từ một thành nhỏ ở phương nam, khẩu âm rất nặng, không phân biệt được “s” và “x”, “n” và “l”, “ch” và “tr” cứ suy đoán như vậy… cái từ “thất thân” kia e là “thất thanh”…

Thiệt tình, đã đổ oan cho con vẹt này rồi.

Đại phu kia hiển nhiên không ý thức được trinh tiết của con vẹt nhờ mình mà bảy nổi ba chìm một phen, sau khi viết xong đơn thuốc, còn lãnh đạm nói với ta: “Tiểu thư hiện giờ đã hạ xốt, có điều vết thương trên chân bị viêm cần phải nghỉ ngơi, tại hạ kê một đơn thuốc, xắc thuốc rồi uống, ước chừng ba ngày nà khỏi.” Cúi đầu lại “xoẹt xoẹt” viết một đơn thuốc.

Lúc ngẩng đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì, mặt mày vô cùng nghiêm túc nói: “Người ta thường hay lói ‘Đa tử đa phú’, thuốc chánh thai tổn hại cơ thể, hư gan hại thận, không lên uống nhiều.”

“Đại phu nói cái gì?” Ta nghe mà ù ù cạc cạc, hoàn toàn không hiểu đại phu này đang lảm nhảm những gì. Lục Oanh cũng mù mờ, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tiểu lang trung nhíu mày, nghĩ một lát, bất đắc dĩ uốn đầu lưỡi, cố hết sức nói từng chữ từng chữ một cách gượng gạo: “Tiểu thư từng thường xuyên sử dụng thuốc tránh thai? Loại thuốc này uống nhiều có hại cho cơ thể, hư gan hại thận, tốt nhất là đừng uống nhiều.”

Đại phu kia không uốn lưỡi thì thôi, uốn như vậy, ta lại càng không hiểu gì, ngây người một lúc lâu, đáp lại: “Tôi chưa từng uống bao giờ.”

Đại phu kia lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng chỉ thu dọn hòm thuốc rồi đứng dậy, mặt vẫn không đổi nói: “Tại hạ đã nói hết lời, nghe hay không nghe là chuyện riêng của tiểu thư.”

Ta nhất thời im lặng, nghi ngờ bắt đầu bùng phát trong lòng…

Tin? Không tin?

Mốc: Đại phu này không phân biệt được các âm “s” và “sh”, “c” và “ch”, “in” và “ing”, “en” và “eng”… nên mình chuyển thành ngọng “l” và “n”, “s” và “x”, “ch” và “tr”, chứ không phải viết sai chính tả đâu nhé. Còn cái từ “thất thân” và “thất thanh” (mất tiếng) thì không tìm được từ nào thay thế nên đành để vậy.

 

------oOo------