Hai Năm

Chương 8: Khói thuốc lá




Cô bé từ nhỏ đã có đường hô hấp không được khoẻ mạnh lắm nên mỗi khi nghe mùi thuốc lá là cô bé sẽ bị khó thở. Mấy ngày hôm nay, cơ thể cô bé lại phát ra tín hiệu không tốt. Cơn khó thở kéo đến dồn dập hơn. Có những lúc cô bé kiệt quệ nằm dài lên giường nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy đi lại mong mọi thứ sẽ qua đi.

Ngày hôm ấy, cô bé đi từng bước thẫn thờ xuống nhà với khuôn mặt mệt mỏi đúng lúc đó anh Phong cũng qua nhà mua hàng. Giống mọi khi, anh cầm điếu thuốc hút lấy hút để và nhả khói ở khắp mọi nơi. Cô bé cảm thấy khó chịu và lấy tay mình xua đi làn khói thuốc ấy. Có lẽ, anh đã cảm nhận được chút gì đó về sự không ổn của cô bé nên anh ráng quay đi hút nốt điếu thuốc rồi vứt đi.

Lâu lâu, cô bé ngồi nghĩ lại vẫn thấy bản thân mình lúc đó sao lại làm thế. Trông cô bé hơi cọc một chút. Nhưng thôi kệ tại sức khoẻ vốn đã ốm yếu ngửi thêm một chút nữa chắc cô bé ngất luôn. Ai đã ở lâu bên khu tập thể thì biết Thi là một cô bé chăm chỉ, ngoan ngoãn nhưng không hiền lành. Cô bé rất không thích mấy người qua nhà mua hàng mà không trả tiền và bảo ghi sổ. Gặp mấy người đó Thi nhất định không bán. Nếu muốn mua thiếu thì phải đứng đợi mẹ Thi xuống rồi mua.

***

Cô bé nhìn hiền nhưng cũng không hiền gì là mấy. Tại khó tính quá nên mấy người hay ăn nợ không thích cô bé đâu. Cứ mỗi lần qua mà gặp cô bé là họ tự quay đầu về chứ chẳng vào mua nữa vì có nói thế nào thì cô cũng không bán. Lâu lâu có vài người mới đến hỏi người cũ thế này:

"Mày thấy con gái của cô Tuệ bán tạp hoá thế nào?"

"Nó hiền nhưng mày cứ thử mua thiếu đi rồi biết." - Người cũ vừa nói vừa nhả khói thuốc.



Người mới cũng mất hứng chẳng hỏi thêm gì nữa. Chắc có lẽ cô bé khó tính y như lời đồn rồi.

***

Vài ngày sau, cô bé đỡ hơn nên đã khoẻ mạnh và làm việc lại được. Lúc ốm cô bé trông phờ phạc lắm. Khoẻ lên cái là lanh lợi liền. Làm việc và vui cười quá trời luôn. Vẫn như mọi ngày, cô bé lại coi nhà vào buổi trưa cho mẹ nghỉ ngơi. Hôm nay có mẹ của anh Luân cao mang đến cho nhà cô bé một nửa quả mít chín trông ngon lắm. Anh Luân cao mang vào nhà cô bé và nói:

"Cho mẹ anh gửi cho nhà em mít nhà trồng nhé." - Trên môi anh là nụ cười mỉm ngại ngùng.

Lúc đó, cô bé đang thêu nên cô bé đã bỏ đồ xuống đứng lên và nhận lấy mít của anh Luân cao. Anh vui vẻ rời đi cùng nụ cười của bác gái. Bác cười tươi lắm bác bảo:

"Ăn mít đi cháu nhé. Mít nhà trồng ngon lắm."

Cô bé gật đầu nói:

"Dạ cháu cảm ơn bác."

"Em cảm ơn anh nha."

Thế rồi bác gái và anh Luân chuẩn bị đi đâu đó còn cô bé mang mít vào nhà đưa cho mẹ. Mẹ chọc cô bé:



"Mẹ anh Luân mang mít cho nhà mình vì thích Thi đấy."

Thi đẩy vai mẹ:

"Chắc không có đâu mẹ ơi."

Mẹ Thi cười xoa đầu con gái:

"Nào lại đây ăn thử xem có ngon không đi con."

Mẹ Thi lấy dao cắt rồi chia mít cho cả nhà ăn. Thi mang mít lại chỗ bố:

"Bố ơi, ăn mít đi bố."

Bố Thi ăn và khen mít ngọt. Mẹ và Thi cũng ngồi ăn rất ngon miệng luôn.

***

Tự nhiên cả nhà Thi thấy anh Luân cao và mẹ anh cũng dễ thương quá trời. Có khi, anh Luân cao còn qua nhà nói với mẹ Thi rằng:

"Cô Tuệ ơi, con thích ở nhà cô Tuệ ghê. Ở đây lúc nào cũng ồn ào đông vui. Chỗ con ở có một mình con à. Ngày nào con cũng ở trong phòng chơi game nên buồn chán lắm cô ơi.".

Mẹ Thi nghe thấy ảnh nói vậy cũng biết ảnh tủi thân nên mẹ nói:

"Thì lâu lâu, cháu buồn qua đây ngồi uống nước rồi nói chuyện với cô. Nhà cô đông con với nhiều người nên lúc nào nhà cửa cũng rôm rả vậy đó. Cực một tý nhưng vui cháu à."

Anh Luân cao gật đầu trả lời:

"Vậy lâu lâu con qua nói chuyện với cô nha. Giờ con về đi làm nhé. Con chào cô."