Hai Năm Trộm Về

Chương 4




Mã Gia Kỳ thở dài nhìn người bên cạnh sắp đem danh sách biểu diễn nhìn đến xuyên thấu, đứa nhỏ này từ lúc vào phòng họp đã chẳng nói tiếng nào, hai mắt thất thần nhìn danh sách tiết mục, xem ra là đúng như Á Hiên đoán, Lưu Diệu Văn nhìn mấy người kia đang dùng ánh mắt để hỏi hắn có chuyện gì, hắn chỉ cười khổ lắc đầu ý bảo không sao đâu.

"Các em hôm nay sao lại yên tĩnh vậy? Gần đây bận lắm sao?"

"Dạ, có hơi bận ạ, khi nào thì Tam Đại đến vậy?"

"Trương Cực các em ấy đang luyện tập ở công ty, anh đã gọi mấy đứa nó rồi, Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo có một show ngoại vụ vừa kết thúc, cũng sắp đến rồi."

Nhân viên vừa nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng hồ nháo tràn đầy sức sống của các thiếu niên.

"Trương Cực, tối nay cậu không trốn được đâu!"

"Sao chứ, tớ nói sự thật thôi, hơn nữa, gần đây các cậu đều mập lên rồi đấy!"

"Tài nấu nướng của Chu ca quá đỉnh, không muốn mập cũng khó đó nhoaaa~~"

"Ò!"

Cửa phòng họp giống như một cái máy giảm thanh, khi cửa vừa mở ra, nhóm thiếu niên ban nãy vẫn còn nói cười líu lo thì bây giờ đã im thin thít khi gặp Nhị Đại, đây gọi là tổ truyền sợ sư huynh trong truyền thuyết đó.

"Chào sư huynh."

Mã Gia Kỳ nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn chào hỏi của từng đứa thì có hơi muốn cười, Nhị Đại và Tam Đại cũng từng quay chung với nhau rất nhiều chương trình rồi, nhưng đám trẻ này mỗi khi nhìn thấy bọn anh thì đều sẽ thay đổi vẻ mặt trong vòng một nốt nhạc. Đôi khi fans của Tam Đại còn hay đùa rằng, khi trẻ không nghe lời cũng rất đơn giản, cứ mời sư huynh của chúng nó đến là được.

"Đừng căng thẳng, cứ thoải mái đi, tìm chỗ rồi ngồi xuống thôi nào."

Câu nói này của Mã Gia Kỳ giống như một sự ân xá, nhóm thiếu niên đều thở phào rồi ngồi xuống.

"Đây là danh sách tiết mục biểu diễn của Tam Đại, mấy đứa cứ từ từ xem."

"Ếi! Có sân khấu đôi này! Chắc chắn là do Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo đảm nhận rồi!"

"Đúng đúng đúng, cảm giác couple của hai người đó phải nói là tuyệt phối! Ngọt chết toi mất!"

"Úi giời, có ai không biết Đăng Giai Hâm nhà cậu là hội trưởng của Tô Chu đâu chứ."

"Tớ chèo Chu Tô cơ!"

Trong khoảng thời gian đó, đám trẻ dường như quên mất chuyện sư huynh vẫn còn ngồi trước mặt, lại bắt đầu tranh luận sôi nổi, từng chuyện từng chuyện kể về việc tiêu chuẩn kép của Tô Tân Hạo khi Chu Chí Hâm bị cả nhóm bắt nạt. Lưu Diệu Văn càng nghe sắc mặt càng đen, nghiến răng nghiến lợi, Tống Á Hiên thấy thế thì cảm thấy rất muốn cười, anh dùng cánh tay đẩy nhẹ hắn một cái.

"Quản lý biểu cảm lại đi, đừng làm cho mấy đứa nhỏ đáng yêu kia sợ đấy, thâm tình muộn màng rẻ mạt hơn cây cỏ, em trai à, cố lên nhoaaa."

"Im miệng."

"Được gòi."

Tống Á Hiên làm động tác khoá miệng, lại vỗ vỗ Đinh Trình Hâm ngồi bên cạnh, ý bảo anh hãy nhìn sắc mặt của Lưu Diệu Văn đi kìa.

"Chà chà chà, nghe như thế thì đội trưởng của các em chẳng có chỗ đứng nào sao, em ấy không giận à?"

Hạ Tuấn Lâm ở bên cạnh nói đùa một câu, thuận lời chen vào cuộc đối thoại của đám nhóc kia.

"Không đâu, tính tình của Chu Chu ca rất tốt nha, các fans đều nói anh ấy là mèo nhỏ của bọn em, bên cạnh luôn có mấy đứa em trai suốt ngày dính bên người."

"Đúng nha, Chu ca của bọn em cực dịu dàng luôn, mấy hôm nay thấy bọn em làm việc mệt quá nên đã nấu đủ món ngon cho bọn em ăn đấy."

Khi Đặng Gia Hâm và Trương Tuấn Hào đang trả lời câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm, còn Trương Cực thì luôn nhìn Lưu Diệu Văn, cậu nhìn thấy hết toàn bộ dáng vẻ lặng lẽ cùng nhau nói chuyện của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, bàn tay cầm điện thoại chặt đến trắng bệch, Trương Cực lập tức đem câu hỏi đã bị kìm hãm bấy lâu nay nói ra khỏi miệng.

"Một người dịu dàng ấm áp như vậy, sao có thể nhẫn tâm để anh ấy bị thương chứ?"

Giọng điệu của Trương Cực rất bình thường, nhưng lại khiến căn phòng vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, Lưu Diệu Văn nghe thế vội ngẩng đầu lên nhìn Trương Cực, còn Trương Cực thì đã cúi đầu xuống, chẳng thèm nhìn hắn một cái, yên lặng ngồi xem điện thoại, giống như câu hỏi vừa này không hề liên quan gì đến cậu ta vậy.

"Trương Cực, em nói cái gì vậy? Cái gì mà bị thương? Chu Chí Hâm bị thương rồi?!"

"Nào có, ý của em là, một người đội trưởng dịu dàng như thế, bọn em phải cố gắng bảo vệ cho thật tốt, không cho phép người khác đến làm tổn thương anh ấy."

Nói xong còn nhìn lướt qua mấy người xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Lưu Diệu Văn.

"Anh thấy em nói có đúng không, sư huynh!?."

Lưu Diệu Văn còn chưa kịp phản bác lại thì một nhân viên khác đã mở cửa đi vào, phía sau là Tô Tân Hạo với sắc mặt không được tốt cho lắm, còn Chu Chí Hâm thì đang dựa trên vai y.

Chu Chí Hâm làm việc suốt mấy ngày liền khiến cho nhân viên công tác phải buông lời cảnh cáo với sự cố chấp này của cậu, show ngoại vụ vừa kết thúc, Chu Chí Hâm liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, cũng may có Tô Tân Hạo ở bên cạnh đỡ lấy nên cậu mới không bị té nhào xuống đất. Tô Tân Hạo biết bệnh hạ đường huyết của cậu lại tái phát, vội vàng cùng trợ lý tìm kẹo cho cậu ngậm, muốn đưa Chu Chí Hâm về nhà nghỉ ngơi, dù sao thì cuộc họp hôm nay toàn bộ em trai đều có mặt, để bọn họ giúp hai người ghi nhớ là được. Kết quả lại bị Chu Chí Hâm từ chối ngay lập tức, nói cái gì mà cậu là đội trưởng, lỡ như mấy đứa nhỏ không nhớ được thì phải làm sao, hơn nữa, lát nữa lên xe nghỉ ngơi một lúc là khoẻ thôi. Thế là hai người bắt đầu cãi nhau, nói đúng hơn là chỉ một mình Tô Tân Hạo phê bình giáo dục Chu Chí Hâm, còn Chu Chí Hâm thì chỉ biết cam chịu, cậu níu níu cánh tay của Tô Tân Hạo, hứa là đợi sau khi concert của gia tộc kết thúc thì sẽ nghỉ ngơi một trận cho đã luôn. Tô Tân Hạo không thể cố chấp được như cậu nên đã đồng ý để cho cậu cùng đi.

Cảm giác khó chịu của Lưu Diệu Văn trào lên đỉnh đầu khi nhìn thấy hai người kia tiếp xúc quá mức thân mật, Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh đẩy đẩy hắn, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn chú ý chừng mực. Bên kia, Trường Cực và Tả Hàng nghi ngờ nhìn hai người kia, Tô Tân Hạo nhẹ khịt mũi một cái, đeo theo vẻ mặt giận hờn rồi ngồi xuống, Chu Chí Hâm mỉm cười, ngượng ngùng gãi đầu, thấy Tô Tân Hạo ngồi xuống thì cũng vội vàng ngồi xuống theo, kéo nhẹ góc áo của y, ý bảo đừng để cho mấy đứa kia biết.

"Được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi ha, khái niệm và số người của mỗi sân khấu đều đã được đánh dấu chi tiết trong danh sách tiết mục, tiếp theo chúng ta sẽ cùng xem bản demo của từng sân khấu nhé."

………….

"Cuộc họp hôm nay chính là như vậy, mời hai đội trưởng bố trí tiết mục dựa theo tình hình thực tế và nguyện vọng của từng thành viên, ngày mai bắt đầu tập luyện, công ty đã nhờ quản lý để trống lịch trình trong hai tuần tới cho các em rồi, mọi người có thể tận dụng thời gian này cố gắng nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một chút."

Cuộc họp vừa kết thúc, các thiếu niên càng nóng lòng không chờ được muốn về phòng tập để phân chia tiết mục, Chu Chí Hâm vì được các em trai vây xung quanh mà cảm thấy không biết phải làm sao, đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ kéo lấy cổ tay của cậu, là Lưu Diệu Văn.

"Sư huynh, có chuyện gì sao?"

Các thành viên khác đều dừng lại, khó hiểu nhìn Lưu Diệu Văn, các thành viên của Nhị Đại thì hi hi ha ha cố gắng dụ các bé ở Tam Đại ra khỏi phòng.

"Chu Chí Hâm, anh muốn nói chuyện riêng với em."

Cảm nhận được lực ở cổ tay, Chu Chí Hâm cảm thấy tay của Lưu Diệu Văn như sắp đốt cháy chính mình vậy, vừa định trả lời hắn thì đã có một bàn tay khác cương quyết gỡ tay của hắn ra khỏi tay cậu, là Tô Tân Hạo.

"Sư huynh, vừa nãy bệnh hạ đường huyết của Chu Chí Hâm lại tái phát, cần phải nhanh chóng quay về nghỉ ngơi, có chuyện gì liên quan đến sân khấu thì cứ nói với em."

"Gì chứ? Chu Chí Hâm anh lại bị hạ đường huyết sao?!"

"Sao đấy, bảo anh đem theo kẹo, anh có đem theo không hả?"

"Nhanh nhanh nhanh, mau đưa anh ấy về nghỉ đi."

"Cái đó, sư huynh à, bọn em đi trước đây, ngay mai gặp ha!"

Các em trai của Tam Đại đơn thuần như thế cũng nhìn ra được giữa Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm có gì đó không bình thường, lời nói cùng hành động của Trương Cực và Tô Tân Hạo đã nói cho bọn họ biết rằng, nhiệm vụ cấp bách trước mắt bây giờ là phải đưa Chu Chí Hâm cách Lưu Diệu Văn càng xa càng tốt.

Vừa về đến ký túc xa, Chu Chí Hâm bị ép buộc vào nghỉ ngơi, chuyện sân khấu cứ để sau, Chu Chí Hâm nhìn dáng vẻ đứa nào cũng lo lắng ra mặt nhưng chẳng dám hỏi nhiều, bất lực mỉm cười, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

"Hôm nay... Cảm ơn mấy đứa."

"Không muốn nói thì không cần nói gì đâu, giữa chúng ta còn dùng cái khách sáo đấy sao?"

Đặng Giai Hâm vỗ vỗ bả vai của Chu Chí Hâm, đẩy cậu vào trong phòng, dặn dò cậu đắp chăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng đi ra cửa. Vừa đóng cửa lại, Trương Cực và Tô Tân Hạo lập tức bị các thành viên khác bao vây, Tô Tân Hạo bất lực đỡ trán, ai có thể nói cho y biết tại sao diễn xuất của nhóm huynh đệ này lại xuất sắc đến như thế không, Đặng Giai Hâm vừa nãy còn dịu dàng chu đáo trước mặt Chu Chí Hâm đâu rồi? Còn người bây giờ đang cầm cái chảo kia là ai? Ấy thế mà Tả Hàng còn cầm gậy bóng chày thì hơi quá rồi nhaaaa?!

"Quá đáng lắm rồi đó, công sức hai năm nay của Chu Chí Hâm đều quăng cho chó hết rồi hả?!"

"Suỵt, Dư Vũ Hàm, cậu nhỏ tiếng thôi, đừng làm anh ấy tỉnh."

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao hai cậu không nói nói cho bọn tớ viết hả?"

"Chu Chí Hâm không cho nói, bọn tớ cũng không dám nói."

"Nhưng mà hôm nay Lưu Diệu Văn kéo tay Chu Chí Hâm là muốn làm gì? Hối hận rồi hả? Nhớ ra được điểm tốt của Chu ca rồi sao?"

"Đừng quan tâm anh ta muốn làm gì."

*

"Đã gọi điện hỏi nhân viên rồi, sân khấu đôi của Tam Đại sẽ do Tả Hàng và Trương Tuấn Hào đảm nhận, Chu Chí Hâm chỉ có một sân khấu, và hợp tác cùng xuất hiện với chúng ta."

Mã Gia Kỳ thở dài nhìn vẻ mặt dần trở nên hoảng loạn sau khi nghe tin tức của Lưu Diệu Văn, Trương Chân Nguyên nãy giờ đứng bên ngoài quan sát liền chạm tay vào đầu của Lưu Diệu Văn.

"Diệu Văn, anh thấy như này không công bằng với Chí Hâm."

Lưu Diệu Văn nghe thấy thì ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn người anh hiền lành và ân cần nhất trong nhóm, Trương Chân Nguyên cảm nhận được sáu ánh mắt đột nhiên nhìn về phía mình, anh thở dài.

"Nếu như hôm nay em nói chuyện được với Chu Chí Hâm, vậy em sẽ nói cái gì? Anh sai rồi, xin lỗi em? Anh phát hiện ra mình không thể rời xa em? Những lời này chắc chắn lần trước em đã nói rồi."

"Em ấy cho rằng em đối với em ấy không phải là yêu...." - Lưu Diệu Văn cúi đầu, khàn giọng trả lời.

"Sở dĩ anh nói không công bằng với Chu Chí Hâm là bởi vì, vị trí của em ở trong lòng em ấy không giống với những người khác, nói thế nào nhỉ, lấy một ví dụ đi, nếu như bây giờ có một người ưu tú xuất sắc giống như em theo đuổi Chí Hâm, chắc chắn đến cuối cùng em ấy vẫn chọn em, bởi vì cân tiểu ly (trục cân bằng) trong lòng em ấy sớm đã nghiêng về phía em, em sớm đã đạt được tất cả thiên vị của em ấy. Cho nên, cho dù bây giờ Chu Chí Hâm không trả lời em, nhưng sau này chắc chắn em ấy vẫn sẽ vì câu xin lỗi của em mà mềm lòng tha thứ cho em, cho dù Chu Chí Hâm vẫn cảm thấy em không yêu em ấy, nhưng Chu Chí Hâm chắc chắn sẽ không nỡ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của em. Có đều, Diệu Văn à, dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà em có thể nói dăm ba câu liền có thể khiến cho em ấy tha thứ cho em? Dựa vào đâu mà Chu Chí Hâm luôn là người duy nhất bỏ công sức ra chứ?"

Tống Á Hiên đứng dậy đi đến bên cạnh Trương Chân Nguyên, tiếp lời anh.

"Cho dù bây giờ em nhận được sự tha thứ của Chu Chí Hâm nhờ vào một lời giải thích tầm thường, nhưng mà em ấy vẫn sẽ như cũ mà cảm thấy tự ti trong tình yêu này, em ấy không thể chắc chắn được rằng em có yêu em ấy thật lòng hay không, cách tốt nhất là em hay làm lại tất cả những việc mà Chu Chí Hâm đã làm cho em để theo đuổi lại em ấy, bắt đầu một tình yêu mới chứ không phải cố gắng sửa chữa phục hồi cuộc tình dị dạng bất thường này."

"Đợi đến khi nào em ấy giống như Hạ Nhi đối với Hạo Tường, dám giận dỗi với em, làm nũng với em, ương bướng với em, như vậy mới là một tình yêu công bằng."

"Nghỉ ngơi sớm đi, ngay mai bắt đầu luyện tập rồi, đều cùng một công ty cả, dù cho không hợp tác chung sân khấu thì trước sau gì cũng có cơ hội gặp nhau thôi, đã biết phải làm như thế nào rồi chứ, cố gắng thể hiện đi nhé."

"Dạ."

Lưu Diệu Văn nắm chặt tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi nhìn các anh trai đang lo lắng cho mình, đang muốn nói gì đó thì lại bị Hạ Tuấn Lâm cắt ngang.

"Đừng nói cảm ơn, khi nào theo đuổi được tiểu Chu rồi nói cảm ơn bọn bố đây cũng chưa muộn."

Lưu Diệu Văn mỉm cười rồi bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi sớm đi, trong lòng âm thầm nói một câu cảm ơn.