Hai Mặt

Hai Mặt - Chương 21: Phiên ngoại




rên một chiếc giường lớn, đôi mắt Hạ Duẫn bị che lại, băng gạc trắng tinh thấm ra chút máu, như đóa hoa sinh mệnh chậm rãi nở rộ, màu đỏ tươi đẹp nuốt chửng sắc trắng thuần khiết. Có khoảng chừng mười mấy cậu bé quỳ gối xung quanh anh, quần áo rách rưới, trên những gương mặt trắng bệch gầy gò hiện lên vẻ đỏ ửng không bình thường, đang dồn dập mò vào trong phần chăn đắp kín người Hạ Duẫn, mắt bọn họ vẫn còn chút chần chờ nhìn qua Niết đang đứng bên cạnh.



“Lo lắng cái gì? Thuốc tụi mày vừa uống trong đấy có hòa lẫn thuốc thúc tình và một số thành phần khác, gọi là độc dược trợ tình cũng được, phần trợ tình thì cần em ấy giải quyết, còn phần độc dược sau khi xong chuyện đến chỗ tao để nhận thuốc giải.” Nói xong Niết xoay ghế ngồi xuống.



“Đừng… mấy người đừng chạm vào tôi… Niết, không phải cậu nói yêu tôi sao? Sao cậu có thể để bọn họ làm như thế… Đừng chạm vào tôi…” Hạ Duẫn gần như tuyệt vọng van xin, nhưng chỉ cảm thấy bàn tay tới lui trên người mình bắt đầu làm càn…



“Đừng khóc, Duẫn, băng gạc nhuộm đỏ hết rồi. Anh cũng không muốn làm thế này, nhưng anh quá mềm lòng quá yêu em, thật sự không cách nào tự mình ra tay được, nên không thể làm gì khác ngoài để tụi nó làm giúp anh, đừng lo, sẽ không lâu đâu, anh luôn đứng bên cạnh em đây. Tụi mày có thể bắt đầu rồi.”



“Đừng…” Chăn bị đẩy ra, Hạ Duẫn bỗng nhiên trần trụi giữa không khí lạnh lẽo nên thân thể gần như co giật run rẩy, dấu vết được Niết yêu thương mấy ngày trước vẫn chưa lặn hẳn, dịch trắng sót lại dính khắp xung quanh hạ thể anh, hai điểm trước ngực vì biến hóa nhiệt độ nên màu sắc bắt đầu thẫm đi, hình dạng cũng tự động rõ ràng hơn. Trông rất vô tội, phát ra sự quyến rũ dụ người.



Mấy cậu trai bị thuốc khống chế nào chống lại được hình ảnh này, một người trong đấy rên khẽ rồi nhào lên người Hạ Duẫn, áp lên đôi môi bởi vì hoang mang và hoảng sợ mà vô cùng run rẩy, những người khác cũng lập tức nhào tới, lè lưỡi say sưa liếm lên mỗi tấc da thịt, bao gồm cả hạt tròn tròn trước ngực và phần bên dưới ủ rũ suy sụp của Hạ Duẫn. Không biết vì nước bọt của ai, mà thân thể Hạ Duẫn bắt đầu thành thật có phản ứng.



“A…” Bị người khác liên tục mút hôn nên môi Hạ Duẫn đã sưng đỏ, hỗn hợp nước bọt từ khóe miệng anh chảy xuống, mỗi một chỗ mẫn cảm trên người đều được xúc cảm ẩm ướt chăm sóc, cảm giác tê dại truyền đến từ mỗi một bộ phận như có luồng điện điện áp thấp lướt qua. Nhưng cảm giác này cũng không duy trì được lâu, Hạ Duẫn nhanh chóng cảm nhận môi lưỡi lướt trên người mình bắt đầu trở nên thô lỗ, liếm mút đã thành gặm cắn, hạ thể bị thô lỗ bóp nặn, sức lực vừa đủ khiến thân thể Hạ Duẫn nổi lên cơn tình triều ửng đỏ, mãi đến khi miệng anh bị nhét vào một cây gậy th*t nóng hừng hực tỏa mùi, thì tất cả dằn vặt mới chính thức bắt đầu.



Hạ Duẫn chỉ có thể nằm thẳng đơ trên giường, bên tai là tiếng thở dốc ồ ồ, mắt lại không nhìn thấy gì, bị người nắm dưới cằm hung hãn nhét dương v*t đủ kích cỡ vào miệng, từng chút một thâm nhập chọc sâu vào yết hầu, rốt cục có người đâm ngón tay vào “cửa sau” anh, ngờ đâu đôi môi trắng bệch của Hạ Duẫn lại nở nụ cười, đồng thời băng gạc trên mắt cũng thấm một màu đỏ tươi…



Người bị lật lại, eo bị người đằng sau dùng sức ôm lấy, tạo thành tư thế nâng cao mông quỳ nằm trên giường. Không người nào chạm vào những bộ phận khác trên thân thể Hạ Duẫn nữa, ai cũng đều chờ người đằng trước xong việc lùi đi ra, thì đến lượt mình bước lên đâm vào huyệt anh, trò làm tình này sẽ gây nghiện, huống hồ còn có thuốc trợ tình, dù bọn họ không có bất kỳ thù hằn gì với Hạ Duẫn, càng không có chút tình yêu nào.



Hạ Duẫn không biết người đang di chuyển sau mình đã là người thứ mấy, cũng không biết có bao nhiêu người đã lên đỉnh trong miệng hay ở cửa sau mình. Hạ Duẫn không thể khép miệng chảy ra toàn tinh dịch lẫn với nước bọt lại được, không phát ra nổi âm thành nào nữa, thân thể mềm nhũn lay động theo tiết tấu của người sau lưng, cả người không chút sức sống, không có dấu hiệu còn sống nào.



“A!! A ~~~~~!” Bỗng nhiên tiếng rên rỉ thống khổ liên tục vang lên, những cậu trai trừng mắt, tất cả đều lấy hai tay bóp cổ họng, cứ như muốn bóp chết mình, mặt hết sức đau đớn. Người ở sau Hạ Duẫn cũng bất ngờ buông lỏng tay ra, rồi cả người lập tức xụi lơ ngã xuống trên người Hạ Duẫn.



Lúc này Hạ Duẫn phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, như bị thức tỉnh từ mê man, một lát sau anh vô thức giật giật ngón tay, vậy mà lại thật sự nhấc lên được, ngạc nhiên và phấn khích làm ý thức hỗn loạn trong anh lập tức thanh thỉnh đôi chút, không quan tâm đến trọng lượng đè sau lưng mình, anh ấy giơ tay lên tháo băng gạc đã bắt đầu chảy máu xuống, nén đau mở mắt, hình ảnh mơ hồ đỏ như máu trước mắt dần dần thối lui, bắt đầu rõ nét hơn…



Máu! Quá nhiều máu! Những tên mới vừa cưỡng dâm anh giờ đây đang thống khổ co mình lại, người co giật, ngã xuống giường với đủ loại tư thế nghiêng vẹo, trên sàn tràn đầy máu chảy ra từ mắt, tai, mũi và miệng của bọn họ, thấm vào ga giường, thảm, mùi máu tanh nồng lấp đầy khoang mũi. Đến khi Hạ Duẫn cảm nhận được trọng lượng đè nặng sau lưng mình mới sợ hãi quay đầu lại, nhưng con người đối diện vẫn còn đang ngã lên người anh, hai dòng máu đỏ vẫn đang chảy xuống từ đôi mắt mở to của cậu ta, chảy xuống mặt Hạ Duẫn, chảy vào cổ…



“A ~~~~~!” Hạ Duẫn không chịu nổi hét ầm lên, dòng chất lỏng êm ái theo đường cong cổ trượt xuống, như con rắn trơn nhẵn đang bò trên người anh…




“Không phải em là bác sĩ sao? Nhìn thấy vài đứa sắp chết giãy dụa với em mà nói đâu phải chuyện gì mới lạ, đừng sợ thành như thế chứ?” Một giọng nói thong thả tự đắc không nhanh không chậm vang lên, ngữ điệu như đang xem trò hề, là Niết.



“Các bé ngoan, độc của các cưng phát tác rồi, muốn thuốc giải không? Cầu em ấy đi, chỉ cần tiểu Duẫn Duẫn đồng ý không tính toán chuyện các cưng làm, anh đây đưa ngay.” Niết biếng nhác kéo dài giọng, chỉ tay về phía Hạ Duẫn đang run lập cập không nói ra lời, nhưng trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ châm chọc lạnh lẽo mà tuyệt tình.



Những cậu trai miệng, mũi, mắt, tai chảy đầy máu máu nghe thấy Niết nói vậy tựa như nghe thấy lời thần, vùng vẫy bò lên, bước từng bước lắc lư đến chỗ Hạ Duẫn, duỗi tay về phía anh… Bấy giờ Hạ Duẫn đã ở ranh giới sụp đổ điên cuồng, làm sao mà nghe được mấy câu Niết nói, người đằng sau quá nặng, đè anh không cử động nổi, máu liên tục nhiễu xuống thấm vào người bọn họ, tưởng chừng như sắp lan ra toàn thân, người chỉ toàn máu cứ như zombie áp sát đến gần anh…



“A!!!” Hạ Duẫn bịt chặt lỗ tai, che kín mắt lại, anh chỉ kịp thét ra âm thanh vỡ nát này rồi ngay lập tức rơi vào hôn mê, máu, trong đầu anh chỉ còn lại mỗi một hình ảnh ấy.




“Thật đáng thương, xem ra tiểu Duẫn Duẫn không định chú ý đến các cưng thì phải, vậy các cưng cũng chỉ có thể tìm chết rồi.” Như Thượng Đế tuyên ra lời phán quyết, Niết không có bất kỳ biểu lộ gì.



“Chà chà, từ lúc đầu con đã muốn lấy bọn chúng ra để bức điên Hạ Duẫn, sau đó nhổ cỏ tận gốc. Thời gian độc phát tác cũng thật trùng khớp với thời gian thuốc làm thoái hóa cơ bắp Hạ Duẫn mất đi hiệu lực.” Viên trưởng đi từ ngoài cửa vào, miệng ngậm điếu thuốc nhìn từng bộ thi thể dần mất đi nhiệt độ.



“Chứ gì nữa. Hạ Duẫn sẽ không yêu con đâu, không thể làm gì khác ngoài phá hủy em ấy, để em ấy sống lại một lần nữa, để em ấy bắt đầu yêu con lại từ đầu. Còn bọn nó, hừ, chạm vào cục cưng của con thì chẳng có lý do gì để tiếp tục có mặt trên đời này cả.”



“Tiếc quá đi, cha phí bao nhiêu công sức mới thu thập được bọn nó cho con, đứa nào cũng đẹp hết.”



“Con có Duẫn rồi, những đứa khác đều chỉ là rác rưởi, vứt đi là đúng. Ba ba, xử lý mấy cái thi thể này không khó chứ?”



“Chắc chắn rồi. Đừng quên, bọn nó vốn là người chết, hủy xác không hề khó, chờ thêm vài ngày nữa căn nhà này bị tháo dỡ là diệt tích hoàn hảo nhất rồi.”



Niết và viện trưởng nhìn nhau cười trong căn phòng bốc đầy mùi máu tanh.



Hết phiên ngoại.