Dường như lập tức, Giản Dương đứng lên muốn đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa nhà ăn bị gió lạnh thổi, mới vòng trở lại, cố gắng khoác lên người chiếc áo lông dày khoác trên ghế dựa.
Trước cửa nhà ăn có mấy chiếc taxi trống xếp thành hàng chờ bên lề, Giản Dương chọn bừa một chiếc, kéo cửa xe ra ngồi vào, tuyết và gió lạnh cũng theo đó thổi vào khiến tài xế giật mình, mở miệng bắt chuyện với anh.
“Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?”
“Đến bờ biển.”
Giản Dương đáp.
Tài xế trung niên khởi động xe, đợi nửa ngày cũng không đợi được lời nói phía sau của Giản Dương, liếc nhìn Giản Dương qua gương chiếu hậu: “Tiên sinh, ngài phải nói ra một địa điểm thể hơn. Ba mặt của thành phố S đều giáp biển, ngài nói như vậy tôi không biết chạy đến đâu.”
Giản Dương sửng sốt một lúc, mới từ từ trả lời: “… Tôi nghĩ một tý đã…”
“Cộc cộc.”
Có người gõ nhẹ vào cửa sổ xe.
Giản Dương vừa nghiêng đầu sang đã thấy một gương mặt quen thuộc với góc cạnh rõ ràng. Anh mở to mắt nhìn, đẩy cửa xe ra, cất giọng như không rõ, gọi nhẹ người đàn ông một tiếng.
“… Phó tiên sinh?”
“Ừ, là anh.”
Lồng ngực Phó Tranh phập phồng dữ dội, lúc nói chuyện phả ra một hơi khí trắng lớn. Tóc mái vốn được vuốt ngược về sau giờ đều bị đổ xuống trước, lộn xộn trên trán, khiến hắn trông trẻ ra vài tuổi. Hắn thò người vào nói mấy câu với tài xế, đóng cửa xe, taxi đã chạy đi mất.
“Này…” Giản Dương nghi hoặc lẫn bất mãn mà trừng Phó Tranh một cái, còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã bị hấp dẫn bởi những tia sáng phản chiếu lấp lánh trên trán Phó Tranh. Anh vươn ngón tay thử chạm thử, sau đó nhìn đầu ngón tay một chút.
“Phó tiên sinh, anh toát mồ hôi… Nhưng hôm nay trời rất lạnh mà.”
“A, vậy ư ” Phó Tranh giữ cho hơi thở ổn định lại, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng chỉ tạo ra một độ cong méo mó không được gọi là nụ cười: “Có thể là không khí trong phòng ăn quá nóng. Em đừng gấp gáp, chờ anh một chút. Anh lái xe đưa em ra bờ biển.”
Nói rồi, hắn lại đưa tay cầm lấy tay Giản Dương một lần nữa. Nhưng điều khiến Giản Dương nghi hoặc chính là, bàn tay ấm áp lúc trước của người đàn ông, lúc này còn lạnh hơn cả chiếc đồng hồ điện tử trên tay Giản Dương.
Anh đi theo phía sau Phó Tranh, trở về nhà ăn một lần nữa trước anh mắt dò xét của người khác. Trên mặt đất, bên cạnh chỗ ngồi ban đầu của hai người vốn đặt một túi mua sắm bằng giấy kraft, có mấy lọ màu nước lăn ra. Phó Tranh cúi người nhặt mấy viên lị màu, dùng một tay ôm túi giấy vào trong lồng ngực rồi chuẩn bị kéo Giản Dương rời khỏi.
Sau khi đi mấy bước, Giản Dương đột nhiên dừng lại, rút cổ tay ra khỏi bàn tay Phó Tranh.
“Chờ một chút.”
Giản Dương không đợi Phó Tranh trả lời, tự nhiên đi đến chiếc bàn trống bên cạnh, khom lưng nhặt lên từ bên dưới ghế một chai nước khoáng rỗng, đưa tới trước mặt Phó Tranh: “Cái này chắc cũng là anh?”
Phó Tranh hơi giương miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ trầm mặc nhận lấy chiếc chai rỗng kia con, bỏ vào trong túi mua sắm.
“Tiên sinh, điểm tâm ngọt tráng miệng của ngài…” nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng đẹp mắt lên, mở miệng dò hỏi Phó Tranh: “Cần gói lại cho ngài không ạ?”
Phó Tranh nghiêng đầu nhìn Giản Dương, Giản Dương hết sức chuyên chú mà nhìn ngoài cửa sổ, dường như cuộc đối thoại diễn ra ở đây đều không liên quan đến anh. Anh chăm chú nhìn vào những bông tuyết đang bay bằng một ánh nhìn dịu dàng, tràn ngập linh động, lại không thể dự đoán.
“Không cần.” Phó Tranh lắc đầu một cái, trước khi Giản Dương xoay người lại thúc giục, kéo lấy tay Giản Dương một lần nữa
“Chúng ta đi thôi, ra bờ biển.”
——
Tháng mười hai này, bờ biển không có một bóng người, ngay cả cửa hàng quà lưu niệm gần đó cũng không mở cửa, hàng loạt các cửa hàng đều đóng cửa tạo nên quang cảnh rất tiêu điều.
Khi Giản Dương ôm dụng cụ vẽ tranh xuống khỏi xe, trên bờ cát đã có một lớp tuyết trắng mỏng. Tuyết mỏng và cát mịn hòa vào nhau, phản xạ với ánh sáng mờ mờ xuyên qua tầng mây, toả ánh sáng óng ánh trên con đường ven biển.
Phó Tranh mang giá tranh và ghế xếp, đi theo vết chân Giản Dương lưu lại, để lại trên bờ cát hai chuỗi vết chân.
Giản Dương đi dọc theo bờ biển một lúc, ngừng lại ở một chỗ cạnh cồn cát, nhìn quanh bốn phía một vòng, vẫy vẫy tay với Phó Tranh, nhận lấy giá tranh.
Anh đặt giá tranh ra một cách thuần thục, bày công cụ gọn gàng dưới chân, không nhịn được nhíu mày — phong cảnh thích hợp, gió biển cũng không lạnh lắm, nhưng mà tuyết rơi vào giấy vẽ thì phiền rồi. Nhưng nếu như vậy mà từ bỏ, tthif cũng khó tránh khỏi có phần không cam lòng.
Giữa lúc Giản Dương rơi vào tình thế khó xử lúc, đỉnh đầu bỗng có bóng tối. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, thì nhìn thấy đỉnh đầu được che bằng một ô lớn màu trắng và xanh, đường nét in lên ô trang trí, có in cả nhãn hiệu của một hãng thực phẩm nào đó.
Giản Dương không nhịn được bật cười, đỡ lấy cán ô giúp Phó Tranh, nhìn người đàn ông mang giày Tây vụng về cố định chiếc ô lớn: “Phó tiên sinh, chẳng lẽ anh lấy cái ô che nắng của tiệm nước giải khát tháo ra à?”
Phó Tranh dừng động tác, vẻ mặt khó xử vừa lóe ra rồi biến mất.
“… Mượn dùng một chút, trước khi đi sẽ trả lại.”
“Cảm ơn” khi nói chuyện, nụ cười trên mặt Giản Dương vẫn không tắt “đại ân giúp đỡ.”
Dưới sự hợp tác của cả hai, cán ô lớn rốt cục đứng vững trên bờ cát. Giản Dương bắt đầu tập trung tâm thần vào phong cảnh trước mắt và giấy vẽ, mà Phó Tranh thì lại ngồi trên cồn cát bên cạnh anh, tầm mắt dừng lại trên người Giản Dương không lệch một li.
Phó Tranh chỉ hiểu qua loa về nghệ thuật, chủ nghĩa lập thể và chủ nghĩa biểu hiện, đối với tác phẩm hội họa cũng chỉ có mấy đơn giản thô bạo kinh điển nhãn mác trong đầu mà thôi — trường phái ấn tượng, trường phái dã thú, chủ nghĩa lập thể, chủ nghĩa biểu hiện. Mãi đến khi quen biết Giản Dương, Phó Tranh mới bắt đầu học cách đọc hiểu nội dung và tình cảm ẩn chứa từ những kia tác phẩm hội họa kia.
Hắn cũng không phải muốn hiểu những bức tranh kia.
Hắn chỉ muốn hiểu Giản Dương.