Thành phố H đang bước vào những này cuối hè. Vẻ hoa lệ và hào nhoáng lúc này lại được khoác lên một màu vàng nhạt của ánh nắng buổi chiều tà. Đang lúc vào giờ tan tầm, người xe hối hả lại chẳng có mấy ai để ý đến vẻ đẹp dịu dàng này.
Nhịp sống nơi thủ đô lại có vẻ như càng ồn ào và náo nhiệt.
Trong một góc nhỏ của thành phố, một khu chung cư đã cũ lại yên tĩnh đến lạ thường, giống như không ăn nhập gì cùng quang cảnh nhộn nhịp bên ngoài. Trên một căn gác nhỏ đã tồi tàn và cũ kỹ, Tần Giai Nghi mở mắt mơ hồ nhìn ra xung quanh, vẫn là khung cảnh tối tăm, ẩm thấp nhưng hiển nhiên không phải căn phòng lạnh lẽo trong lãnh cung kia nữa.
Cô còn đang bất ngờ cùng nghi hoặc chưa kịp định thần thì một cơn đau ập đến, một làn ký ức không thuộc về cô đang tuôn vào trí óc. Cơn đau như khoét thịt dóc xương khiến cô lần nữa rơi vào hôn mê.
Đến khi lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Một tia nắng lọt qua khe cửa sổ rọi vào căn phòng nhỏ. Tần Giai Nghi lúc này đã tỉnh lại, đầu cũng đã không còn đau nữa, trong trí nhớ mơ hồ xuất hiện một ký ức xa lạ. Cô đứng dậy, theo ký ức còn hơi mơ hồ kia tìm được cửa sổ mở ra. Ánh sáng ấm áp, sạch sẽ tràn vào căn phòng, lúc này cô cũng nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Căn phòng nhỏ hẹp lại cũ kĩ, nhưng đồ đạc được chủ nhân sắp xếp bài trí rất gọn gàng, ngăn nắp. Nhưng có lẽ đã lâu cánh cửa không được mở ra nên trong phòng rất lạnh lẽo, lại có một mùi ẩm mốc, nặng nề.
Từ trong ký ức kia cô biết được nơi cô đang đứng là chung cư Yên Lạc, một chung cư cũ trong thành phố H. Nhưng đối với Tần Giai Nghi, nơi này hoàn toàn xa lạ.
Ngày hôm đó cô đã uống ly rượu độc kia, lại thiêu rụi cả một tòa lãnh cung để không ai thấy được vẻ chật vật của mình. Lẽ ra lúc này nên phải ở dưới hoàng tuyền, uống một chén canh mạnh bà quên đi mọi thứ và bắt đầu kiếp sống mới. Nhưng lúc này cô lại có thể đứng tại nơi xa lạ này.
Cô nghi hoặc nhìn về hướng góc phòng, nơi đó có một cái gương đứng, trong gương phản chiếu bóng dáng một cô gái còn rất trẻ, ăn mặc kiểu cách rất lạ, chiếc áo choàng hồng nhạt khoác hờ chỉ ngắn đến nửa đùi, lộ cả đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người lồi lõm cùng mái tóc đen dài đến chấm lưng.
Nhìn lên trên là khuôn mặt xinh đẹp nhưng lúc này đang vì ngạc nhiên mà khuôn miệng nhỏ nhắn có hơi mở lớn. Tần Giai Nghi thật sự hoảng hốt. Bởi cô gái trong gương kia có cùng một khuôn mặt với chính cô. Cái khác duy nhất có lẽ là khuôn mặt này còn rất non nớt.
Khi chết cô đã hai mươi tám, nhưng khuôn mặt trong gương kia cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi mà thôi. Nhìn xuống đôi tay thon dài lại trơn mịn cô lại nghi hoặc nhìn lại mình trong gương. Trong trí ký ức xa lạ kia hiện lên, cô gái này là Tần Tương, vậy còn cô là ai?
Tại sao lại ở trong thân thể của Tần Tương?
Còn Tần Tương thật sự đã đi đâu?
Một loạt câu hỏi khiến đầu cô có chút đau đớn ôm đầu ngồi sụp xuống, nhưng cũng hiện hiện ra được đáp án. Cô ngẩng mặt lên nhìn ra khung cảnh tươi đẹp bên ngoài.
- Nếu là ông trời thương xót cho ta một cơ hội sống lại một cuộc đời khác, lại cho ta thêm mấy năm tuổi xuân. Vậy thì từ nay ta chính là Tần Tương đi.
Sự đau khổ lúc trước đã cách cô cả một kiếp luân hồi. Ở nơi này không có người cha luôn chỉ lợi dụng cô, không có gia tộc sau lưng khiến cô mệt mỏi chống đỡ, càng không có người đó.
Vậy thì cô sẽ sống trong một thân phận mới, một cuộc đời mới sẽ do cô tự mình làm chủ. Từ ngày hôm nay, Tần Giai Nghi đã chết, cô chính là Tần Tương.
Cô trở lại ngồi trên giường và sắp xếp lại kí ức còn xa lạ kia. Nếu đã chấp nhận sống trong thân phận Tần Tương thì trước hết phải hiểu được cuộc sống của cô ấy.
Một lúc sau Tần Giai Nghi không thể không thở dài một hơi, bất giác nhìn qua bài trí trong phòng cũng một phần đoán được, hẳn là Tần Tương này sống cũng không được tốt lắm. Hóa ra ông trời cũng không thương xót cô đến vậy, là đưa cô đến thế giới này muốn thử thách hay trêu ngươi cô đây chứ.
Thân phận của Tần Tương cũng đủ thảm. Là một diễn viên tuyến mười tám, tuy rằng vẻ ngoài rất xinh đẹp, diễn xuất khá ổn nhưng vì cố chấp không chịu quy tắc ngầm, nên dù đã vào nghề ba năm vẫn luôn chỉ là một diễn viên kém nổi tiếng, chỉ nhận được vai phụ ít được chú ý, không có địa vị gì. Từ nhỏ đã mồ côi một thân một mình. Tính cách lại nhút nhát hướng nội nên cũng không có lấy một người bằng hữu.
Nhưng Tần Giai Nghi cũng không vì vậy mà sầu não, ít ra nơi này cô không chịu chói buộc của gia tộc khiến cô sống rất mệt mỏi kia, cũng không cần ngày ngày bày ra dáng vẻ giả tạo đối đãi cùng người khác, vậy cũng coi như một điều an ủi. Còn những cái khác cô tự tin có thể giải quyết được.
Diễn viên sao, kiếp trước cô chính là một "diễn viên chuyên nghiệp" hơn hai mươi năm kia mà. Còn sợ vai nào mà không diễn được. Cuộc đời của cô dù là Tần Giai Nghi hay là Tần Tương thì cũng không được phép cúi đầu.
Tần Giai Nghi đang miên man suy nghĩ, đột nhiên trong phòng có tiếng điện thoại rung, cô theo bản năng cầm lấy mở mật khẩu, đọc lướt qua tin nhắn vừa gửi đến. Vừa làm xong một loạt những động tác lưu loát này cô có chút giật mình. Thứ đồ cô đang cầm là điện thoại di động, là thứ mà trước đây cô chưa từng biết tới, nhưng vừa rồi cô sử dụng nó lại thuần thục như vậy.
Đây hoàn toàn là phản xạ tự nhiên của Tần Tương. Nói như vậy cô mang trong mình ký ức của kiếp trước, xuyên vào thân xác của Tần Tương thì có khác gì cô bây giờ đã mang theo kinh nghiệm sống của hai cuộc đời. Nghĩ vậy cô lại yên tâm thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng không còn lo lắng đi đến thế giới xa lạ này sẽ không thể thích ứng nữa.
Liếc xuống tin nhắn trong điện thoại, hóa ra là của Trình Phương, quản lý hiện tại của Tần Tương.