Hai Kiếp Đều Là Anh

Hai Kiếp Đều Là Anh - Chương 35




Những ngày sau đó, Lãnh Thế Thiên cảm giác rất lạ nhưng khi thấy Khuynh Đề vẫn vui tươi như trước thì anh lại quên đi cảm giác đó. Cô không nhắc đến cục cưng trong bụng nữa, cũng như bình thường, thoải mái vui vẻ với mẹ và chị anh, ăn rất nhiều cũng như cố gắng tập đi lại vì hôn mê năm ngày đêm đôi, chân cô có chút yếu khó đi lại được. 

Mỗi khi trong phòng bệnh chỉ còn Lãnh Thế Thiên anh và Khuynh Đề cô, anh thật sự rất muốn nói cho cô biết đứa bé đã không còn. Anh rất muốn nói cho cô biết ‘Không cần phải đau lòng, chúng ta sẽ có lại những đứa con xinh đẹp, đáng yêu….’ Nhưng mỗi khi nhìn đến khuôn mặt vui vẻ của cô, anh lại không hé được một từ, anh sợ cô sẽ khóc ngất đi như những giấc mơ dạo này hằng đêm anh mơ thấy, anh sợ cô sẽ đau lòng mà nghĩ quẫn hay nói đơn giản hơn anh không muốn thấy nước mắt cô rơi.

Nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. 

Hôm ấy, Lãnh Thế Thiên quay trở lại công ty Lãnh Phong có chút việc cần ký, anh rất muốn về sớm cùng Khuynh Đề soạn đồ ở bệnh viện, vì sáng hôm sau cô được xuất viện về nhà. Nhưng đến tận hơn chín giờ đêm, anh mới bước ra khỏi công ty. 

Trợ lý Vinh thấy Lãnh Thế Thiên anh quay trở lại công ty thì mừng như trúng được số, liền đem hết những văn bản cần ký trong một tuần qua đưa cho anh xem xét, đẩy hết những công việc một tuần lễ ròng rã cho anh, nên khi hoàn thành tất cả, trời đã sụp tối.

Lãnh Thế Thiên anh trước khi ghé vào bệnh viện, anh đã đến quán cháo ở chân cầu Trúc Nguyệt mua cho Khuynh Đề một hộp cháo đậu đỏ thịt bò mà cô thích ăn nhất, trong lònganh rất nhanh muốn đến thăm cô, khi đưa hộp cháo nóng này cho cô, chắc chắn cô sẽ rất thích.

Vượt hết đèn đỏ ở ngã tư, Lãnh Thế Thiên cũng nhanh chóng bước đến tới phòng của Khuynh Đề, anh rất muốn gặp cô. Chỉ cần được nhìn thấy cô, mọi mệt mỏi khi sáng đến giờ của anh sẽ điều tan biến mất hết. 

Lãnh Thế Thiên anh chầm chậm mở cánh cửa phòng, anh không muốn làm cô thức giấc, nên rất nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh của cô. 

Trong phòng tối mờ, chỉ có ánh sáng le lói từ trăng chiếu xuống thân hình của Khuynh Đề, cô xoay lưng với cánh cửa phòng, nên Lãnh Thế Thiên chỉ thấy được bóng lưng của cô. Thân thể cô đang run rẩy và anh nghe loáng thoáng được tiếng nấc nhẹ, rất nhỏ nhưng vì tai anhrất thính nên anh có thể nghe thấy, rõ ràng cô đang khóc.

Lãnh Thế Thiên anh càng nhè nhẹ bước đến gần giường, tiếng khóc càng lớn, càng nghe rõ những câu nói của cô, cũng càng làm lòng anh quặn thắt đau đớn.

''Cục cưng của mẹ…cục cưng của mẹ… cho mẹ xin lỗi…mẹ không giữ được con, cho mẹ xin lỗi.''

''Cho mẹ xin lỗi…''

''Ô ô ô ….'' 

Nghe đến đó, Lãnh Thế Thiên như chết đứng, trái tim anh kịch liệt đập mạnh. Khuynh Đề cô đang khóc, khóc vì biết đã mất đứa con hay sao? Ai đã nói cho cô biết, không phải ở bệnh viện anh mua chuộc hết rồi sao? 

''Cục cưng của mẹ…''

Bàn tay Lãnh Thế Thiên đặt hộp cháo trên góc tủ xong đã run rẩy, anh cảm giác tấm lưng của Khuynh Đề cô bây giờ rất cô đơn, anh bước từ từ đến bên giường, bỗng chốc ôm lấy tấm lưng của cô, thật chặt. 

Khuynh Đề cảm giác có người ôm lấy mình, giựt mình hoảng hốt, muốn xoay lại nhìn nhưng bàn tay đó đã ôm cô rất chặt. Một mùi hương quyến rũ quen thuộc vào mũi cô, càng làm cô kinh sợ, là anh sao, Lãnh Thế Thiên?

''Thiên?'' Khuynh Đề khó khăn mở lời.

''Anh đây.'' Lãnh Thế Thiên đau lòng, càng siết chặt vòng tay ôm lấy cô, không muốn rời. 

Khi biết chắc chắn là Lãnh Thế Thiên đang ôm lấy mình, thân thể Khuynh Đề liền cứng ngắt, trong lòng là một mới rối mù. 

''Anh…anh đã nghe hết?'' Khuynh Đề cô lắp bắp.

''Ừ.'' Giọng Lãnh Thế Thiên trùng xuống, hơi thở anh phà từ đỉnh đầu cô.

''………''

Hai người bỗng vào im lặng, một sự im lặng khó nói thành lời.

Khuynh Đề cô không phải không muốn nói cho Lãnh Thế Thiên biết rằng, cô đã biết mình đã mất đi cục cưng, chỉ là cô muốn mình cứng cỏi, không phải khóc lóc trước mặt anh để anhcàng thêm đau lòng, trách cứ bản thân. 

Cô biết rất rõ anh luôn tự trách mình đã không cứu kịp cô và đứa bé, luôn tự nhận chính mình đã tiếp sức cho Crystina lấy đi đứa con của cô và anh. Cô nhận thức mình mất đi đứa con lúc vừa tỉnh lại, sự đau đớn cùng nơi thân dưới của cô vẫn ra máu nhưng ít đi. Linh cảm của phụ nữ đoán không sai, sau những lúc cố gắng cô gặng hỏi mẹ Lưu, cuối cùng bà cũng phải thú nhận, lúc đó dù chuẩn bị tinh thần trước nhưng cô vẫn không chịu nổi mà ôm lấy mẹ Lưu khóc nức nở. 

Khuynh Đề cô cũng đã hứa với mẹ Lưu, sẽ không nói cho Lãnh Thế Thiên biết sớm, đến khi cô nguôi ngoai đi nỗi đau mất con này, cô sẽ tìm một lúc thích hợp nói cho anh biết. 

Mỗi đêm khi chăm sóc cô ở bệnh viện, anh luôn ngủ không an giấc, có khi thức tận nguyên đêm dài, đứng trước ban công hút thuốc, sáng ra dù anh có kêu người quét dọn, nhưng mùi thuốc lá vẫn còn đọng lại. Có mấy đêm cô giả vờ ngủ say, vọng bên tai cô luôn là những lời xin lỗi từ anh, giọng anh nghẹn ngào mang chút đau xót, nó như khứa vào trái tim nhỏ bé của cô rỉ máu. 

Lãnh Thế Thiên nhẹ nhàng nớ lỏng tay, ôm Khuynh Đề xoay lại, ánh mắt cô và anh đối diện nhìn nhau. 

Mắt Khuynh Đề có lẽ vì khóc nhiều, đã ửng hồng nơi khóe mắt. Đôi mắt trong veo, còn đọng lại vài giọt nước mắt chưa khô, làm Lãnh Thế Thiên anh cảm thấy mình là người có lỗi. 

''Em biết từ khi nào?'' Giọng Lãnh Thế Thiên trầm thấp mở lời.

''Sau lúc em tỉnh dậy….một ngày.'' Khuynh Đề cố gắng nín khóc, bàn tay cô dịu dàng chạm vào má Lãnh Thế Thiên. 

Lãnh Thế Thiên anh rõ ràng gầy đi rất rõ, mắt đã thâm quần thêm cả râu chưa cạo chỉ vì túc trực bên cô ngày đêm. Đối với Khuynh Đề cô, anh vẫn anh tuấn, lịch lãm như ngày nào, vẫn là người đàn ông cô yêu thương nhất trên đời này.

Lãnh Thế Thiên nghe được câu trả lời, hơi kinh ngạc. Sau lúc cô tỉnh dậy có nghĩa là đã sáu ngày trước? Trong sáu ngày cô đã biết được mình mất cục cưng, tại sao lại không có một phản ứng nào buồn bã, hay là những ngày qua cô đang diễn mình rất vui vẻ với anh sao?

''Tại sao em lại dấu anh?'' Lãnh Thế Thiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Khuynh Đề đang để trên má mình.

''Nếu như em nói ra, có phải anh sẽ đau lòng như bây giờ không?'' Khuynh Đề gượng cười.

''………….'' 

Lãnh Thế Thiên anh không phản bác được, chính xác như Khuynh Đề cô nói, chỉ cần nhìn thấy cô rơi nước mắt thôi, tim anh cũng thắt lại đau đớn.

''Nhưng chỉ cần nghĩ thấy em chịu đau một mình thôi, đối với anh nỗi đau đó gấp trăm lần…''

''Thiên…'' Khuynh Đề mở to mắt ngước nhìn Lãnh Thế Thiên, anh khẽ mỉm cười nhưng nụ cười có chua xót, ánh mắt vẫn là nét ôn nhu dành cho cô.

Trái tim của Khuynh Đề vì câu nói của Lãnh Thế Thiên anh mà đập mạnh, như một dòng nước ấm vào lòng cô. Cô có phải ích kỷ khi không chịu san sẻ cùng anh không? Nếu như cô nói sớm hơn với anh, có phải cô sẽ không để anh cứ ngủ không an tâm suốt một tuần nay, hút thuốc để giảm bớt áp lực không? 

Vậy có phải cách của cô là sai rồi đúng không? Cô chỉ muốn cho mình bình thường nhất, đểanh không phải lo lắng. Cô chỉ muốn cho mình có thời gian để nguôi ngoai nỗi đau mất con, cô chỉ muốn mình phải thật mạnh mẽ mới nói cho anh biết sự thật nhưng có lẽ, tất cả là sai lầm.