Hai Kiếp Chuộc Tội

Chương 6




Ta ẩn núp bên ngoài một tháng.

Tai mắt của A Cốc báo lại là đến buổi chiều ngày đại hôn, cha và Vân Tú mới phát hiện ra ta mất tích. Ôn Trường Phong tới đón dâu làm họ luống cuống, đứng trong sân của ta chửi ầm lên. Bọn họ còn dụng hình tra hỏi đám tôi tớ.

Vân Tú một lòng chờ đợi ta dâng lên tấm thân xử nữ vì tình yêu của nàng, nhưng ta cố tình chạy mất rồi. Những tôi tớ đó vốn là tay sai của nàng, có đánh chết cũng không tra ra được ta đang ở chỗ nào.

Vân Tú xuất giá đúng hạn. Nàng không ngu, đêm tân hôn lấy cớ trùng hợp có nguyệt sự. Sau đó có lẽ còn suy nghĩ biện pháp khác, tránh bị phát hiện.

Ôn Trường Phong vẫn yêu thương nàng như cũ, hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng chơi. Hai người ân ái làm người ta hâm mộ lắm.

Giấu được một tháng, toàn bộ trên dưới Vân phủ đều đang đi tìm ta. Ngay cả am ni cô kia cũng bị lật ngược lên trời.

Bọn họ e ngại ánh mắt người ngoài, thế nên không dám nói là ta mất tích, chỉ có thể nghiến răng nuốt máu bảo ta ẩn cư trong am ni cô, yểm trợ cho ta.

Bọn họ không lường được là ta dám chạy trốn, càng không cho phép một đứa con vợ lẽ bại hoại thanh danh nhà họ Vân.

Thấy bọn họ chịu khổ thì ta chỉ thấy hài hước.

Một tháng sau, ta quay lại am ni cô. Trưa hôm đó, Vân Tú tức giận hùng hổ xuất hiện. A Cốc cũng vào am, có thể công khai ở cạnh ta. Bởi vậy khi Vân Tú muốn ra tay đánh ta thì A Cốc lạnh mặt, chặn tay nàng lại.

“Thí chủ, xin giữ tự trọng.”

Vân Tú nhìn A Cốc không tin nổi, đây là lần đầu tiên nàng muốn đánh ta mà không đánh được.

Mặt nàng u ám, nhìn xuống ta từ trên cao: “Vân Hà, ngươi tự đánh hay đợi ta ra tay?”

Nếu là trước kia thì ta nên sợ đến run bần bật, liều mạng tự vả miệng bản thân cho đến khi Vân Tú vui vẻ cười to. Nhưng giờ đây ta có thể giơ tay, mạnh mẽ tát vào mặt nàng.



“Chát” một tiếng, khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ kia lập tức sưng đỏ lên. Nàng ngơ ngác như nhìn thấy quỷ, ngay sau đó lập tức giương nanh múa vuốt: “Tiện nhân! Ngươi dám đánh ta? Ngươi là cái thá gì...”

Ta nhịn mười mấy năm. Mới vừa bắt đầu trả thù thôi, chỉ có mỗi một bàn tay mà Vân Tú đã không chịu nổi?

A Cốc che chở trước mặt ta, tốn chút sức là kìm giữ được cánh tay Vân Tú. Nàng không thể huơ tay múa chân, đành phải quở trách, mắng ta là đồ không tim không phổi. Nàng nói Vân phủ nuôi dưỡng ta nhiều năm, đến lúc cần dùng tới thì ta vỗ mông chạy mất. Sớm biết thế thì đáng lẽ nên để ta chết chìm chung với mẹ ta cho rồi.

“Ta biết ngay con khốn nhà ngươi không có lòng tốt... Đáng chết! Ngươi thật đáng chết! Ngươi thiếu chút nữa đã hủy hoại ta!”

Nàng hận ta lắm, hai tròng mắt đỏ đậm: “Ngươi có ngon thì cả đời này đừng về nhà nữa. Ngươi cho rằng cái am ni cô nho nhỏ này có thể bảo vệ ngươi sao, đợi đến lúc quay về cha sẽ lột da ngươi ra!”


Ta chắp tay trước ngực, rũ mặt xuống niệm: “A di đà phật.”

“Vân Tú, ta sợ quá, lỡ như cha không cúng tiền nhang đèn, trụ trì am ni cô tức giận, không cho ta được sống qua ngày lành thì làm sao bây giờ? Ta sẽ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngày nào cũng bị người ta tra tấn mất thôi!”

Nháy mắt, nàng bỗng dưng khựng lại, gật đầu theo bản năng: “Đúng, ngươi toàn dựa vào Vân phủ nuôi dưỡng, không có Vân phủ thì ngươi cái gì cũng không...”

“Ha ha ha...” Ta đột ngột cười to, nghiêng tới ngửa lui như thể nghe được chuyện khôi hài ghê gớm lắm.

“Vân Tú, trước nay người dựa vào Vân phủ, dựa vào nam giới mới tồn tại được luôn là ngươi, không phải ta.”

Vân Tú không ngờ ta dầu muối không ăn. Xưa kia ta yếu đuối vô cùng, tại sao bây giờ bỗng dưng kiên cường được. Nàng không hiểu, nhưng đâu thể làm gì hơn được nữa.

Ta đã không còn là con gái nhà họ Vân, không có quan hệ với nàng. Nếu nàng cứng rắn ra tay, chỉ có thể thu hoạch về thêm một bạt tai khác. Huống chi nàng còn đang trông cậy vào ta, muốn ta giúp nàng chịu đựng thói đời gièm pha.

Vân phủ không thể uy hiếp ta, Vân Tú vừa đi thì Ôn Trường Phong lại tới.

Hiếm khi có nam giới vào am ni cô, hắn gặp thẳng trụ trì, điểm danh muốn ta giúp hắn giải thích nghi hoặc, thanh toán một khoảng tiền nhang đèn không hề ít.


Chẳng mấy chốc hắn đã xuất hiện trước mặt ta. Ta không muốn phối hợp với hắn, nhưng ta không chịu nổi một nửa tiền nhang đèn mà phương trượng định chia cho ta.

Thôi đi, ta không thể làm khó dễ đồng tiền.

Hồi lâu không thấy, nét mặt Ôn Trường Phong càng thêm tỏa sáng, cả người phấn chấn có thần. Cưới được mỹ nhân, có cha vợ hỗ trợ, so với đời trước thì hắn càng rút ngắn thời gian chạm tay vào vị trí kia.

Giọng điệu hắn còn áy náy hơn cái lần từ hôn: “Vân Nhị cô nương, thực xin lỗi. Nếu không phải ta thì nàng đã không đến nông nỗi phải quyết liệt với Vân phủ, cạo trọc đầu làm ni cô thế này.”

Hắn chăm chú nhìn bộ áo xám trên người ta, còn có cần cổ trắng nõn trơn bóng lõa lồ ra ngoài. Chắc hắn tưởng là ta đang cảm động lắm.

Ta nhíu mày, tỏ ra ưu tư thở nhẹ ra một hơi: “Thí chủ, sự đã như thế, có nói gì đi nữa cũng vô ích.”

Ôn Trường Phong mấp máy môi: “Nếu nàng nguyện ý, ta có thể nghĩ biện pháp mang nàng ra ngoài, chăm sóc nàng...”

“Ý của ngươi là muốn nuôi ta làm tình nhân?” Ta gọn gàng dứt khoát, vạch trần ý tứ trong lời Ôn Trường Phong.

Thật là vô liêm sỉ.


Hắn cam chịu, thân thiết nhìn ta: “Vân Nhị cô nương...”

Đã đến nước này rồi mà hắn còn muốn lợi dụng ta, muốn thỏa mãn niềm vui được cứu rỗi người khác trong lòng hắn.

Ta cười, quyết định nhóm thêm một ngọn lửa: “Vân Tú có từng chia sẻ với ngươi chuyện nàng trùng sinh không?”

Một lát sau, hắn gật đầu.


Ả ngu này, mà thôi, nói rồi cũng hay.

“Vân Tú nói tương lai ngươi có mệnh làm đế vương. Tuy chúng ta không có duyên phận phu thê, nhưng nói cho cùng cũng xem là một nửa thông gia. Lúc này công tử đây đáng lẽ nên toàn tâm toàn ý xây dựng sự nghiệp của riêng mình mới đúng.”

Ta dốc hết tâm can kiến nghị: “Lời này nói ra tuy có chút sai trái, nhưng ta cảm thấy công tử thông minh hơn người, tuyệt đối không thua kém bất kỳ kẻ nào, đừng nên làm Vân Tú thất vọng thì hơn.”

Ôn Trường Phong đột nhiên xúc động, có vẻ như không ngờ ta đánh giá hắn cao như vậy. Ánh mắt hắn phức tạp, cuối cùng không nói gì mà đứng dậy rời đi.

Một lát sau, A Cốc bước ra khỏi bình phong. Nàng khoanh tay, líu lưỡi nói: “Vân Tú ích kỷ tới mức làm người ta giận sôi gan, Ôn Trường Phong này cũng to gan lớn mật, thật sự cho rằng bản thân hắn là nhân vật không gì không làm được à.”

“Một ổ chăn không ngủ ra hai loại người, kiếp trước có thể hòa ly hẳn là quyết định tỉnh táo nhất đời ngươi.”

Ta không có ý kiến: “Mấy cô gái được dạy dỗ kia thế nào rồi?”

A Cốc mỉm cười: “Giỏi lắm, người nào cũng như hoa như ngọc, ta là con gái mà cũng muốn đi thân mật vài câu nữa mà. Các nàng dịu dàng như nước, tất nhiên là so với Vân Tú cao ngạo thì chọc người trìu mến hơn nhiều.”

“Ừa, tìm cơ hội ra lệnh các nàng tiếp cận Ôn Trường Phong đi.”

A Cốc gật đầu.

Nói xong, ta đột nhiên thấy hoảng hốt. Ta còn nhớ rõ cái đêm Vân Tú nhảy hồ. Nàng nói kiếp trước sau khi gả cho Triệu Khâm Thần, chưa tới mấy tháng hắn đã chán nàng. Bên người hắn liên tục xuất hiện tình nhân mới, mỗi một người phụ nữ đều có thủ đoạn thâm sâu.

Vân Tú không ngừng đấu đá với đám tình nhân, đấu qua đấu lại thì lưỡng bại câu thương, luôn có cảm giác bị người khác theo dõi, giống như có người đang trêu đùa nàng. Dường như đàn bà con gái quyến rũ lẳng lơ nhất trên đời đều nhào vào lòng Triệu Khâm Thần.

Bây giờ ta có thể khẳng định được rồi.

Ừ thì... là do ta làm đấy.